Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, lúc trước con cứ theo cái định kiến về ăn chay ăn mặn rất gắt gao và khắt khe với bản thân mình. Rồi con nghe thầy giảng về nghiệp sát con mới bỏ được phần nào cái định kiến đó. Sau đó con cứ bình thường nhà nấu gì ăn đó. Rồi đến bây giờ có bầu thèm ăn đủ thứ không kiểm soát được cái tham ăn của mình. Gần đây, khi thấy ra chính mình càng nhiều càng thấy ra và chấp nhận tha nhân thì có trợ duyên cho thấy tại sao mình lại phủ phàng với vạn vật với cành cây ngọn cỏ và các loài khác. Ngày xưa, có người nói với con Đức Phật xem con người như con kiến vậy thôi, con không biết trả lời sao luôn. Bây giờ con mới thấy, tình thương cá nhân, hay một loài một cộng đồng nào đó là tình thương nhỏ nhặt. Chỉ có tình thương vạn vật mới là tình thương cao cả và quý giá. Chính câu “Mong có người yêu thương bạn như yêu thương vạn vật” đã thức tỉnh con. Không có một chuẩn mực đạo đức nào để làm công thức vươn tới nhằm hoàn thiện và khai ngộ bản thân. Chỉ có chiêm nghiệm từng cái sai lầm trong nhận thức và hành vi mới biết được Sự thật. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính xin đảnh lễ Sư Ông. Sư Ông ơi hôm nay con mới thật sự thẩm thấu câu cuối của bài kệ: “Tâm không làm muôn việc Công đức trả về không Sống nhờ ơn không tạng Chết từ thưở lọt lòng.” 3 câu trên thì con đã thẩm thấu và thực hành lâu nay. Còn câu “Chết từ thưở lọt lòng” Hôm nay con mới thật sự thẩm thấu. Câu kết tuyệt vời quá Sư Ông. Sống và chết luôn luôn song hành cùng nhau. Khi mình sống trong sáng trọn vẹn với Pháp không có gì là ta, của ta hay tự ngã của ta. Còn khi mình khởi tâm cho là ta, của ta hay là tự ngã của ta tức là mình đã chết thật sự rồi. Con xin tri ân và cảm ơn Sư Ông thật nhiều. Cầu xin chư thiên hộ trì cho sức khỏe Sư Ông cũng như quý Sư chùa Bửu Long. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mau Ni Phật. Con xin chia sẻ cách nghe Pháp và thực hành Pháp của con đến chư huynh đệ hữu duyên. Cuộc sống trước đây của con đầy vị đắng của thăng trầm. Nhưng con luôn nghe Pháp với tâm hồn nhiên trong sáng dù lúc trước con nghe nhưng cũng chưa hiểu gì. Nhưng dần dần với tâm hồn nhiên trong sáng thì con được thẩm thấu Pháp rất mầu nhiệm. Vị đắng của thăng trầm và tâm hồn nhiên trong sáng giúp con thấy ra không có gì là ta của ta hay tự ngã của ta.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Sư Ông. Bạch Sư Ông, qua một thời gian tìm hiểu giáo pháp, con nhận ra rằng Chánh kiến gồm nhiều điều liên quan đến nhau như một bộ, chứ không đứng đơn lẻ. Ví dụ như người theo tà kiến Bà La môn tắm ở sông Hằng giúp làm cho thanh tịnh thân thể thì người đó rất dễ dàng chấp nhận các tà kiến sau: – Đọc thần chú, tụng kinh có thần lực, có cảm ứng, linh ứng, phép màu… – Đọc thần chú giúp thanh tịnh thân tâm, tịnh hoá nghiệp – có năng lượng tâm linh và có thể chia thành tích cực và tiêu cực, và đọc thần chú hoặc tụng kinh sẽ làm năng lượng trở nên thanh tịnh, tích cực – có năng lượng tâm linh huyền bí ở quanh ta và năng lượng đó có thể chữa bệnh, đại khái là tin vào phép màu thay vì dùng thuốc chữa bệnh – bệnh tật hoàn toàn là do nghiệp, đọc thần chú tiêu nghiệp mới khỏi được bệnh, không phải do ăn uống, thời tiết hay nếp sinh hoạt. Bỏ qua các quy luật sinh học, hoá học, vật lý của cơ thể như hormone, enzim, hoạt chất… Chỉ có nghiệp là đáng kể thôi. – bệnh tật là do ma quỷ, do năng lượng tiêu cực từ bên ngoài thâm nhập thân thể. Có cõi âm và phi nhân thì rất hung dữ, thường nhập thân gây bệnh nan y cho con người. Ngược lại, người hiểu đạo lý trong lời Phật dạy biết rõ rằng cao quý hay thấp hèn, thanh tịnh hay cấu uế là ở hành động của bản thân. Do đó tu hành là sửa lối cư xử, giữ chánh niệm tự kiểm soát mình không làm điều ác, tu hành ly dục, ly sân, ly si, ly bất thiện pháp… Người như vậy biết rõ niệm thần chú, tụng kinh chỉ giúp tăng sức tập trung và học thuộc nội dung kinh, ngoài ra vô dụng, không có thần lực giúp thân tâm trở nên thanh tịnh hay tịnh hoá nghiệp. Xin Sư Ông cho lời dạy về những gì con vừa trình bày.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con hôm nay có đọc được quyển sách Một Cuộc Đời, Một Ngôi Sao của Sư Giới Đức. Để hỗ trợ cho 2 vị đệ tử lớn của mình đắc quả vị A La Hán, con thấy Đức Phật đã giúp ngài Mục Kiền Liên đắc đạo quả A La Hán trước trong khi ngài Xá Lợi Phất cận kề bên Đức Phật mỗi ngày thì Đức Phật lại bảo hãy kham nhẫn và chờ đợi thời điểm chín mùi là lúc có người bà con của ngài Xá Lợi Phất đến thăm thì khi đó Đức Phật giảng bài pháp để nhân tiện ngài Xá Lợi Phất cùng nghe và đắc quả A Lan Hán chính thức trở thành Đại đệ tử của Đức Phật. Vị Mục Kiền Liên vốn là sư đệ cùng tu của ngài Xá Lợi Phất ngay từ ban sơ. Con ngẫm nghĩ, ngay cả Đức Phật cũng nhẫn nại chờ đến đủ nhân duyên mặc dù biết trước mọi thứ nhưng vẫn tôn trọng, không xen vào sự vận hành của vạn pháp. Một điều nữa là mỗi người sinh ra hình như đã ẩn chứa trong sinh mệnh, mọi thứ chỉ trôi chảy dần theo dòng thời gian từ lúc sinh đến lúc tử. Con hiểu như vậy có đúng không ạ? Kính mong Thầy khai thị. Con xin đảnh lễ và cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thành kính tri ân những lời dạy của Sư Ông ạ. Qua câu “trọn vẹn” con thấy ra mình làm một việc thì 1 phần là làm việc đó, còn lại 9 phần là ra oai. Động cơ trong tâm thế nào thì quả đó. Giống như một số bạn Phật tử tại gia đi dạy Thiền. “Thiền” thì ít, dạy là nhiều, thể hiện và làm hình ảnh là nhiều ạ. Tự tạo ra cho mình 1 hình ảnh như cái bóng và chạy theo cái bóng đó, đôi khi vấp ngã ạ. Đi là để đi, tự thân nó sẽ biết mình đi thế nào cho tốt, khỏi cần điều khiển. Còn đi tạo dáng cho người ta nhìn thì mất tự nhiên. Mà ko tự nhiên là nghịch pháp rồi ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy. Con nhận ra đúng như Thầy dạy “các thọ là vô thường” vì vậy con lắng nghe quan sát mình đồng thời ứng dụng khi tiếp duyên đối cảnh. Dạ thưa Thầy hôm nay khi Chồng con ra vườn về thấy Anh về con vui vẻ hỏi chuyện, anh không trả lời lúc đó con có sự cảm thông rằng không phải Anh không muốn trả lời mà là cái mệt trong Anh nó không muốn nói, thoáng qua với cái thấy này con thương anh vất vả, để anh nghỉ vài phút Con tiếp tục trò chuyện mở tấm lòng với tình yêu thương vô ngã và thận trọng kiểm soát trong từng lời nói thái độ của mình. Đúng như vậy ạ mọi sự chấp khổ được chuyển hóa khi con ứng dụng “trong lành, định tĩnh, sáng suốt”. Ngày trước con hay tự ái buồn giận mỗi khi Anh không trả lời, thỉnh thoảng con có suy nghĩ tiêu cực rồi lại lấy kinh sách ra đọc hoặc nghe Thầy giảng để thấu hiểu. Cứ như vậy nhiều năm học Thầy con cải thiện được tâm ấy và giờ thật rõ ràng trong con, thân tứ đại con người không ai xấu hay tốt cả, đó chỉ là tổ hợp ảo hóa do nhiều duyên gá nương mà hình thành, có sanh có già có bệnh rồi chết, lời nói khó nghe hay dễ nghe tốt hay xấu đều do tham sân si, họ đã bị chi phối khi không làm chủ được trên các dòng cảm thọ và suy nghĩ nên có cư xử, thái độ, hành động, lời nói, việc làm như vậy, khi quán và thấy như thế con không giận không ghét mà thương họ được, con thấy ra ai cũng muốn mình có trí tuệ và mọi điều đều tốt đẹp ở đời, vì vô minh và nghiệp quả tác động nên thành ra như thế. Hiểu được điều đó con buông chấp thủ để thấy biết trong sáng, từ suy nghĩ tiêu cực chuyển thành suy nghĩ tích cực, ngay đó con tập lắng nghe mình và lắng nghe nơi pháp để thấu hiểu để giác ngộ và làm thước đo trên sự tu tập. “tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác” trên thân thọ tâm pháp để không làm khổ mình và không làm khổ người, tin mình đi đúng con đường này nhất định sẽ tăng trưởng đạo đức từ bi và trí tuệ. Con thực hành và quán chiếu như vậy có đúng như Thầy dạy không ạ? Tận đáy lòng sâu thẳm con thành kính tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, qua câu chuyện về sự lựa chọn con thấy cái bên ngoài – pháp – không do mình lựa chọn. Cái mình có thể lựa chọn được chính là thái độ sáng suốt tự thấy ra. Môi trường sống, tình yêu, công việc… hay thậm chí suy nghĩ, cảm xúc, trạng thái mệt mỏi hay khỏe mạnh,… đều không do mình lựa chọn được. Nếu sinh ra đã sống trong môi trường sống không tốt, lấy phải một người không hợp ý, làm một việc mà ngày nào cũng cảm thấy mệt mỏi,… đều là do duyên nghiệp của mình đến để cho thấy cái vấn đề nội tại trong mình mà mình chưa giải quyết được. Nếu mình thấy ra thì mọi chuyện khổ tâm tự động sẽ chấm hết cả ngoài hoàn cảnh cũng vậy, nếu không thấy ra chính mình sẽ gây nên một vòng luân hồi tương tự cho tương lai. Ví dụ nếu đứa con thấy cảnh ba mẹ không hạnh phúc như chửi bới, đánh nhau,… nếu nó sáng suốt thương ba mẹ nó sẽ chấp nhận hoàn cảnh, từ từ tìm hiểu để thông cảm và thậm chí nó sẽ may mắn được trợ duyên tìm cách để hóa giải thành công. Còn nếu nó uất hận, chống đối, chán nản thì tình huống không những không cải thiện mà chính nó sẽ hành động tương tự và chọn người y như ba mẹ nó trong tương lai. Khi con chấp nhận lấy một người, con biết ngay từ đầu là sẽ không hợp, nhưng không có cách nào khác vì mọi chuyện cứ như sắp đặt sẵn đúng thời đúng lúc. Đau khổ con cũng chấp nhận và con luôn nghĩ mình sẽ tìm được lối ra dù không biết lối ra đó là tiếp tục hay từ bỏ. Và khi con đã cố hết sức chấp nhận và người đó nói chia tay, con như thoát khỏi gông cùm vậy. Và đến giờ con đã lấy người khác nhưng với sự bình thản hơn trước, không còn đứng núi này trông núi nọ nữa mà đón nhận cái nghiệp duyên trong đời mình đưa đến. Công việc con không biết mình đã suy nghĩ và thử biết bao thứ rồi con thấy cũng vậy, cái không thích là do cái tâm lý chán nản khi chối bỏ thực tại không như ý mà mơ tưởng đến tương lai sẽ tốt đẹp hơn mà thôi. Không như ý cũng có nguyên nhân của nó, càng chống đối thì càng không như ý thêm, mà nguyên nhân hầu hết do mình chưa thấy ra được tường tận vấn đề ở mình, ở người, ở hoàn cảnh nên luôn lưỡng lự, phân vân và hối tiếc. Thấy đúng như thầy nói thì sẽ không còn lựa chọn đặt lên bàn cân mà tính toán, phân vân lựa chọn nữa. Mà cái gì đến cứ hết lòng với nó, đến lúc nào đó sẽ có quả ngọt. Mà lúc đó quả ngọt cũng không quan trọng bằng nội tại ung dung nữa. Còn bao xung động diễn ra như mệt mỏi hay khỏe mạnh trong cơ thể hay nội tâm chê trách bản thân mình điều gì của quá khứ hay không tốt của tương lai thậm chí sai sót của mình trong hiện tại, mình cứ chấp nhận hết đó là chấp nhận chính mình, cái này con mới phát hiện ra sau khi chấp nhận hoàn cảnh, chấp nhận người khác. Quả thật, chấp nhận chính mình là khó nhất, không buộc bản thân phải học cái này, được cái kia, không tự ti mặc cảm thấy thua người hay sân hận vì cho mình hơn người mà không có này có nọ. Chấp nhận bản thân mình là tự nhiên từ bi và hỷ xả với bản thân và với người khác mà không cần rèn luyện, nổ lực hay đấu tranh gì cả. Đôi điều con cảm nhận trên chính bản thân mình đến ngày hôm nay. Dù là con biết tham sân si của con vẫn phải học dài dài nữa, nhưng hành trang đến đây con học cũng tạm ổn rồi. Con xin trình thầy, con xin cảm tạ công ơn của thầy đã dạy dỗ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Quả thật để thấy ra Pháp quan trọng là phải có trải nghiệm Sự sau đó vừa Học vừa Hành. Học trên Sự Thật chứ không học trên ngôn ngữ, trên văn… Khi Học và Hành trên Sự, mọi thứ con thấy trên Kinh mà Đức Phật dạy cũng chỉ trên sự thật đơn giản là trên sự thấy mà Thầy gọi là Tánh Biết biết Pháp. Ở đó không có người thấy, sự thấy, thời gian thấy… mà ngài Long Thọ đã nói về Tánh Không. Tất cả là nhân duyên của căn, trần, thức chúng biến chuyển liên tục. Càng quán về sự thấy càng thấy ra chung quanh chỉ bấy nhiêu thôi. Tất cả nơi khác chỉ là tưởng. Tất cả chỉ tại đây và bây giờ không có gì khác. Con kính chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông, Con xin cảm ơn Sư Ông và tăng đoàn chùa Bửu Long, mỗi khi nhìn vào tấm gương các ngài, con thấy động lực để sống hướng thượng. Thưa Sư, được nếm trải cảm giác thoát khỏi sự hoài vọng về quá khứ – tương lai thực sự rất tuyệt diệu. Con nhớ lại trước đây con đã loay hoay thế nào trong những tham vọng tương lai, về tiếc nuối quá khứ, trong được mất, thành bại,… Bây giờ nhờ thận trọng chú tâm quan sát hành vi trong đời sống, mỗi khi hành vi hoài vọng quá khứ tương lai khởi lên con không còn thấy bị nó chi phối mạnh mẽ như xưa nữa, thay vào đó là sự an yên, vui vẻ phấn khởi với cuộc sống hiện tại, bằng lòng với những gì đang có. Trong công việc thì con cố gắng hướng đến chọn những điều thiện lành để làm. Chỉ một chút đó thôi, mà con thấy vi diệu làm sao! Con xin cảm ơn Sư Ông rất nhiều, và xin kính chúc Người trường thọ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời