Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Hôm nay con hữu duyên đọc một bài viết về Y Học, có đoạn viết: “Các chất nhầy/đờm mà mỗi khi chúng ta bị ốm (ví dụ như cảm cúm) là cách mà cơ thể đang cố gắng đào thải các chất có hại ra khỏi cơ thể. Vậy nên đừng cố chặn các triệu chứng này lại. Nếu bạn chặn các triệu chứng này lại (ví dụ bạn dùng thuốc để cắt cơn ho, dùng thuốc để chặn đờm đi ra khỏi cơ thể), tức là bạn đang ép cơ thể ngừng bài tiết các chất độc ra khỏi cơ thể. Chúng sẽ ẩn sâu trong cơ thể và tương lai bạn sẽ lại phát bệnh (theo cách này hay cách khác). Cho nên đừng sợ hãi, hãy để quá trình này được diễn ra tự nhiên và cơ thể bạn sẽ khỏe mạnh lại sau khi đã đào thải hết các độc tố”. Con thấy điều này thật giống trong các vấn đề tinh thần Thầy ạ. Khi chúng ta gặp một vấn đề và từ đó khởi lên các cảm xúc tiêu cực như giận dữ/chán nản/buồn phiền… Thay vì cứ để nó ra đi tự nhiên thì chúng ta lại thường tìm cách để dập tắt nó ngay lập tức qua các thú vui giải trí, rượu bia, thuốc lá… Các trạng thái tiêu cực bị đè nén này ngày càng tích tụ và chúng sẽ dẫn đến những hệ lụy tiêu cực hơn trong tương lai. Vậy nên hãy đối diện với cảm xúc đang là, buồn thì hãy cứ buồn, chán thì hãy cứ chán… mọi thứ đến rồi sẽ đi và bạn sẽ có một tinh thần khỏe mạnh”. Con thấy sự giống nhau giữa thể chất và tinh thần của mình khi sống tùy duyên thuận pháp như vậy Thầy ạ. Con muốn chia sẻ một chút điều nhỏ bé như vậy với Thầy, con cảm ơn Thầy nhiều. Kính thư, Con TXG

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy ạ! Thưa thầy, con trình thầy trải nghiệm của con ngày hôm nay với mong muốn được thầy chỉ dạy và hi vọng hữu ích với các đạo hữu khác ạ. Hôm nay con ứng dụng nguyên lý “ngồi thiền” vào “quét nhà thiền”, khi quét nhà, con chú tâm vào quét nhà, khi suy nghĩ sinh khởi, con quán chiếu suy nghĩ, rồi lại chú tâm vào quét nhà, khi tưởng tượng sinh khởi, con quán chiếu chúng, rồi lại chú tâm vào quét nhà… Mặc dù con không theo được khoá thiền vipassanā online nữa nhưng con đã học được nhiều điều bổ ích. Trước nay con vẫn “rửa bát thiền”,… nhưng nó còn yếu ớt, nay con thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Con càng hiểu sâu sắc hơn những lời thầy dạy, không chỉ ngồi mới thiền mà thiền bất cứ khi nào. Thật hoan hỉ biết bao. Một điều hoan hỉ nữa là con làm được việc thiện. Hôm nay con làm việc cùng một đồng nghiệp, chị ấy là người nóng tính và khởi sân với sinh viên (chúng con là giảng viên), chị ấy đã nói những lời không hay. Sau đó, hai chị em chuyện trò, với sự định tĩnh, con nói cho chị ấy về vô ngã, tánh biết, về quán tâm và con thấy có sự chuyển biến rõ rệt trong chị, (con hỏi đơn giản như: “Khi chị suy nghĩ, chị biết chị suy nghĩ, vậy cái gì biết suy nghĩ ấy? Khi chị vui/buồn, chị biết chị vui/buồn, vậy cái gì biết cái vui/buồn ấy?…). Sau khi trò chuyện con thấy chị trầm tư, chị nhẹ nhàng, định tâm hơn. Lúc sau chị ra ngoài vào, chị bảo thấy bông Ngọc lan đẹp ở sân trường, định hái nhưng nghĩ đến em nên chị thôi. Con thấy chị vui, con cũng rất hoan hỉ. Hôm nay mưa ngập đường, con đi lòng vòng không về được nhà nên đi bộ về nhà, tuy vậy trong lòng thật tĩnh tại, đúng là “khi tâm thanh tịnh tất cả các pháp đều thanh tịnh”. Thưa thầy, hôm nay con thấy mình có nhiều Phước báu, lòng hoan hỉ nên con viết trình thầy hơi dài dòng lan man. Con nhận ra Phước báu của việc hành thiện, bản thân hành động thiện lành đó cho con niềm vui ngay giây phút hiện tại, con đã hưởng Phước ngay từ giây phút con làm lành rồi, quả hiện tiền thấy rõ, quả sau này cũng không cần quan tâm nữa. Con cảm ơn thầy đã đọc những lời dài dòng lan man của con ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, Con mong thầy sức khoẻ vẫn ổn định và bình an. Đã lâu rồi con không lên Trung Tâm Hộ Tông để đặt câu hỏi hay tìm đọc những câu trả lời của thầy. Con cũng không thể nói chính xác vì sao con không còn có thói quen này nữa. Hôm nay, nhân một hôm tâm sự với một người bạn đạo lâu ngày, nghe người bạn mà con hết sức kính trọng chia sẻ bạn ấy đã thấy ra pháp khi học thiền tứ niệm xứ của một vị thầy nọ, con liền suy nghĩ và muốn viết bộc bạch với thầy. Lâu nay con cảm thấy mình chẳng có câu hỏi gì để hỏi. Hay, khi có một câu hỏi hiện lên, thay vì ngày trước dào dạt năng lượng kiếm tìm và giác ngộ, nay con chỉ hoàn toàn chấp nhận và lặng lẽ quan sát. Con chỉ hỏi chính con, không có nhu cầu đi hỏi ai khác. Con vẫn hay nghe pháp của thầy và một số vị khác, nhưng con thấy con nghe với một thái độ tâm bình thản lắm, không còn đâu sự đau đáu dày vò vì mình “ngu” pháp, tu mãi không được. Hay cũng không còn mấy năng lượng mưu cầu, theo đuổi bằng tư duy lí trí phân tích. Mà trong trường hợp tập khí đó hiện lên, hay những tập khí của sự tham sân vẫn còn rất nhiều trong con cũng vậy, con chỉ biết mỗi việc hoàn toàn chấp nhận khoảnh khắc đó, cho nó dâng trào lên trên toàn bộ cơ thể và tâm trí, cho nó hoà vào làm một với sự sống đang là của con (thậm chí, dùng từ “chấp nhận” đối với con là vẫn hơi sai, vì nó vẫn đem một cảm giác như thể mình phải nuốt trôi cục khó chịu đành chấp nhận điều gì đó). Mỗi lần như vậy, con vẫn hay mỉm cười tự hỏi bản thân “không biết đây có phải là trọn vẹn cảm nhận mà thầy Viên Minh hay nói tới không nhỉ”. Thật vậy, con bây giờ cảm thấy mình chẳng nói gì được về thiền, về đạo. Cuộc đời cảm giác rất đơn giản: chỉ có sống và biết, mắc sai lầm thì học. Công việc, tình cảm, gia đình diễn ra bình thường, với rất nhiều vấn đề hóc búa, nhưng dường như có một thứ gì đó sáng chói le lói ở bên trong con, dù yếu ớt nhưng con biết nó luôn ở đó. Biết có ánh sáng này ở bên trong, con cảm thấy một sự không-sợ. Ngày trước, con rất sợ sai. Rất sợ tốn thời gian trên con đường đạo. Rất nghiêm khắc với sự vô minh của bản thân. Ngày nay, vô minh hay minh với con không còn quan trọng lắm. Vô minh thì biết vậy, để cảm giác, suy nghĩ hay tâm xấu xa của mình y nguyên như thế, không thò tay quay bánh xe chạy thêm nữa. Minh không còn là một “mong muốn” đạt tới để lấp đầy sự lăng xăng bên trong nữa. Con cũng thi thoảng thắc mắc, tại sao mình chẳng có trải nghiệm, trạng thái gì tuyệt vời như đã từng có. Nhưng rồi những thắc mắc này cũng trôi qua như thể không có gì quan trọng… Nói chung là, sự thực hành của con chẳng có gì đặc biệt, nó cứ bằng bằng vậy thôi, lặng lẽ và đơn giản một cách bình thường. Thế nên bây giờ khi con nghe ai nói về thiền, con không thể nghe quá được 3 câu khi con nhận ra những thủ thuật, kỹ năng, niềm tin, hướng dẫn nặng tính sở đắc, sở tri (cũng không loại trừ khả năng nếu đi đường dài đến cùng với những lời hướng dẫn này sẽ dẫn đến chỗ vô tu). Con cảm thấy rất buồn cười khi hầu hết những lời hướng dẫn về thiền và tỉnh thức đều có đặc điểm chung là bỏ cái hiện tại để đi lấy cái ảo. Trong khi đấy, việc để nguyên cái gì là thực được diễn biến tự nhiên tuỳ tình hình, không đụng vào nó hay thay đổi nó, là một điều hết sức giản đơn. Thậm chí quá giản đơn để hầu hết những người tầm đạo con biết quanh con có thể chấp nhận được. Từ khi con thấy ra rằng con chỉ cần để nguyên, chấp nhận, cho phép mọi thứ (đặc biệt là những cảm xúc và suy nghĩ xấu xa, dục vọng và vô minh) được phép chảy theo dòng chảy tự nhiên, và cho nó được dâng tràn chiếm lấy toàn bộ thân tâm con để rồi lặng lẽ cảm nhận như xem một bộ phim, con thấy con không có nhu cầu muốn biết cái này, cái kia nữa. Chỉ còn sống, và biết. Sai thì học. Tự nhiên hôm nay con muốn viết cho thầy vài lời chẳng có đầu có cuối. Con xin lỗi vì đã làm thầy phải đọc bức thư lộn xộn của con. Mọi khi con là người viết rất có cấu trúc mạch lạc đàng hoàng. Còn điều gì ngây dại, mong được thầy kính chỉ dạy cho con thêm. Con kính cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Trước kia con bị nghiện ngập nhiều thứ, con rất buồn và suốt mấy năm qua con luôn cố gắng tìm cách để loại bỏ nó, nhưng sau một thời gian đặt mục tiêu, đàn áp… cơn nghiện ngập vẫn quay trở lại và hành hạ con. Lúc đó con đã nghĩ rằng con phải chấp nhận sống chung với nó rồi và con chẳng tài nào thắng nổi những dục vọng trong con. Nhưng từ khi con biết tới Đạo Phật và Thầy, thực tập những điều thầy dạy, con trở về quan sát chính mình, không tìm cách trốn chạy, cũng không hùa theo những dục vọng, chỉ đơn giản là quan sát nó, dần dần con thấy và hiểu ra rằng mọi cảm xúc, cảm giác và suy nghĩ nơi con cứ sinh sinh rồi lại diệt, dù nó có đến ào ào như thác lũ thì một lúc sau nó cũng sẽ đi, càng thực tập nhiều con càng thấy bình thản hơn khi những cơn lũ dục vọng ùa tới và con không còn bị những dục vọng ấy điều khiển mình nữa, Con nhận ra mình không cần nỗ lực phải làm gì cả, làm gì có cái gì mà phải đấu tranh, những tranh đấu xưa nay trong con hóa ra chỉ là những ảo tưởng. Chỉ cần quan sát, không cần làm gì mà mọi thứ vẫn đâu vào đấy, con thấy thật vi diệu thầy ạ. Con chân thành cảm ơn Thầy. Kính thư, Con TXG.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con có nghe bài pháp của thầy về sự Hoàn Hảo như nó là. Vậy khi bản ngã của con muốn này, muốn kia, tu kiểu này, thiền kiểu kia để mong giác ngộ giải thoát và đã đưa mình đến phiền não, khổ đau. Tuy nhiên, nhờ chính khổ đau này lại giúp mình hiểu được sự vận hành của pháp. Như vậy tất cả sự vận hành đó lại là sự Hoàn Hảo. Ví dụ như thiền sư Banke, lúc đầu vì ngài cũng tham cầu giải thoát đi tìm Đấng Sáng mà ngày đêm thiền tọa, đến mức thân xác đau bệnh sắp chết. Chính giây phút sắp chết đó lại giúp ngài giác ngộ ra tâm bất sinh. Như vậy, dù mình làm gì mà có bản ngã hay không có bản ngã xen vào đều là sự vận hành Hoàn Hảo của pháp. Con hiểu như vậy có đúng không, mong thầy hoan hỉ giải đáp. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

“Chỉ là Chỉ là mưa vẫn cứ rơi Chỉ là lá rụng tơi bời trước hiên Chỉ là chẳng ngộ chẳng thiền Chỉ là tâm chẳng đảo điên kiếm tìm…” Mỗi lần rảnh rang đọc lại sách của thầy, con thấy ra bao chân lý xung quanh mình vô cùng đơn giản và mầu nhiệm. Khi thấy cây đung đưa, nếu ta chỉ thấy cây như vậy thì đâu cần tưởng tượng ra gió, khi thấy lá rơi chỉ là lá rơi đâu cần giải thích bằng trọng lực… Khoa học đưa từ giả thuyết, mệnh đề này tới mệnh đề khác, quan niệm này đến quan niệm khác về thế giới xung quanh nhưng rõ ràng tất cả đã là một, từ người quan sát, dụng cụ quan sát, đối tượng quan sát… và nghiên cứu về đối tượng cũng giống như ‘chẻ đầu chính nó’, luẩn quẩn trong thế giới của chính nó. Trong cuộc sống, con thấy ra sự hoàn hảo của mọi tình huống, sự kiện… tất cả mọi người. Tất cả đương nhiên là như vậy, còn đúng sai chỉ là thái độ của chính mình. Từ đó, con thấy ra sự bình đẳng và vô cùng hoàn hảo của cuộc sống xung quanh mình. Tất cả là nhân quả và vận hành theo nguyên lý riêng của mỗi sự kiện. Pháp là Bất khả Tư nghì. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Những ngày giãn cách, con có thêm thời gian đọc sách và nghe các pháp thoại của Thầy. Thầy đã khai thị và con nhận ra được nguyên lý để thực hành trong đời sống tu học của mình. Con xin trình Thầy qua bài thơ dưới đây: Thực tại là cái đang là Nhặt rau rửa chén quét nhà chú tâm Thận trọng quan sát xa gần Khổ tập không khởi thời tâm Niết-bàn Con xin tri ân Thầy và kính chúc Thầy, các chư Tăng, Ni luôn được bình an, khỏe mạnh Con Mình Duy

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Sư Ông Kính bạch Sư Ông Hôm trước con có gửi câu hỏi và được sư ông trả lời “… con sai ở chỗ mong kết quả đến nhanh”, hôm nay khi quan sát lại vấn đề cũ thì con hiểu thêm một chút ạ, trong quan hệ với mẹ, trong yêu thương con cứ thấy nó nặng nặng vì con còn yêu thương với sự dính mắc và hơi đắm chìm trong cái lạc, sợ mất. Trong sự chán ghét, uất hận, buồn phiền thì lại có một sự dễ thoát ra hơn, nhẹ nhàng ít dính mắc hơn. Nếu tình thương với lòng từ bi thật sự thì sẽ không dính mắc, sự giải thoát thật sự cũng không cần diệt đi cái gì. Con thấy mình bị vướng lại vì tham, tham sự an lạc trong tình thương và cũng tham luôn cái cảm giác nhẹ nhàng thoát ra, rồi mong thông suốt cho nhanh nữa, vậy tóm lại là vì tham…, con hiểu tới đó ạ, bây giờ con cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, con cảm ơn Sư Ông đã giúp con. Con thật sự mong muốn Sư Ông mãi khỏe mạnh và sống thật lâu, pháp của Sư Ông rất là dễ hiểu, con cũng mong muốn nhiều người biết đến pháp của sư ông dạy, như vậy có phải cũng là tham không ạ. 2 năm trước giai đoạn con bế tắc nhất như người chết đuối thì Sư Ông chính là cái phao đưa con vào bờ, với con Sư Ông chính là một ông Bụt ngoài đời thật.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Sư Ông, Như vậy, khi có vọng niệm hoài nghi, phỉ báng, thị phi Tam Bảo nổi lên, thì không cần đem đức tin, lý trí và nỗi sợ nhân quả ra chống chọi lại, cũng không cần kiểm soát, chỉ cần thận trọng chú tâm quan sát để thấy rõ vọng nó cũng chỉ là vọng phải không ạ? Mong chư Thiên gia hộ Sư Ông mạnh khỏe và tinh tấn!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời