Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy! Trên bảy năm âm thầm theo gót chân Thầy trên mạng. Hôm nay con có bài trình kính dâng lên Thầy. Dấu Ấn năm xưa đang hiện bày Cuộc đời vui khổ như gió thoảng Tự do thong thả không ràng buộc Con quỷ vô thường khóc hu hu

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

NAMO SAKYA MUNI BUDDHA! Con xin chấp tay, cúi đầu đảnh lễ Thầy. Dạ kính Thầy, hôm nay con tiếp tục nghe pháp, thực tập, chiêm nghiệm và có bài chia sẻ ạ. Con suy ngẫm nhiều, câu nói của Phật khi đản sinh “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, con thấy điều đó rất đúng nhân quả và con tin điều đó. Khi Phật nói câu này chính là kiếp cuối cùng để thành một vị Phật, không hề có tính chất kiêu mạn bởi vì quá trình thành Phật, phải trải qua 4 A-tăng-kỳ và 100 ngàn đại kiếp. Trong quá trình đó Phật làm gì, tu gì mới có thành quả như vậy? Đó là Phật giữ thái độ và hành vi bất nhị trước Pháp nhị nguyên trong mọi hoàn cảnh, mọi tướng trạng, mọi pháp giới. Nghĩ đến đây con mới nể phục Phật, bởi vì, đối với con, một kiếp này, tướng trạng này, pháp giới này, đã làm con khốn đốn rồi trong khi đó Phật trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn giữ tâm bất nhị trước pháp nhị nguyên thì con bất khả tư nghì, không còn lời để nói chỉ còn sự tán thán, cảm nhận công đức lớn lao của Phật. Con cảm ơn duyên lành đã gặp Phật, Pháp, Tăng trong cuộc đời, đã soi sáng lại thái độ và hành vi lầm đường lạc lối của con, để ngay hiện tại, thời điểm hiện tại con tự biết điều chỉnh lại thái độ nhận thức và hành vi của mình để tốt đời đẹp đạo ạ. NAMO BUDDHAYA!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông, con xin trình bày Sư Ông trạng thái hôm nay ạ, mấy ngày nay là cao điểm mùa kinh doanh nên con nhiều việc phải xử lý, việc và tình huống đến dồn dập nên dẫn đến nhiều khi lãng quên tỉnh thức, trọn vẹn, quên chánh niệm nhiều – mà lại chạy theo ngoại cảnh, theo tình huống, con lại có nhiều việc chưa hoàn thành, nhiều việc còn sơ sót nên tâm sinh ra không an. Để tỉnh táo làm việc con uống hơi nhiều lá trà xanh, do vậy dù thức khuya nhưng đêm ngủ đến tầm 3 giờ sáng là thức giấc, không ngủ lại được, cũng còn quá sớm để làm việc nên con ngồi Thiền (việc mà lâu lắm rồi từ khi theo Pháp Sư ông con không cần ngồi nữa)! Con ngồi dậy thế bán già, buông thư cho cơ thể nghỉ ngơi. Thường khi buông thư con hay dùng kĩ thuật là tự nhủ mình đã chết, tự nói với lòng: “người chết thì phải thật thả lỏng, người chết thì không có quá khứ, không có tương lai, không còn hiện tại, không có kế hoạch, không cần thành công, không sợ thất bại, không sợ bị chê cười nhục nhã, người chết chỉ đơn giản là nằm chết thôi – xin Sư Ông đừng cười – đó chỉ là câu tự kỉ ám thị của riêng con nhưng con thấy hiệu quả – con chỉ ngồi xem cái thân tâm đó nó diễn biến ra sao thôi!” Một lúc thì hơi thở con nhẹ dần, ổn dần, êm dần dịu dần, rất nhẹ. Con cảm nhận được trọn vẹn hơi thở với thân thể nó như thế nào, không diễn tả được nhưng có thể tạm gọi là “cảm nhận toàn thân sự thở vô ra” như trong kinh nói vậy. Con vẫn tỉnh táo, nghe rõ tiếng ve ve trong đầu, nghe rõ các tiếng động xung quanh, tiếng xe chạy sớm, tiếng người nói chuyện khi đi tập thể dục vọng lại, nhưng cơ bản là Tâm không có phản ứng gì, rất rỗng lặng, cơ thể và tâm trí nhẹ nhàng lâng lâng, thỉnh thoảng cảm nhận được trạng thái lắc lư nhưng rất thoải mái. Rồi các dự định, các kế hoạch trong ngày thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong trí óc nhưng Tâm cũng không phản ứng, không nôn nao, không nóng ruột như bình thường vẫn thế khi nghĩ về công việc. Mọi thứ cứ vậy rồi lại quay lại trọn vẹn với sự thở, rồi các kế hoạch lại hiện về, có lúc nó làm cho Tâm con hơi phản ứng, lập tức hơi thở hết nhẹ đều, thở mạnh ngay. Ngay lúc đó con lại tự nhắc: “hãy buông thư, mình đang chết!”, thì lại trở về với trạng thái lặng lẽ trong sáng đó. Cứ như vậy con cảm thấy mình có thể ngồi mãi cũng được, mà muốn dừng lại lúc nào cũng được. Khi thấy đủ, con liền dừng lại để làm vài động tác thư giãn thì thấy ngồi đã được 1 tiếng, chân rất tê mà trong lúc ngồi con không hề cảm thấy tê – vậy là có yếu tố định xuất hiện. Ngày xưa nếu con ngồi 1 tiếng như thế là con rất “vật vã”, chân tê là nó kêu réo ầm lên phản đối chứ không như thoải mái như lần này. Cũng nhiều lần khi buông thư nghỉ ngơi con cũng có cảm giác rỗng lặng như thế này nhưng nó không rõ rệt như hôm nay, và con cũng không có cảm giác là mình tự chủ với cảm giác này như hôm nay. Con cảm thấy mình hoàn toàn có thể buông thư để đưa thân tâm về trạng thái đó được tiếp tục nhiều lần nữa. Đêm qua con ngủ rất ít, (nếu bình thường là con sẽ thiếu ngủ rất mệt) nhưng đang viết trình cho Sư ông giờ này là 2 giờ trưa con cảm thấy rất khỏe khoắn. Con cũng không cảm thấy tự hào, hay quyến luyến gì cảm giác này, hay muốn lặp đi lặp lại nó, mọi thứ đến rất tự nhiên ạ! Như vậy trạng thái này có ổn không ạ? Có sai điểm nào hay có cái Ngã chen vào không ạ? Nguyện chúc Sư Ông mạnh khỏe, an vui ạ! Con

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nắm giữ, càng thêm khổ Buông ra, lòng nhẹ tênh Cớ chi cầu như ý Giữa cuộc đời mong manh! Dạ thưa Thầy! Con cũng tập làm mấy câu thơ để diễn tả suy nghĩ của mình. Xin Thầy góp ý giùm con. Con cảm ơn Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con xin trình thầy một trải nghiệm của con gần đây: Mấy ngày gần đây con rơi vào trạng thái u uất, chán nản vì con cảm thấy thất vọng trong cách cư xử của người thân mình. Con cảm thấy mệt mỏi khi dòng suy nghĩ cứ ùa đến rằng: “đáng ra cha mẹ nên là người dạy con sống chân thành, vị tha và trung thực, đằng này họ lại hướng con tới việc nghi ngờ, gian dối với người khác, và thật cay đắng khi ba con gọi sự gian dối với người khác là ‘mưu trí'”. Đến sáng sớm nay con dường như nghĩ mình trầm cảm mất rồi thì công việc yêu cầu con vác khoảng 20 bao đất và thế là con làm, kỳ diệu thay trong khi con đang vác bao đất thì con thấy rõ rằng “trong bước chân này không hề có khổ đau”, tựa như bừng tỉnh sau cơn mê, con thấy rõ cái làm con khổ không phải là cách cư xử của người thân mà sự thất vọng, mệt mỏi xuất hiện khi những kỳ vọng nơi người thân xung đột với thực tại đang là, con khổ vì con không muốn chấp nhận thực tại, con khổ vì đánh mất chánh niệm và chìm vào trong những dòng suy nghĩ. Rồi đến tối nay, tự dưng con có suy nghĩ rằng: “Nếu ông hàng xóm làm việc không đúng tốt thì lòng mình rõ là rất bình thản, nghiệp họ, họ gánh, mình lo việc mình đi. Nhưng khi người thân cư xử không đúng tốt thì con lại đâm ra mệt mỏi, khổ sở, phải chăng đó chính là sự dính mắc trong một mối quan hệ?” Con nhận thức như vậy có chỗ nào sai sót mong Thầy từ bi chỉ bảo. Con cảm ơn Thầy, con chúc Thầy thường mạnh khỏe ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Chúng con kính đảnh lễ Thầy ạ. Dạ Con xin được chia sẻ với Thầy câu chuyện nhỏ vừa xảy ra. Con và con gái 4 tuổi đang ngồi trên bàn ăn cơm trưa. Theo thói quen, con mở Pháp của Thầy. Khi nghe Thầy nhắc đến câu: “Tại đây và bây giờ” thì bé nói: mẹ ơi, ăn biết ăn, ngồi biết ngồi nhưng không có nói là “ăn” hay “ngồi”. Tiếp đến, bé chỉ vào trái bưởi trên bàn ăn và nói: “mẹ ơi, khi nhìn vào nó (trái bưởi) thì nó không có nói nó là “trái bưởi” hay là “cái đang là”, bởi vì thấy chỉ là cái thấy. Tại đây và bây giờ, trong sự yên lặng của cái Thấy này, không có suy nghĩ, không có sinh, diệt, không có quá khứ và tương lai. Bé nói tiếp: “Khi mẹ sinh lên suy nghĩ như là hôm qua hay ngày mai thì mẹ đã có quá khứ và tương lai. Quá khứ cũng là tương lai, vì đều là suy nghĩ (thought). Khi có suy nghĩ thì mình “thấy” cái suy nghĩ đó nhưng nó không có nói nó là “suy nghĩ”. Con nghe xong, con lặng người đôi phút… trong cái “đang là”… thật là vi diệu… nó không hề bị giới hạn hay che lấp bởi xác thân vật lý (như bé mới có 4 tuổi đời)! Chúng con cảm niệm công Đức của Thầy ạ. Kính chúc Thầy sức khỏe và Phật đạo viên thành.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính xin đảnh lễ Sư Ông! Sư ông ơi giờ con mới nhận ra giữa luân hồi sinh tử và giác ngộ giải thoát chỉ cách nhau một ánh chớp trí tuệ. Mà nút thắt là ngay chỗ con thấy ra không có gì là ta của ta hay tự ngã của ta. Cốt lõi của Đạo Phật là thấy ra vạn Pháp Vô Ngã. Nhưng trong hành trình giác ngộ thì con thấy Bản Ngã cũng có công dụng vô cùng to lớn. Chính Bản Ngã lại giúp con học bài học ở Tam Giới này. Thấu suốt được bài học ở Tam Giới này cũng chính là hậu đắc trí được hoàn thiện. Cách đây 3 năm con có hỏi Sư Ông khi con thẩm thấu được thực tánh chân đế rồi chỉ còn sự tương giao giữa Danh và Sắc hay Thân và Tâm thì con có phát nguyện thêm gì không. Sư Ông khai thị là con nguyện sống trọn vẹn đời sống tục đế để phát huy hậu đắc trí. Giờ thì con đã thấu hiểu. Khi có trí tuệ thì đồng thời cũng có tứ vô lượng tâm. Con có thể biết được tâm của người đối diện nhưng luôn biết với tâm từ bi tự nhiên và trong sáng. Con xin tri ân và cảm ơn Sư Ông thật nhiều. Con xin cúng dường Tam Bảo bằng việc thực hành Pháp. Cầu nguyện cho quý đạo hữu đồng đạo luôn Tinh tấn, Chánh niệm, Tỉnh giác trọn vẹn trong sáng với thực tại đang là. Mong cho quý đạo hữu chứng ngộ được Tứ Diệu Đế. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến! Hôm nay con đọc trên “Kinh Lăng Già Tông Thông” có trích dẫn lời khai thị của Tổ Hoàng Bá, con tóm tắt lại thành một bài kệ ngắn. Xin phép Thầy được đăng trên trang nhà để các bạn đồng tu cùng biết. “Muốn học để thành phật Chỉ học cái không cầu Và cái không bám chấp Không cầu tâm chẳng sinh Không chấp tâm chẳng diệt Không sinh diệt là Phật” Con cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam-mô Bổn Sư Thích-ca Mâu-ni Phật Con kính đảnh lễ Thầy Kính thưa Thầy, mấy năm nay, con vẫn nghe và thực hành theo lời Thầy dạy, có nhiều lúc có những trạng thái tâm mát mẽ, dễ chịu. Vậy mà 1 năm nay con bị rối loạn lo âu, con không tự lý giải được tại sao mình vẫn thường quán sát và cảm nhận rõ ràng về thân, tâm, cảnh, mà vẫn bị bệnh này, những đêm có cảm giác khó chịu, bức bối trên thân, khó thở._., con vẫn cảm nhận rõ ràng, khó chịu là khó chịu và cái biết nó vẫn ở đó, tách biệt hẳn, vậy mà nó cứ lặp đi lặp lại, con chưa thể trọn vẹn với những cơn bức bối trên thân như lời Thầy dạy, nhưng con vẫn kiên trì thấy nó và uống thuốc theo hướng dẫn của bác sĩ để hỗ trợ. Cách đây hơn 1 tháng, con thấy có sự thay đổi trong cách thực hành lời Thầy dạy, nó đến một cách tự nhiên, đến sáng nay thì con đã rõ vì sao Thầy dạy việc gì đến, đi thì cứ thấy thôi mà ko làm gì cả, thì ra sau một thời gian thấy và chỉ thấy thì sẽ đến giai đoạn thấy và buông một cách tự nhiên ko có sự nỗ lực nào ở đây hết, như hết lớp 1, sẽ tự lên lớp 2 ạ, con cảm giác như mình đã hiểu hơn một chút những lời dạy của Thầy. con xin cám ơn Thầy vì qua sự việc lần này, con thấy mình có thể đón nhận các pháp đến đi có phần nhẹ nhàng hơn một chút so với trước đây. Không biết những trải nghiệm của con vừa qua có đúng không ạ. Một lần nữa con kính đảnh lễ Thầy ạ. Con Đồng Thảo

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời