Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông, Việc thường tỉnh giác với suy nghĩ, hành động của mình giúp thấy phần nhiều mình suy nghĩ, hành động theo thói quen, và không ít trong số đó là thói quen xấu. Nhờ vậy con đã bớt dần việc hành xử theo phản ứng, thói quen; mỗi lời nói, hành động được cân nhắc hơn. Quan hệ với mọi người được cải thiện. Việc thường thấy mọi sự, mọi việc như nó là giúp bớt khởi tâm đánh giá, phán xét; dần dần những quan điểm, những thành kiến của mình, những phán xét bên ngoài bớt dần ảnh hưởng tới con. Con cảm thấy được tự do hơn. Việc cảm nhận những cảm giác thực tại giúp con cảm thấy sự nhẹ nhàng, thư thái khi nghe tiếng chim hót, khi có một cơn gió mát, một làn nước chạm vào người. Thấy sự khó chịu khi tâm sân, tâm tham nổi lên; thấy hạnh phúc khi chơi đùa cùng con cái… Những Pháp đơn giản Sư Ông dạy, khi thường xuyên thực hành, con thấy hiệu quả thật tuyệt vời. Con xin cảm ơn Sư Ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy ạ! Hôm trước con sân, nhưng con đã mỉm cười khi nhận ra cái sân đó, nhận ra bản ngã thật thú vị thầy ạ. Mấy hôm nay con lại trải nghiệm những lời thầy dạy về Khổ đế. Khi có tâm xả bản ngã có xu hướng tìm lạc, ấy là khi tâm muốn nghe nhạc, xem phim, múa, hát, tán gẫu, ăn dù không đói,… Nếu hành theo những mong muốn ấy thực chất cũng là bị bản ngã sai sử. Chính vì vậy mà khi không có việc gì để làm, khi không giao tiếp, khi ở một mình,… hay khi phải cách ly vì Covid-19 nhiều người cảm thấy không chịu được, sinh chán nản, bất mãn,… Con thường xuyên thấy cái tâm tìm kiếm lạc (thấy một bài hát trong đầu, tác ý muốn ăn, muốn chơi game,…), khi chánh niệm yếu con vẫn bị sai sử, có lúc con chỉ thấy và mỉm cười với những tác ý tìm lạc của bản ngã. Hôm nay con kính trình pháp thầy, con kính chúc thầy khỏe mạnh, mong mọi người được an lạc, bình an trong đợt dịch bệnh này ạ!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy, Con xin được viết vài dòng kể Thầy nghe về những gì con thấy mấy ngày vừa qua. Mấy ngày vừa qua tâm con trải qua những trạng thái thật sự không dễ chịu chút nào. Nó bắt đầu rất an lạc và nhẹ nhàng, lúc đó con cũng tự nhủ nó chỉ là sự an lạc nhất thời thôi. Rồi sau đó nó trở nên bị kích động trong mấy ngày liền. Con thấy bao nhiêu thói xấu, tham lam, sân hận, ích kỷ, đố kỵ… liên tục nổi lên trong con. Những suy nghĩ đó cũng là những suy nghĩ con đã từng có rồi nhưng lâu ngày nó không mạnh mẽ như vậy. Vậy mà chỉ trong có vài ngày tâm thực sự bị kích động, khi bị kích động bởi một chuyện thì nó cũng dễ “giận cá chém thớt” cả chuyện khác nữa. Con cố gắng quan sát nó như chỉ là những trạng thái, những cảm giác run rẩy, nóng lạnh, căng tức… nhưng thật sự không dễ dàng. Những lúc suy nghĩ nó nổi lên nó rất logic, rất hợp lý, muốn con chạy theo và cuốn vào đó. Đôi khi con bị cuốn vào những suy nghĩ xấu, đôi khi con chánh niệm và quay trở về được. Con cảm thấy rất khổ sở vì những sự giằng co này. Đó có phải là sự giằng co giữa thiện và ác phải không Thầy? Con cảm thấy tâm và những suy nghĩ thật sự không đáng tin, nó không phải là con suy nghĩ, nó chỉ là những thứ không đầu không cuối xuất hiện thôi. Con có nên suy nghĩ như vậy không ạ? Xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con ạ. Con kính tri ân Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, Con thành kính chúc sức khỏe Thầy. Tháng trước con có duyên tốt được lãnh hội Thầy giải thích cặn kẽ từ Huyền và từ Không trong một lá thư Thầy viết cho một đệ tử thuở trước. Con nghe đi nghe lại, rồi vào website đọc thêm. Con thấy may mắn cho con lắm Thầy ạ; vì trong rừng phong phú của vô số bài viết & pháp thoại của Thầy mà lời văn & câu nói nào cũng là truyền đạt một thông điệp quan trọng để dìu dắt chúng con trên con đường giác ngộ, không dễ bắt tay được với thông điệp đúng trình độ và nhu cầu hiện tại của riêng mình. Con chiêm nghiệm về bài học nầy, và từ từ thấy ra. Con tự cho riêng con (xin mạn phép Thầy) nghĩa Huyền Không là “trọn vẹn với sống giác ngộ” theo tầm hiểu của con qua bài học trên. Đây không có ý là con đang sống giác ngộ, chỉ là cái thấy ra của con thôi. Không ngờ hạt giống hôm nay chợt nảy mầm Thầy ạ trong lúc con đi thư giãn quanh bờ hồ gần nhà. Hiện nay là đầu mùa Xuân ở Nam Bán Cầu, hoa wattle vàng rực là đặc trưng của Úc Châu (1 trong 400 loại hoa có tên chung là mimosa) đang rộ nở bên đường. Con ghi nhận, con kính xin Thầy đọc và chỉnh sửa dùm con nếu cần như Thầy đã giúp con vài lần trước. Nhánh mi-mô-sa vàng tắm nắng Vệt mây trắng nhẹ giữa trời xanh Huyền không hay huyền tâm rỗng lặng? Huyền đôi chim nhỏ tặng âm thanh? Nhân dịp con đang rỗng lặng, con thành kính cảm ơn Thầy đã ban cho con một công án trong tuần qua. Con đã lãnh hội trọn vẹn Thầy ạ, khi Thầy trả lời con “Cũng thế con ứng xử sao mà giác ngộ là được.” sau khi Thầy nhắc con bài học về Socrates. Con kính chúc Thầy ngủ ngon.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, phải bước những bước đầu tiên vào cuộc sống khắc nghiệt con mới thấy hoá ra những thứ lý luận nghe rất kêu của mình về đạo trước đây chẳng có ích lợi gì cả. Cuộc sống thì linh động biến ảo quá nên mình cứ bám chấp vào cái lý tưởng hoặc triết lý nào là mình lại bị cuộc sống dạy cho một bài học khổ đau đến mức phải buông những dính mắc đó ra mới thôi. Con không biết rồi đây mình sẽ đi đến đâu, mọi thứ thật là mịt mờ. Có điều, con vẫn cứ đinh ninh rằng rồi sẽ đến lúc con học ra bài học của mình và thấy tự do khỏi những cuồng quay của cuộc đời mà hiện nay con vẫn cứ u mê chìm vào. Trước đây con thường nghe những bức thư trong Tuyển tập Thư Thầy để thoả mãn cái tính triết lý của mình. Còn bây giờ con coi mỗi lá thư thầy như là một lời an ủi, động viên con trong khi con đang ngụp lặn trong cuộc đời. Thỉnh thoảng con thấy con không sợ hãi cuộc đời, thưa thầy. Con thấy con sẵn sàng để đương đầu, dù có lúc cũng thấy nản lòng, để học ra bài học mà con cần học, một bài học mà con cứ lờ mờ thấy được. Con xin thầy thứ lỗi vì sự viết không đầu đuôi này và cũng không có câu hỏi gì. Con chỉ muốn nói con biết ơn thầy vì những lời dạy của thầy từ lâu đã trở thành lời động viên cho con trong những khi con quá căng thẳng hay quá buông xuôi để con tiếp tục trên hành trình học ra bài học của chính mình.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

“Đừng ray rứt hối tiếc những gì đã qua đi, đừng ước vọng mong cầu những gì không thể đến. Hãy cảm ơn những đau khổ phiền muộn, hãy cảm ơn những sai lầm tội lỗi vì nhờ đó con mới nhận ra thế giới ảo hoá của “cái tôi vị kỷ” để trở về với tự tánh chân thật nơi chính mình. Chúc con trở lại với nguồn hạnh phúc vô tận nơi chính mình.” Sư ông ơi, con đã đọc bức thư số 60 của chị Phù Vân và sư ông không biết bao nhiêu lần. Con thấy mình trong chị Phù Vân, và con được đọc những lời sư ông viết cho chị, như những lời sư ông chỉ dạy con, khuyên bảo, sách tấn con. Sư ông ơi. Rất rất nhiều lần, nước mắt con đã chảy vì cảm thấy một niềm hạnh phúc vô hạn, một sự may mắn lớn trong đời khi con có duyên lành biết đến những cuốn sách, những bài pháp thoại của sư ông. Con là đứa vì vô minh nên đã sống và hành động những điều thật sai trái. Quen và yêu một người đã có gia đình (người đó sống ly thân với vợ trước khi biết con). Sự mê mờ ảo tưởng hạnh phúc nên con đã phạm lỗi lớn trong cuộc đời mình. Con đã yêu mà đau khổ, cũng có những hạnh phúc. Và thật ngớ ngẩn, trước đây con thấy mình sai mà vẫn làm. Sống trong sợ hãi, day dứt, đấu tranh, mãi cuối cùng con cũng quyết định và chấp nhận việc chia tay người đó. Sau cuộc chia tay đó con đã sợ sệt, sống trong lưu luyến, và vẫn chìm trong mê muội. Và cả những hối hận. Bao nhiêu cảm xúc, phản ứng trong nội tâm con làm con không tự tin và thấy nực cười với chính mình. Một người theo đạo Phật, cố gắng giữ giới, ăn chay niệm Phật mà con lại sống thật sai lầm. Có lúc con thấy xấu hổ và luôn thấy có lỗi với cha mẹ, người thân rất nhiều. Con đã sống với cái si mê, ngã mạn. Nhiều lần con tụng kinh, làm phước sám hối để cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng thật may mắn, nhờ có sư ông, Người đã chỉ lối cho con thấy ra tất cả bên trong con. Vì chính những lỗi lầm đó mà con thấy rõ chính mình hơn, con biết con đã lầm đường, vô minh, tham ái, si mê như thế nào. Tất cả đã dạy cho con biết bỏ đi cái ta ảo tưởng ấy. Tất cả hạnh phúc, đau khổ, mong cầu ấy đều đến và đi. Con nhận ra chính những cái tâm sợ sệt hối lỗi, mong muốn được sám hối với ai đó cũng chỉ để cố bảo vệ một cái ta ẩn nấp bên trong con người con… Thay vì tìm cách sám hối với tâm lo lắng đó, có lẽ con nên chấp nhận sự thật ngay bây giờ, sống trọn với từng giây phút, học cách đón nhận rồi một ngày nào đó những quả xấu con đã gây ra sẽ xuất hiện đến với cuộc đời con bất cứ lúc nào. Chỉ có học cách đón nhận tất cả, học cách nhìn lại bản thân mình, học cách sống trọn vẹn tỉnh thức, thì đó mới thực sự là lời sám hối với cha mẹ, với người thân, với sư ông, và với Phật Pháp Tăng đúng đắn trọn vẹn nhất mà con nên làm. Con đã nghĩ và đang hành động như vậy sư ông ạ. Có thể vì con còn yếu kém nên con vẫn còn nhiều thiếu sót, và có thể sẽ còn nhiều lỗi lầm nữa. Nhưng mong sao con biết sống trọn vẹn, biết điều chỉnh lại thái độ và hành động của mình một cách đúng đắn ạ. Nam-mô bổn sư Thích-ca mâu-ni Phật. Con xin đảnh lễ và tạ ơn sư ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, nhờ bài dạy của thầy con đã thấm được ảo tưởng bản thân về cái mặt đẹp đẽ của thế gian, say mê hết mình với nó và rồi thấy ra cái mặt trái của nó nên con thực sự biết thế nào là nhàm chán và thôi không bám chấp vào đâu nữa. Con biết mình sẽ còn nhiều thứ để thất vọng nữa (không dễ chịu gì) và cũng sẽ từ đó buông ra được nhiều hơn (nếm vị giải thoát). Phá cái ảo tưởng sợ sệt để thôi bi quan, phá cái ảo tưởng tham đắm để xả ly ràng buộc. Cho đến bây giờ con đã thấy được sự vận hành của pháp đến với mình thật hoàn hảo. Con xin chân thành cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Gần đây con ngồi thiền vào sáng sớm như một nhu cầu tự nhiên, cũng không gò ép hay cố gắng gì. Con chỉ thấy lợi lạc là ngồi thiền vào sáng sớm thì thân thể và đầu óc thư giãn sáng suốt, sau đó bước vào ngày làm việc thì tỉnh táo hoan hỷ nên con cứ thực hành vậy thôi chứ không cố đạt được gì. Trong lúc ngồi thiền con chỉ tập trung quan sát ý tưởng nổi lên trong tâm trí chứ không cố gắng theo dõi hơi thở hay cố gắng hướng suy nghĩ theo một cách nào đó. Nhiều lúc con bị nhiều ý tưởng lôi dẫn miên man mất một lúc mới tỉnh ra là mình đang chìm vào ý tưởng đó. Nhiều khi ý tưởng nổi lên con nhận ra ngay thì ý tưởng lại biến mất ngay. Ngồi quan sát như vậy một lúc (chắc khoảng 20 phút) thì con rất nhạy nhận ra ý tưởng khi nó nổi lên nhưng con cũng mệt, không muốn quan tâm đến ý tưởng nữa và muốn buông luôn cả quan sát. Ngay đó thì con cảm thấy toàn bộ tâm trí bước vào một vùng rất tĩnh lặng và an bình. Nhưng ngay lúc đó con vẫn nhớ lời thầy dạy là thấy an cũng không tham. Con cứ để tâm trí lơ lửng ở trạng thái trống rỗng như vậy nhưng cũng không khởi lên hoan hỷ gì, chỉ là thấy biết thế thôi. Rồi chuông báo hết giờ ạ. Xin thầy chỉ dạy cho con thêm về phương pháp ngồi thiền ạ. Con tạ ơn thầy Kim Thái

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy ạ! Sau khi vô tình nghe pháp thoại của thầy giảng trên YouTube (kênh của Quán Nguyên) con như tìm thấy ánh sáng, con chỉ nghe pháp của thầy và không nghe thêm của ai nữa, con ý thức rằng khi con chưa nắm được nguyên lý vững vàng thì không tìm hiểu nhiều sẽ dẫn đến rối ren, sau này con có nghe sách của thiền sư Ajahn Chah, Sayadaw U Jotika cũng trên kênh Quán Nguyên (vì con biết ơn và tin kênh Quán Nguyên). Sau 5 năm nghe pháp thầy trên YouTube, nhờ duyên lành con lần đầu được nghe trực tiếp pháp thoại của thầy, con bắt đầu nhận thấy có cộng đồng người tu tập theo Phật Giáo nguyên thủy, thế là có lúc con bị dao động, lung lay, nghi hoặc khi gặp những phương pháp tu khác. Lúc trước con chỉ nghe pháp thoại của thầy, ko biết đến có các phương pháp khác nên chưa hiểu hết những lời thầy nói. Bây giờ thì con đã hiểu rõ hơn những lời thầy dạy. Con càng biết ơn thầy hơn nữa! Con nhìn ra xung quanh mình biết bao sự chìm đắm, chìm đắm trong sự “an lạc, định tĩnh của bản ngã”, sự “chấp thủ phương pháp”, “dính mắc vào phương tiện”. Con cảm nhận đâu đó có sự ngộ nhận sở đắc là giác ngộ. Con may mắn được nghe pháp thoại của thầy, được nhắc nhở liên tục trong các bài pháp mà vẫn còn bị tác động khi gặp các phương pháp khác (được nhiều người tán tụng, chia sẻ thực chứng rất thuyết phục), huống chi những người bắt đầu tìm đến thiền bằng các phương pháp đó và có chút ít thành tựu thì dính mắc, chấp thủ cũng dễ hiểu. Con đọc câu thơ của thầy: “Không buồn, không giận bởi tâm không Không ghét, không thương mở rộng lòng Không trông, không ngóng, không Cố Quận Không thuyền, không bến có chi sông” Và nhớ đến kinh Kim Cang có câu: “Pháp còn phải bỏ, huống chi phi pháp”. (Con đã đọc kinh Kim Cang sau khi đọc cuốn “Trái tim không” viết về thiền sư Yantra Amaro, con rất hoan hỉ khi đọc sách và kinh này). Thầy đã “sang sông” rồi nhưng vẫn thương chúng con còn “ngụp lặn” bởi những “trói buộc” nên với tình yêu thương vô bờ thầy chỉ cho chúng con cách “gỡ bỏ”, để “trở về mà thấy”, có thể “tự do trong ràng buộc, tự tại giữa khổ đau”. Với con, cuộc sống hàng ngày luôn có thầy bên cạnh nhắc nhở: Trong đau khổ có bình an đó, con THẤY chưa? Trong sợ hãi, có định tĩnh đó, con THẤY chưa? Trong bản ngã có vô ngã đó, con THẤY chưa?… Con viết dài dòng quá, con cảm nhận được sự hạn chế của ngôn từ khi muốn thể hiện lòng biết ơn đối với thầy. Con xin đảnh lễ và kính chúc thầy khỏe mạnh, bình an ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời