Câu hỏi:
Kính thầy, lúc trước con cứ theo cái định kiến về ăn chay ăn mặn rất gắt gao và khắt khe với bản thân mình. Rồi con nghe thầy giảng về nghiệp sát con mới bỏ được phần nào cái định kiến đó. Sau đó con cứ bình thường nhà nấu gì ăn đó. Rồi đến bây giờ có bầu thèm ăn đủ thứ không kiểm soát được cái tham ăn của mình. Gần đây, khi thấy ra chính mình càng nhiều càng thấy ra và chấp nhận tha nhân thì có trợ duyên cho thấy tại sao mình lại phủ phàng với vạn vật với cành cây ngọn cỏ và các loài khác. Ngày xưa, có người nói với con Đức Phật xem con người như con kiến vậy thôi, con không biết trả lời sao luôn. Bây giờ con mới thấy, tình thương cá nhân, hay một loài một cộng đồng nào đó là tình thương nhỏ nhặt. Chỉ có tình thương vạn vật mới là tình thương cao cả và quý giá. Chính câu “Mong có người yêu thương bạn như yêu thương vạn vật” đã thức tỉnh con. Không có một chuẩn mực đạo đức nào để làm công thức vươn tới nhằm hoàn thiện và khai ngộ bản thân. Chỉ có chiêm nghiệm từng cái sai lầm trong nhận thức và hành vi mới biết được Sự thật. Con xin cám ơn thầy.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời