Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, lúc đầu dù đang nghe pháp thoại và học theo thầy con cứ nghĩ kiếp này chưa xong đâu, sợ không đúng hướng này nọ, chắc đợi một vài kiếp nữa nếu thành tâm sẽ theo học được vị Phật tương lai. Nhưng bây giờ con thấy học theo thầy là đủ rồi, cứ y vậy mà hành thì không sợ lạc đường nữa. Con nghĩ chắc từ từ sẽ càng nhiều người nhận ra như con, nhưng phải có duyên mới được, như ông chồng con là thôi rồi, nói không được, nhưng con tin Pháp sẽ dẫn dắt anh và mọi người tương tự theo một lối khác nào đó. Nghe pháp thoại thầy nói về một người bị bịt mắt trong căn nhà rồi oán thán y như chúng sinh (có con trong đó) oán thán “Đời là bể khổ” sợ hãi mất mát của cuộc đời, sợ bất như ý đòi phải sắp xếp mọi thứ như ý mới hết khổ nhưng như vậy là càng khổ thêm. Chỉ đơn giản bỏ cái khăn che mắt ra là thấy mọi thứ đều có cấu trúc riêng, có vai trò riêng, có vận hành theo hướng hoàn hảo riêng mà cái bản ngã luôn muốn “cải tiến”. Niết-bàn thật sự đơn giản trong việc chăm con, muốn con không khóc, bú khỏe, không chịu khổ,… để mình khỏe, mình ngủ ngon, con khỏe mạnh,… luôn muốn theo ý mình và dĩ nhiên thực tế không phải vậy. Vẫn là thận trọng, chú tâm, quan sát cộng thêm nhẫn nại, không đối kháng, sẵn sàng,… Vậy là được dịp học bài tùy duyên thuận pháp, vô ngã vị tha nho nhỏ, tâm thái an lành trong hoàn cảnh như vậy là Niết-bàn rồi, cần gì phải đi tìm nơi nào có vàng ròng có chim thuyết pháp nữa. Thật sự con cũng không hay ho gì, mỗi lần trình thầy xong là y như rằng có một bài học dữ dội khác thật mới mẻ đến với con, coi con có vượt qua hay không tiếp, con cũng sợ lắm chứ, nhưng thôi nó vẫn là nó thôi, con là con, mong rằng con luôn sáng suốt mà trả Pháp lại cho Pháp là an yên. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông và đạo hữu gửi câu hỏi cho Sư Ông ngày 14/10/2021 về việc đạo hữu đang gặp khó khăn trong kinh doanh, mọi việc đang trên bờ sụp đổ, bạn hỏi Sư Ông nên “buông” hay nên “kiên nhẫn”. Sư Ông đã trả lời cho bạn một cách tuyệt vời và rất rõ ràng. Tuy nhiên do bạn đang học bài học cho riêng bạn, cho hoàn cảnh của bạn nên Sư Ông khó mà đưa ra “chiêu thức chi tiết” để bạn hóa giải tình huống được, chiêu thức phải do bạn tự học, thậm chí tự sáng tạo dựa trên ”yếu chỉ” sư ông đã cho. Mình có hoàn cảnh tương tự bạn nên xin chia sẻ thêm với bạn để bạn có thêm thông tin, thêm niềm tin vượt bão. Cũng như bạn, cách đây 10 năm, mình đã rơi vô hoàn cảnh thập tử nhất sinh cho doanh nghiệp mình, nợ nần chồng chất, nhà cửa của mình cầm hết cho ngân hàng, nguy hại hơn mình đem cả sổ đỏ của cả 6 anh chị em ruột trong nhà mình vì tin tưởng mà cho mình cầm cố làm ăn. Thế mà mình mất khả năng trả nợ. Không những vợ con sẽ ra đường mà các anh chị vốn hiền lành chân chất ở quê vì mình mà mang họa. Thêm nữa, xã hội đen ngày ngày đến công ty làm áp lực, các chủ nợ có thế lực thì nhờ công an mời mình làm việc hàng ngày. Hoàn cảnh phải nói là chết sướng hơn sống. Lúc đó mình như bạn: câu hỏi buông hay chiến đấu tiếp? (mà bây giờ mình theo sư Ông rồi nên mình gọi cách khác là – tiếp tục học bài này hay bỏ học, chuyển lớp khác). Buông, tự tử, bỏ trốn, buông hết trách nhiệm để làm lại cuộc khác? Nhiều câu hỏi lắm. Nhưng bạn ạ, mình hiểu vô cùng trong hoàn cảnh này. Lúc đó mình chưa gặp Sư ông nhưng may sao Pháp cho mình thức tỉnh. “Buông” hay “Chiến tiếp” chỉ là ý chí của bạn và mình, mà cái “ý chí” thì nó không giúp được gì cho bạn và mình lúc này cả. Giống con trâu đã bị buộc vào cái cọc với một sợi dây, bạn muốn thoát ra nhưng càng chạy, càng mệt, đất đai xung quanh càng bị tàn phá hoang tàn, mũi bạn lỡ loét. Càng xấu thêm. Mình ngồi lại, không làm gì cả. Quan sát lại thân mình (huyết áp tăng, tóc bạc dù mới hơn 30, đề kháng kém, mất ngủ, thể lực yếu ớt vì không tâm trí nào thể dục thể thao,…). Quan sát Tâm, thì là một mớ hỗn độn, hay tức giận, lo lắng vô cớ, một cú điện thoại đã giật thót mình, stress triền miên, tâm trí căng thẳng quá trong một thời gian dài, như sợi dây cao su giãn quá lâu ngày hư rồi, bệnh hoạn,… chỉ sống với cái tương lai mà không thiết gì hiện tại! Tất cả những điều đó là hệ quả của những hành vi, những quyết định, hành vi sai lầm của mình trong cuộc khởi nghiệp và trong kiếp trước. Trong hành trình khởi nghiệp, mình cũng có gặp nhiều quý nhân và may mắn nhưng nó vẫn không cứu vãn được kết quả cho mình! Nhưng cho dù ngày mai trời có sụp đi nữa thì hôm nay nó vẫn chưa sụp, mình phải trọn vẹn với việc phải làm hôm nay. Đưa con đi học thì cứ đưa, tiếp đối tác thì cứ tiếp, trọn vẹn, chân thành và cầu thị. Mọi công việc hàng ngày đến cứ trọn vẹn xử lý, không trốn tránh. Đoạn này nói thì ngắn nhưng khó nhất, lúc đó phải thật buông cái “Tôi” của mình đi thì mới đủ dũng khí để đối mặt mọi tình huống và thật cầu thị. Nhớ nhe bạn, trọn vẹn với hôm nay và bây giờ. Ngày mai trời có sụp thì hôm nay nó cũng chưa sụp, mà cho dù hôm nay nó sụp thì bây giờ nó vẫn chưa sụp! Nó chưa sụp thì bạn cứ trọn vẹn với việc đang làm, trọn vẹn với cả trái tim, khối óc, và cái thân thể này! Và cuối cùng, những cái chưa xảy ra sẽ xảy ra theo cách rất khác mà mình tưởng tượng. Có những cái xấu hơn, có những cái tốt hơn rất nhiều. Nhưng tựu chung lại mọi thứ đều ổn thỏa. Bạn ơi, Pháp mầu nhiệm đến mức, khi thử thách bạn đủ, Pháp sẽ cho bạn một món quà mà khi bạn biết giá trị nó bạn sẽ mừng đến phát khóc. Mọi việc Pháp sẽ chu toàn cho bạn, hãy trọn vẹn ngay với các công việc đang tới mà bạn “phải làm”, đón nhận chúng với tâm hân hoan đi. Hân hoan với cả nỗi thống khổ, những sỉ nhục, với những chua cay của sự thất bại, hân hoan với bờ vực của sự sống và cái chết của doanh nghiệp, tận hưởng từng phút giây của “cái đau đớn mầu nhiệm này” bạn nhé! Mà hiện bạn đang có tài sản lớn nhất, đó là bạn có Sư Ông, cộng đồng đạo hữu trên mục hỏi Đạo này, hơn mình rất nhiều so với 10 năm trước! Chúc Sư Ông thân tâm an lạc, Chúc bạn Chân cứng đá mềm!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Sư Ông và các bạn đạo hữu, con xin chia sẻ quá trình trải nghiệm gần đây trong mùa dịch, con hiện tại là công nhân trong thành phố Hồ Chí Minh, khi nghe tin dịch bệnh đang lan rộng trong thành phố, ban đầu con rất bất an lo lắng con đã tự động nghỉ việc để bảo vệ sức khoẻ của mình, mặc dù đã ở nhà trọ hạn chế ra ngoài nhưng đúng thật, tâm trạng cũng không khá mấy vẫn sợ hãi, lăng xăng đủ điều. Nhưng nhờ ơn Sư ông và chánh pháp con nhận ra được đây là bài học của chính mình. Lúc đó công ty tạo điều kiện cho công nhân trở lại làm việc, con thấy rằng bây giờ thay vì sợ hãi quay đầu trốn chạy về quê, con nên đối diện với chúng, con quyết định trở lại công ty làm việc với tâm thái thoải mái điều gì đến thì mình đối diện thôi. Mà đúng thật, trải qua hơn 2 tháng con cảm thấy cảm ơn những khó khăn đó và con đã tiêm đủ 2 mũi vắc xin để thuận tiện cho việc đi lại và làm việc trong xã hội. Con nhận ra rằng thứ đáng sợ không phải là covid hay vắc xin như một bạn đạo hữu có hỏi, có hại bản thân mình hay không quan trọng vẫn là thái độ của bản thân mình trước những sóng gió đó có sáng suốt thấy biết mình hay không. Mục đích con chia sẻ không phải để khoe mẽ hay chứng tỏ mình vì con đã từng trải qua cảm nhận gần giống như các bạn đạo hữu đã chia sẻ, con xin chân thành đảnh lễ sư ông và cảm ơn các bạn đạo đã chia sẻ. Sādhu! Lành thay!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sư Viên Minh là vị sư giảng pháp dỡ nhất mà tôi từng gặp. Vì sao tôi nói như vậy, vì sư dạy gì mà đi biết đi, đứng biết đứng, ngồi biết ngồi… chẳng đao to búa lớn gì cả. Ngoài kia biết bao nhiêu vị sư dạy nào là thiền định, nào là thiền chỉ, nào là hỷ lạc, nào là thần thông biến hoá bay lượn ầm ầm v.v…(Hì…) vậy mà sư Viên Minh thì… các đạo hữu cũng biết rồi đấy. Sáng nay, với tâm thái định tĩnh, trong lành. Đứa em gái mua về bịch bún chả cá. Kêu tí anh ăn thì hâm cái nước bún nóng rồi ăn, mình ừ. Lát sau, cũng với tâm sáng suốt định tĩnh trong lành đó, mình đến mở bịch bún ra, một mùi tanh của cá bốc lên xông thẳng vào mũi, tâm khởi “tanh quá!..” (thấy rõ tâm khởi liền diệt ngay). Bịch bún gồm 1 tô đựng bún sẵn bằng nhựa, một bịch nước, 1 bịch rau sống. Mình lấy bịch nước và quay sang lấy cái xoong, đổ nước ra xoong, bắt lên bếp (tất cả thấy biết rõ ràng từng cử chỉ, từng hành động 1 mà ko hề khởi tâm, kể cả việc lấy bịch nước, lấy xoong, bắt lên bếp, nó như được tự động hoá 1 cách uyển chuyển). Nước sôi, đổ nước ra tô bún, mùi tanh lại bốc lên, tâm khởi “tanh quá, lần sau chắc kêu nó đừng mua bún chả cá nữa” (tâm sân khởi, thấy rõ, sân liền diệt). Xong xuôi ngồi xuống bàn ăn, gắp sợi bún lên ăn. Ồ, thì ra việc tô bún chả cá đến với mình là do duyên sinh, nó giúp cho mình thấy ra cái tâm mình khởi hay không khởi, tham hay sân, hay rỗng lặng khi xúc chạm với nó. Vậy mà bữa giờ mình cứ nói là mình ăn tạp, cái gì ăn cũng được (chiêm nghiệm, tu là đừng nghe theo cái miệng “bản ngã”). Vậy là cám ơn bịch bún chả cá, cám ơn đứa e gái, lần sau cứ mua bất cứ món ăn gì, anh đây thưởng thức hết (hi…). Mà lạ, giờ ăn sao mùi tanh đó nó không còn tanh nhiều như lúc nãy nữa, vẫn còn thấy tanh nhưng tâm không còn khởi. Vậy là có 1 bữa ăn thật tuyệt vời, ăn cả thân lẫn tâm. Cuối bài: Hằng ngày con luôn quỳ dưới chân thầy, trình pháp với thầy, người thầy dạy pháp dỡ nhất mà con từng gặp. Và có thể là người thầy dạy pháp dỡ nhất thế gian hiện nay (hi…).

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, Con thành kính chúc sức khỏe Thầy. Một hôm trong tuần trước, khi đã đi hơn nữa vòng bờ hồ con “hello” được với cái buông lung phóng dật đang kéo con về cái bếp đang nấu & thắc mắc đã tắt chưa trước khi ra khỏi nhà (bài học: không trọn vẹn khi chuẩn bị đi). Con thấy là tâm con đang trụ và bất an. May là con nhớ thật rõ (nhờ có trọn vẹn lúc ấy) là con đã để lửa thật thấp (3 trên 10) và để nước nhiều với mục đích riu riu cho mềm vật liệu, bây giờ còn hơn 30 phút nữa mới về đến nhà, có trụ, lo toan, thắc mắc cũng vô ích, nên trở về trọn vẹn với pháp đang đến dạy bài học là cần trọn vẹn hơn lúc chuẩn bị khi rời nhà, nhờ vậy con giải thoát được khỏi cái trụ vào sự kiện trên và thanh thản thưởng thức cuộc đi thư giãn trở lại. Con thấy ra được trụ là thế nào và hiểu được bài học “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” Thầy đã dạy. Con kính cảm ơn Thầy. Trong hơn một tháng nay, rất nhiều lần đi thư giãn tương tự con có nhớ đến tình huống khi tâm bị động mạnh và lời khai thị của Thầy mà con tiếp nhận như là một công án. Khi nhớ đến, con rất bình thản, sáng suốt, không khởi tâm (dường như trong trạng thái Không Vô Tướng Vô Tác Vô Cầu), cứ quan sát tự nhiên bài học, nhờ vậy con đã đang dần thấy nhiều bài học tốt lắm mà pháp đó (bị người thân chửi trên bàn ăn) đã mang đến cho con mà lúc đó vì con còn quá nhiều bụi con không thấy ra để mà học. Con trực nhận ra (nếu không đúng, kính xin Thầy khai thị cho con) là cái tiến trình tâm nầy (đã xảy ra nhiều lần rất tuyệt diệu cho con) khi bình thản, thư giãn & buông, đã giúp con nhận thức được rõ hơn những điều cần thấy và cần học, nhưng lại không trong lãnh vực hàm ý của “ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” vì con đâu có phiền não khổ đau gì đâu. Con không biết cái tiến trình tâm đó có nhãn hiệu gì (chắc là một trong 121 tướng tâm mà con không biết tên tướng nào cả Thầy ạ!), có thể tạm cho là “thiện trụ”. Điểm quan trong ở đây, như Thầy đã dạy đi dạy lại, là thấy ra được cái sinh diệt thể dụng của tiến trình tâm đó (là một pháp) như nó đang là, học được gì, không cần gọi tên, mà nếu tạm gọi là thiện trụ để mình có thể “chào thiện trụ” lúc nó trở lại giúp mình nữa thì cũng không sao, phải không thưa Thầy? Con kính trình pháp tóm gọn qua ghi nhận mà cái “thiện trụ” lúc đi thư giãn đã ban cho con: Khi nghe tiếng chửi thấy âm thanh Không sân, ngỡ tự tại trong lành Bỗng sinh ý giúp người phiền não Hữu Tướng Tác Cầu khởi quá nhanh! Thưa Thầy, con thấy “trụ” cũng có hai mặt như mọi pháp, như bàn tay, tùy thái độ tâm. Có đúng sai, con kính xin Thầy khai thị. Hai lần đi thư giãn mấy hôm nay, trước khi đi con đã thận trọng chú tâm hơn khi chuẩn bị đi, và đã có kết quả là đóng cửa sổ nếu không có thể bị mưa nhẹ lùa vào phòng. Con cảm ơn Thầy. Con kính chúc Thầy ngủ ngon.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, Mấy hôm nay con tự đi và thấy chân lý thật lạ. Đúng như lời thầy: – Tinh tấn là quay trở về – Không mong cầu thì sẽ có tất cả Chân lý giản dị mà vô cùng huyền diệu. Pháp ở ngay nơi mình, đâu phải tìm kiếm nữa. Chân lý chỉ có một. Và cũng chỉ có một lựa chọn đúng. Kính thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT Con kính đảnh lễ Thầy ạ, đầu thư con xin gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của Thầy và con kính chúc Thầy luôn an lạc mạnh khoẻ ạ. Thời gian qua con vẫn nghe pháp của Thầy và thực hành quan sát Pháp đến và đi qua mọi hoạt động của đời sống diễn ra xung quanh mình. Con thấy rất nhiều điều mới mẻ Thầy ạ. Ví dụ như hôm vừa rồi có xảy ra một việc liên quan đến mẹ chồng con. Đại khái là hai suy nghĩ và tư tưởng không có giống nhau làm cho con tự nhiên sân và phiền não. Con cũng phân tích suy nghĩ, nhưng con nhớ lời Thầy dặn là suy nghĩ và phân tích rất là không tốt cho người thực hành chánh niệm. Nghĩ đến đó tự nhiên mọi suy nghĩ im bặt luôn, nhưng chỉ được một lát sóng vọng tưởng lại ồ ạt dậy lên. Lần này con kệ nó và quan sát vọng tưởng, thế rồi tự nhiên con lại thấy ra vấn đề là sân hay phiền não cũng do mình không hiểu rõ đối tượng hay căn cơ của họ. Mình cũng khởi oán trách và mong muốn mọi việc phải như thế này hoặc như thế kia. Nhưng sau khi hiểu rõ họ thì tự nhiên con buông hết mọi việc và chấp nhận mọi thứ như nó là, và tâm con lại trở về trạng thái bình an, mát mẻ Thầy ạ. Con thật vui khi ngộ ra những điều đó. Con thật sự cảm ơn Thầy đã chỉ cho con thấy ra con đường thoát khỏi phiền não. Con thành kính tri ân Thầy. Con kính chúc Thầy luôn an lạc, mạnh khoẻ, trụ thế dài lâu để khai ngộ cho đàn đệ tử chúng con ạ. Kính thư, Con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, Hiện tại con đã hết câu hỏi vì thầy đã dạy con nguyên lý để khi không có thầy con cũng có thể tìm câu trả lời. Đây là điều bất ngờ và cũng là phúc lành lớn của con. Con không biết nói gì hơn ngoài sự kính trọng và biết ơn thầy. Kính thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông! Trong một lần trình Pháp trước (tháng 1 năm nay), Sư Ông có khuyến khích con rằng: ”con đã có thể tự trả lời các câu hỏi của con rồi, hãy khám phá tự do, đừng lệ thuộc Sư Ông hay Phật, vì giác ngộ là con đường hoàn toàn sáng tạo”. Được sự khích lệ của Sư Ông, con hoàn toàn yên tâm, hết băn khoăn và mang “gươm báu” vào hành trình của đời mình. Chẳng cần phải thay đổi lộ trình, còn gì phải sợ hãi nữa khi “gươm báu Thầy đã trao tay”? Đúng là hành trình mấy tháng nay trở nên đầy thú vị, “nguyên liệu” để tu, để Thiền dồi dào khắp nơi, tại sao phải rúc đầu co vòi vô định, thậm chí tại sao phải xuất gia. Con đường đời đầy bài học giác ngộ mà cả những chuyện nhỏ xíu kì cục cũng học giác ngộ được, kể ra thì nó đến buồn cười, nhưng con cũng kể với Sư Ông và các đồng đạo như một bài Report để mọi người có thêm góc nhìn về tu học ạ! Vợ dọn cơm lên thiếu trái ớt là toàn bộ giáo lý của Phật được giảng giải rõ ràng: Vì thèm ớt (Tham) nên không hài lòng với vợ (Sân) thế là đứng dậy đi kiếm ớt hoặc tỏ thái độ hoặc nói lời hơi trách móc (Si). Nhận thấy toàn bộ quá trình đó và dừng nó lại ngay, bật cười thú vị là Tứ Đế và Giới Định Tuệ hiện đủ. Nếu không thấy tới đó là có khi trùng trùng duyên khởi, sanh tử luân hồi lớp lớp ngay. Nhưng nếu không có cái duyên thiếu trá ớt đó thì sao Tham Sân Si có mặt được? Mà Tham Sân Si không có mặt thì sao con thấy được Tứ Đế, làm sao thấy toàn bộ giáo lý Phật, làm sao nhận ra được Niết-bàn có ngay lúc đó? Thật là Bất khả tư nghì! Ngày xưa đứa nhân viên nhắn tin trả lời lại cộc lốc ngắn ngủi, thì “khổ đế” nổi lên ngay, “Tưởng” đủ thứ, tưởng nó thay lòng đổi dạ, chắc kiếm được việc khác ở đâu nên giờ hết “sợ Sếp”. Khi nhận ra nó đang có việc bất khả kháng nên mới nhắn cộc lốc vậy thì “Diệt Đế” Niết-bàn ngay. Rồi từ chuyện “nhỏ” đó con nghĩ về những cái đã trải qua của đời mình. Trong công việc, nay đối tác này mai đối tác nọ, sáng nhân viên gây lỗi, chiều khách hàng than phiền gây áp lực, tai nạn xảy ra với doanh nghiệp, đủ thứ chuyện trên đời. Nghe dông nghe bão sấm chớp đùng đùng riết quen, nên tâm trở nên giờ bình thản khi nghe “sấm chớp”. Rồi khi chịu oan ức, khổ sở, bị làm nhục bởi người rất thân của mình, ngay lập tức thấy đau thắt ngực, khó thở, tay run rẩy, nói lắp bắp, vụng về đi thanh minh, thanh nga, trái tim tưởng như rớm máu nhưng khi quay lại “trọn vẹn với cảm thọ đau đớn đó” sau tầm 2-3 tiếng đồng hồ lắng dịu lại, cũng bật cười. Nếu không quăng tấm thân này vào đời sao học được bài học? Rõ ràng bài học giác ngộ là bài học sáng tạo không cùng, không có khuôn khổ, mỗi người, mỗi số phận có một bài học hết sức rõ ràng riêng, “quả” nếu có “đắc” thì cũng như những chiếc Cup, rất khác nhau, nhưng cái nào cũng vinh quang và cùng bản chất, đó là trí tuệ, là đạo đức, là đoạn diệt, là Niết-bàn. Không khác được! Con thấy xung quanh con, có những người, chưa bao giờ nghe Pháp, nhưng họ đủ trải nghiệm cuộc sống như vậy, lên voi xuống chó họ cũng vững vàng, bị đâm sau lưng họ vẫn không quá đau, những người này chính là Bahiya, chỉ cần đủ cơ duyên, nghe một câu họ sẽ giác ngộ! Con “report” bài học của con đến Sư Ông với lòng biết ơn vô hạn! Mong Sư Ông hãy mỉm cười trước sự “ngô nghê” của những câu hỏi, những bài trình của chúng con! Chúc Sư Ông luôn khỏe mạnh ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời