Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, qua việc nấu chè thôi khi không bị bàn tay của họ dạy Pháp xen vô, theo vận hành tự nhiên của Pháp mà con học ra nhiều điều. Món chè thứ nhất tuy bình thường con không thích, nhưng có một chỗ nấu quá ngon, con luôn nung nấu ý định muốn nấu y như vậy để mình và mọi người cùng ăn, nghĩ chắc sẽ rất vui rất hạnh phúc. Con về tham khảo thêm cách nấu và nấu sao cho đúng vị y như vậy. Không ngờ kết quả ăn được mẹ con khen ngon, thấy mẹ con vui lắm. Trong quá trình nấu con thấy mình được dạy thận trọng chú tâm quan sát từng chút theo Tánh biết, từ sai mà sửa cho đúng. Sau đó phải bỏ cấp đông trong tủ lạnh vì bận công chuyện nên không xôm tụ như con tính. Qua hôm sau nồi chè trên mạng con thấy rất ngon đẹp và cuốn hút, con chưa ăn bao giờ. Con làm thử, cũng thận trọng chú tâm quan sát, làm y chang như vậy và kết quả về hình thức và thành phần chính con đã làm gần như giống trên mạng. Nhưng khi ăn vào con đã… đổ nguyên nồi. Dù được khen hay thất bại con thấy tâm mình vẫn như bình thường mà ngược lại có chút hoan hỷ khi thấy ra rằng: – Con dễ sa đà vào tưởng tượng mơ mộng vào một cái gì đó hào nhoáng bên ngoài nhưng khi nếm trải thực sự thì ôi thôi, bỏ đi còn hơn; – Tuy mình đã chán ngán một cái gì đó không có nghĩa nó vĩnh viễn là như vậy, biết đổi thành phần, xử lý đúng thì nó vẫn rất tốt; – Ngon hay không ngon không quan trọng nữa, chủ yếu là mình được thực sự trải nghiệm và học ra bài học trong đó; – Con đã hiểu tứ như ý túc là thế nào rồi, dù cả hai trường hợp nấu chè thành công như ý mình muốn thì vẫn là bất toàn thôi, vì sau đó ăn chè hay không ăn chè để thỏa sở thích của mình không còn quan trọng nữa, và không có cảm giác hãnh diện vui vẻ hay buồn rầu mặc cảm tự ti gì hết mà trong tâm thấy thật nhẹ nhàng. – Con đã hiểu ra trong cuộc sống lúc nào cũng có hai mặt đi kèm, không bỏ mặt này lấy mặt kia được, có cái lợi thì cũng sẽ có cái hại. Biết chấp nhận hết là tâm sẽ bình an. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Con xin thành tâm kính đảnh lễ Thầy! Con xin trình Pháp với những gì con đã trải nghiệm qua. Con và em là hai người xa lạ, nhân duyên cho chúng con được biết đến nhau và cùng biết đến Đạo Phật, chúng con lại ở trọ gần nhau. Chúng con sống thật lòng với nhau và luôn chia sẽ và cùng nhau tu học, nên tình cảm chị em ngày càng gần gũi hơn. Ban đầu chúng con thực hành chung một thời khoá, cùng một phương pháp, một pháp môn. Thời gian gần đây khi con nghe pháp thoại của Thầy, con lại sự biến chuyển về nhận thức của con rất nhiều, con nhận ra chính mình nhiều hơn, con buông thời khoá của mình, không còn dậy sớm thức khuya để thực hành đúng thời khoá, con không còn tinh tấn nỗ lực để đạt thành một phiên bản tốt hơn. Con biết quan trọng là con phải quan sát rõ biết bản thân mình trong mỗi giây phút. Cái tốt đã có sẵn, chỉ cần buông bỏ những nhận thức và hành vi sai trái thôi. Con có chia sẽ điều này với em, nhưng con cảm nhận em và con như đang lỗi nhịp đập Thầy ạ. Và rồi con cảm nhận sự thờ ơ, và lạnh lùng của em dành cho con, dù gần nhau nhưng em như đang muốn trốn tránh gặp con. Cho dù con có kết nối nhưng con không hiểu sao em như đang tránh mặt con. Khi cảm xúc đó hiện lên trong con, con đã biết mình đang dính mắc vào em, vào mối quan hệ với người thương. Tâm của con như bị bóp nghẹt và cảm thấy cô đơn vô cùng, con không nói gì và chỉ lẵng lặng quan sát tâm mình diễn biến như thế nào, cảm xúc làm cơ thể con mệt mỏi, con biết đó nhưng con không buông ra được nên chỉ biết quan sát nó diễn biến. Con đã nghĩ mình mạnh mẽ và bao dung cho đến khi chuyện này xảy ra, con ko nói ra nhưng trong tâm con có chút trách em, có chút hờn, có chút giận. Khi tâm này nổi lên con lại thấy trong mình như có hai tâm, một tâm nãy ra những tâm bất thiện với những điều không thiện lành về em, nhưng có một tâm lặng lẽ quan sát những điều đó xảy ra, cho đến lúc, con muốn khóc. Và con đã khóc, nước mắt con tuôn ra. Con khóc vì mình đã thấy ra chính mình rất nhiều sau mỗi câu chuyện. Thấy ra thật ra tình cảm mà mình nghĩ tình thương, con tự hỏi mình thương em hay là thương mình? Tình thương cứ ngỡ trong sáng ấy té ra là cũng không phải tình thương trong sáng hoàn toàn. Thầy nói khi có đau khổ là còn sai. Dạ! con ngẫm lại thấy đúng quá Thầy ạ. Con đến trước tượng Phật, nhắm mắt ngồi yên lặng một lúc, và hình ảnh Thầy hiện ra trong con, và những lời Thầy giảng, trong lòng con biết ơn đến nhường nào, con đang trải qua những trải nghiệm chân thật ngay trên chính con, con đã thấy bài học về tình yêu thương, về dính mắc, con thấy mình đang nương tựa vào bên ngoài, và tất cả bị cái tôi che đậy, giờ thì con thấy rõ mình hơn rất rất nhiều. Rồi tự dưng con buông được ra, con thấy lòng nhẹ nhàng. Khi nhìn lại, con thấy như mình vừa được thực hành một bài học rất đáng trân quý. Dù bao lần trồi sụt nhưng con đã thấy mình sáng tỏ hơn rất nhiều. Con xin tri ân đến Thầy đã cho chúng con những lời dạy thật, những bài Pháp thật quý giá!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Ngày xưa mỗi khi con buồn hay chán nản, con thường nghe nhạc, xem phim, đọc sách hay ăn uống… để cho “vơi đi nỗi buồn” hay cố làm mình tích cực lên theo một cách nào đó. Nhưng con dần nhận ra những cách trên, dù với ý nghĩa hay như thế nào, vẫn chỉ là con đang trốn tránh thực tại. Rồi con tự đặt ra câu hỏi rằng: “Tại sao mình lại lẩn tránh cảm giác buồn kia vậy?” “Tại vì nó là một cảm xúc tiêu cực, nó chẳng đem tới lợi ích gì cả” – con tự trả lời. “Tại sao nó lại là một cảm xúc tiêu cực, chẳng lẽ nó không có mặt tích cực nào sao?” … Con dần nhận ra cách mình “gán mác” cho nỗi buồn là một cảm xúc “tiêu cực”, và cái kết luận ấy đã ngăn chặn hoàn toàn khả năng thấu hiểu thực tại. Tựa như khi con gán mác cho một ai đó là “xấu” thì khi gặp con sẽ cố tránh người đó ra, và ngay đó con đã đánh mất khả năng nhận ra những điều tốt đẹp nơi người kia rồi. Thật đúng như Thầy đã từng nói: “Khi ta ghét một cái gì đó, thì ta đã ghét luôn cả mặt tốt của nó rồi, còn khi ta thích một cái gì đó, thì ta thích luôn cả mặt xấu của nó vậy.” Hiện tại khi nỗi buồn đến, con đã dần học được cách ở lại với nó, quan sát và thấu hiểu nó. Tuy rằng cái thấy của con còn chưa rõ ràng, mây mờ trong con vẫn còn dày đặc nhưng con vẫn thấy vui vì đã bước những bước chân đầu tiên để thực sự sống trọn vẹn. Con cảm ơn Thầy, Con kính chúc Thầy thường mạnh khỏe ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con thấy hơi mơ hồ về việc này, con có hai giấc mơ, một là con cứu được hai đứa con cùng chồng, một là có kẻ bắt đứa con đi mất. Trong cả hai giấc mơ, bản thân con chỉ thấy mà không làm được gì, chỉ có phiên bản trong giấc mơ làm hết. Con dù có muốn làm gì cũng không được, chỉ thấy thôi. Khi ra thực tế, con thấy cũng tương tự, mọi bất lực khi không giải quyết được vấn đề hay tự nhiên có giải quyết thông minh, bị cản trở rồi lại hanh thông, nên làm gì hay không làm gì trong cuộc sống, không có một quy luật chung nào để làm tiếp theo cả, vì tất cả là vô thường. Cái thân này chỉ hoạt động một là theo bản ngã, hai là theo vận hành của Pháp. Nhìn lại chẳng gì là mình. Mình nói chẳng phải mình nói. Mình hành động chẳng phải mình hành động. Người giác ngộ như đức Phật khi dùng cả đời sau để thuyết Pháp cuối cùng cũng nói “Ta chẳng thuyết một chữ”. Nhưng nguy hiểm nếu kẻ phàm phu bắt chước như vậy để chối bỏ tội lỗi do nói không phải “mình” làm. Khác ở chỗ, người giác ngộ đem lợi ích cho nhân loại, còn bên kia bản ngã gieo rắc khổ đau. Thật ra việc con nên hỏi thầy hay không hay không nên hỏi, nên làm gì hay không làm gì,… không có một câu trả lời nào để làm kim chỉ nam để áp dụng vĩnh viễn cả. Chỉ có bây giờ tiếp tục thấy để thấy ra, và thấy là việc cần làm vĩnh viễn mà thôi. Con xin trình thầy. Con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! Con muốn ăn gì đó kêu chồng con ra ngoài mua nhưng về nhà không đúng ý con, con khó chịu, con thấy, con ăn thử để cảm nhận xem khổ như thế nào. Con ăn thấy bình thuờng không khổ lạc gì hềt (nhưng trước đây con sẽ đùng đùng lên không ăn vì không phải món con thích). Rồi con đi ăn cơm, hôm nay chồng con không có nấu đồ ăn, con lấy nước mắm với chà bông ăn đỡ. Con cũng ăn thử xem khổ thế nào, nhưng cũng ăn bình thuờng không ngon không khổ gì hết (trước đây con cũng từng ăn như vậy nhưng con rất đau khổ vì không có đồ ăn ngon, không ai quan tâm con, không cho con ăn uống đầy đủ). Tối đến con thấy vợ chồng nhà bên cạnh (bình thuờng con ghét họ, nghe nói chuyện, thấy làm việc gì con đều khó chịu). Con thử yên lặng nghe họ nói chuyện, rồi nhìn họ làm gì đó xem con khổ thế nào. Sau một hồi lắng nghe, quan sát con nhìn lại con, thấy mình đang bình thuờng mà có bị làm sao đâu, sao hồi nào thấy là tim đập mạnh khổ sở dữ vậy. Con là người đã đặt câu hỏi cho Thầy làm thế nào mà nhận thức của người này lại khác xa người kia dữ vậy. Rồi từ đó con quyết tâm vào trang web trungtamhotong.org để tìm kiếm học hỏi. Bây giờ con vẫn đang học từng ngày. Con thật lòng biết ơn Thầy nhiều dữ lắm! Con xin quỳ xuống lạy tạ ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thay oi, Tuong sinh diet co phai la Tham, sân, si khong a? Vi du neu con san voi ai do thi ho san lai, tu te voi ho thi ho cung de chiu lai (duyen khoi). Nhu vay, noi chung sinh xau ac la noi Tuong cua Phap. Con hieu vay co sai xin Thay sua. Con kinh chuc Thay manh khoe, bình an.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! Dạ Thầy cho con hỏi là sao lúc trước nhìn thiên nhiên hoa lá, cảnh vật con thấy an bình, thanh tịnh, con người thì không; nhưng sao giờ con thấy con người cũng như thiên nhiên, cây cối, con cũng dần thấy thanh tịnh, an bình. Nó là bản chất vô ngã, dung thông trong vạn pháp và chỉ khi có ý nổi lên phân biệt ta, người mới là trở ngại trong thái độ tâm lý ạ. Con bỗng chợt nhận ra Con không còn phân biệt Con người và vạn vật Nét đẹp của vô thường. Con kính đảnh lễ tri ân Thầy, tri ân Pháp!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Pháp và Tánh Không Trở về thực tại để thoát khỏi ảo tưởng Bản Ngã, về với Thực Tướng của Thân, Thọ, Tâm, Pháp và thấy ra các Thực Tướng đó là duyên khởi của Thân, Tâm, Cảnh biến đổi không ngừng. Tính chất vô ngã, vô thường đó chính là Thực Tánh, là Tánh Không của vạn Pháp. Khi thấy ra tánh không, Ta và Vạn Vật xung quanh là một, cùng sinh khởi đoạn diệt, không phân biệt, không đúng, không sai, không ngôn từ, khái niệm,… tất cả cùng biểu hiện, cùng ẩn tàng. Khi ‘Muốn biết’ ta không thấy gì, khi buông ‘Muốn biết’ ta thấy ra tất cả. Kính thầy luôn mạnh khoẻ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con xin phép trình Thầy điều mà con thấy ra trong hôm nay ạ: Nay con học Tiếng Hán buổi đầu tiên (chúng con học qua mạng), vào lúc luyện đọc với cô giáo, cô bảo ai mở “mic” lên thì cứ đọc luôn, cô kiểm tra, không cần giơ tay thứ tự. Lúc đó con muốn mở mic lên đọc để cô kiểm tra giúp mình, thì có một bạn, hầu như lần nào cũng nói luôn đầu, thế là con thấy trong con có một cảm giác “ghét người đó”, như bị “cướp lượt” vậy, có những suy nghĩ trong con như “người này thích thể hiện, người này không biết nhường cho ai cả…” Lúc con quan sát nội tâm như vậy, con thấy ra rằng con có cảm giác ghét họ vì “trong con cũng muốn được nói”. Nếu con không có cái muốn ấy, thì họ nói sao cứ kệ họ thôi, không sao cả. Con tiếp tục quan sát và thấy rằng, khi con thấy ra điều trên thì cảm giác “ghét” trong con “cũng chưa biến mất”, nó “vẫn còn đó”, nhưng có một điều thay đổi là con thôi không “trách móc” người ta nữa. Con thấy rằng con khổ là do con, chứ người đó, bản thân họ không có vấn đề gì cả. Thấy ra vậy thì “cảm giác ghét” vẫn còn đó, nhưng nó không làm mình khổ nữa, mà con còn thấy vui vui khi ngắm nhìn nó. Cái thấy biết thật là lý thú Thầy ạ. Con cảm ơn Thầy. Con chúc Thầy thường mạnh khỏe ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời