Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy ạ! Con có một số cảm nhận về căn cơ trí tuệ và căn cơ đức tin muốn trình thầy ạ. Con biết căn cơ của con là căn cơ trí tuệ. Nhược điểm của của căn cơ trí tuệ là dễ sinh ngã mạn, hay nghi ngờ, phản bác, khi nào thực thấy, thực chứng mới tin. Cùng với sự thực thấy, thực chứng thì Đức tin cũng sinh khởi. Con tiếp xúc với những Phật tử căn cơ Đức tin thì con học tập được ở họ rất nhiều. Họ có niềm tin vững chắc vào nghiệp quả, Phước báu. Nhược điểm là dễ chấp hình thức, tông phái, hay vì Phước mà làm hơn là thực thấy. Họ thích cúng dường, luôn cố gắng làm lành, lánh ác, tuỳ hỉ để có Phước báu. Họ luôn tận dụng mọi cơ hội để có Phước báu nên sẵn sàng giúp đỡ người khác và ngày càng trở nên nhẫn nại, kham nhẫn, từ bi. Từ đó trí tuệ cũng khởi sinh. Mỗi người có một căn cơ trình độ khác nhau nên sẽ phù hợp với các cách tiếp cận khác nhau, với các vị thầy khác nhau. Trước nay con thường tu tập một mình, ít tiếp xúc các Phật tử khác. Nay được tiếp xúc và hiểu hơn về mọi người, học tập được nhiều điều lòng con rất hoan hỉ nên muốn trình thầy, con mong được thầy chỉ dạy thêm ạ! Nam-mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin được trình pháp cho sư ông, Trong thời gian gần đây, khi con cảm nhận rõ ràng hơn cái gọi là tánh thấy (biết) thì dường như mọi cảnh vật và kể cả thân tứ đại của con trở nên yên lặng. Con còn cảm thấy bản chất của vạn vật là không thể sở hữu và sẽ tan biến rất nhanh kể cả khi con đã nắm một vật nào đó trong tay. Từ góc độ nhận thức này mà cảm thọ và tâm hành của con thường ở trạng thái xả. Nếu có biến cố nào xảy ra thì chỉ vài phút bồn chồn hay hoang mang rồi lại trở lại trạng thái yên tĩnh của cái xả đó. Đến giai đoạn này con càng tin sâu rằng đạo chỉ là “thấy ra” và “sống lại” chứ không do tìm cầu, sở đắc bên ngoài. Sư ông có gì chỉ dạy cho con thêm ạ. Con cảm ơn

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch sư ông, con năm nay 17 tuổi và trong một lúc ngồi tĩnh lặng, con đã nghĩ ra vài dòng thơ này. Lần đầu tiên làm thơ nên con còn nhiều thiếu sót, kính mong sư ông từ bi chỉ bảo cho con. Con xin thành kính cảm ơn sư ông. Tâm Xuân hạ thu đông trời xoay chuyển Hết đêm đến ngày, ngày lại đêm Cảnh vật xung quanh sinh rồi diệt Phiền não vô tận diệt lại sinh Thấy biết vô thường tâm tỉnh ngộ Tỏ tường ràng buộc tại thân tâm Vui sướng mỉm cười, “ồ!” một tiếng Tỉnh giác quay về thấy lại tâm.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Con thấy có vị vừa hỏi Thầy về chuyện tâm sân khi thấy bừa bộn hay quá! Con cũng có bị vướng chuyện này mà không biết nói như vị ấy. Thầy có trả lời biết và làm tự nhiên một cách thanh tịnh trong sáng, có phải ý là: mình chỉ nhìn thấy cảnh như vậy rồi tùy hoàn cảnh, trường hợp nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi, phải không ạ? Con xin trình Thầy trải nghiệm hôm nay của con đã thử: Con mệt tim, khó leo núi nhưng hôm nay con đã leo (núi chùa Tứk Phốs An Giang). Lúc đầu leo con thấy mệt và khó thở. Con nhắm mắt lại thở đều, leo tiếp thì thấy đỡ hơn. Nhắm mắt con quán tưởng đất bằng, thấy leo như không leo, nhịp tim chậm lại. Làm như vậy con thấy giống người ngủ mộng du, leo dây leo tường như đi đất phẳng. Khi ngưng quán thì mệt, thở không nổi. Khi leo cao hơn, con không quán gì nữa, chỉ hít thở và nhìn thẳng, đi từng bước, cũng không mệt nữa, tỉnh táo hơn, nhưng nhịp tim đập hơi nhanh, coi vậy mà lên tới cốc Sư Cả thở dốc nhẹ là hết mệt. Con thấy qua việc này, nương tựa chính mình ở hiện tại tốt hơn là nhờ vào quán tưởng ra cái khác, dễ bị chao đảo khi buông ra. Dạ con trình pháp đã xong. Con cảm ơn Thầy đã nhẫn nại đến chúng con. Có chỗ nào sai sót, xin Thầy dạy cho chúng con. Kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy theo con thấy, quả thật nếu như không nhận thức được tầm vóc của Tâm và thiếu nhẫn nại mà coi thường, bỏ qua cái đơn giản, cái thân cận thì thật khó thâm nhập vào ý nghĩa chân thực, đơn giản mà cũng tinh tế, thân cận mà cũng thâm viễn của giáo pháp, phải sống tỉnh thức trong từng sát-na thì mới nhận ra được chân tướng tinh vi. Ban đầu con bắt đầu minh ngộ từ câu Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm, sau đó là Đương xứ tức chân, rồi Bát Nhã không quán, rồi Thực tại hiền tiền,… Sự tiến bộ giúp con tự do tự tại hơn trong tư duy và hành động, đường kiếm cũng thanh thoát và chính xác hơn trước. Nhưng con cảm thấy con vẫn còn thiếu một thứ gì đó, đã rất gần nhưng chưa tới. Con vẫn còn an tâm trên từng sát na hiện tiền của cái thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm, tư duy,… của thế giới hiện tượng mà chưa thể nắm bắt được cái Một, cái Nhất, vẫn còn sự phân biệt vi tế giữa Tâm và Vật, giữa Năng và Sở, muốn làm mờ tâm để hiện rõ vật, muốn làm mờ chủ thể nhận thức để hiện rõ đối tượng nhận thức, thực tại hiện tiền vẫn chưa hiện tiền kiên cố toàn vẹn nên dễ bị tập khí chi phối phá vỡ khi gặp phải những kích động mạnh từ ngoại giới. Nhưng trong một lần cuốc đất, con bị cha mắng, vọng tình lại dấy động nổi lên, con lại “thực tập” trở về trọn vẹn với cảnh duyên người và vật hiện tiền, quán chiếu tính vô ngã vô thường, thâm nhập tính không vô tướng vô tác, nhưng chỉ được một lúc, con nghĩ có lẽ đó chưa phải là trong lành định tĩnh sáng suốt chân thực mà chỉ là các tầng định trong Sắc Giới chẳng qua chỉ khác ở đối tượng nhận thức không phải là các đề mục mà là thực tại hiện tiền. Rồi con lại nghĩ thực tại hiện tiền này có lẽ chỉ là thực tại hiện tiền nơi Đối tượng, nơi Ngoại giới, nơi Sắc chất, nơi Hiện tượng nên mình bị luôn cuốn theo từng sát na sinh diệt của nó mà bị Thất niệm, Luân hồi. Con mới nghĩ đến Tâm địa pháp môn rồi thử thực hành quán chiếu Tâm Giới thì mới thấy rằng Tâm không có Giới, nhất thiết hiện tiền đều là Tâm hiện tiền, tất cả mọi hiện tượng sắc thanh hương vị xúc pháp, dù là người hay vật, dù là đất đá dưới chân hay các vì sao trên trời hay trạng thái tâm lý hiện tiền đều là những tín hiệu nơi tâm mình, tâm mình không vô tướng vô tác nên mới hiện ra mọi thực tại thân thọ tâm pháp vô ngại như nó đang là, nó đang là cũng chính là tâm đang là, cho nên nhìn vào con phố trước mắt kia cũng chính là nhìn vào tâm mình trong hình thức con phố, nhìn vào những vì sao xa xôi kia cũng là nhìn vào những tín hiệu nơi tâm mình trong hình thức vì sao, nhìn vào cục phân trâu kia cũng là tâm dưới hình thức cục phân trâu,… Không còn ranh giới giữa Tâm-Vật, Nội-Ngoại, Chủ thể-Đối tượng nữa, chỉ có Thực Tại Hiện Tiền nơi vật cũng tức là Thực Tại Hiện Tiền nơi tâm, nơi vật có thì nơi tâm có, nơi tâm có thì nơi vật có, tất cả hoà trộn nhau trong tâm Nhất Tinh Minh thành ra cảnh Lục Hoà Hợp, Tâm mới là nền đất là cửa ngõ luôn thường trực và thân cận nhất. Trước đây con chỉ hiểu câu nói “Đem tâm ra đây, ta an tâm cho” theo nghĩa là để người nghe rời khỏi quá khứ rời khỏi vị lai về với các hiện tượng thân thọ tâm pháp đang là, nhưng vì chưa thấy căn bản nên còn tách rời thân thọ tâm pháp thành bốn đối tượng riêng biệt để quán niệm, cho nên tuy nói là Tâm nhưng vẫn là Sắc tâm, là Ngoại, là Vật chứ không phải cái Tâm chân chính nơi mình, giờ con mới biết thân thọ tâm pháp chỉ là một nơi tâm mình; tuy là một, bất động, ở nơi mình nhưng lại tự động tức khắc hiển thị bất cứ thứ gì ở bất cứ mọi nơi. Ranh giới thật mong manh, cũng là câu kinh ấy, thoại đầu ấy, nhưng trong mắt người coi thường và thiếu nhẫn nại với những sự thật gần gũi đơn giản nơi tâm mình, cứ hướng ngoại cầu chân và hướng ngoại cầu huyền thì còn không bằng những lý thuyết trong bộ môn tâm lý học; song dưới con mắt tâm địa pháp nhãn thì đó là cả thế giới chân thực, vi diệu. Thật may con được nghe pháp “Khẩu niệm tâm hành” trong Đàn Kinh, được nghe pháp thoại của thầy, được lấy Kiếm Đạo làm chiếc cầu nối Giáo Pháp với Thực Tiễn nơi mình. Chưa bao giờ con lại thấy Tâm thực tế và vĩ đại như lúc này: “Trùng trùng thế giới triển khai, Đều do tâm thể Như Lai chói loà, Rút đao cắt mảy trần sa, Đều do tác dụng Thiền Na nhiệm màu, Cứu cánh nào có xa đâu, Luôn luôn thể lộ ngay đầu lông mi, Gần gũi đơn giản vô vi, Mà bao quát mọi thần kỳ biến thông”.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kinh thua Thay! Con thay dinh mac no cuc ki manh va hau nhu luc nao cung o do. Con da co gang tap trung vao lam cong viec tay chan nhung con biet no van luon o do. Nen neu co the con van biet no. Tro ve voi thuc tai la tron ven voi dinh mac do dung khong Thay? Neu thai do rong lang thi van co cam tho Kho tren than do dinh mac tao ra? Y con trang thai tren la binh thuong doi voi nguoi chua thay ra het hay con hanh sai vi dinh mac luon o do nen con thay minh nang ne nhu vac tang da vay? Va con cung chi thay nang ne the thoi. Thoi gian gan day con bi benh dau nhuc ma khong dung thuoc, con da thay ra muc dich cua tron ven voi thuc tai la thay Kho, de xa ly… Nhu vay nguoi giac ngo giai thoat la nguoi chiu Kho cuc gioi ca ve than lan tam. Xin Thay chi day! Con tri an Thay!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy, Thưa thầy, đúng là không có cuốn kinh nào bằng “tâm kinh” nơi chính mình. Lúc trước con nghĩ phải học và đọc nhiều kinh sách thì mới có thể hiểu Phật Pháp. Nhưng giờ đây, khi con thực hành theo Pháp Thầy dạy và sống với chính mình nhiều hơn, con mới hiểu ra rằng, đôi khi biết nhiều quá lại dư thừa, thậm chí lại cản trở. Như bài Kinh “nắm lá Simsapa”, Đức Phật nói rằng, Ngài chỉ nói lên cái khổ và con đường thoát khổ. Con nhận ra rằng, có những điều con biết nhưng lại không liên quan đến đau khổ của mình, những lo lắng, sợ hãi… Vậy thì có biết cũng thừa vì biết rồi mà không bớt khổ thì biết để làm gì? Và đôi khi càng biết càng thêm hoài nghi, phiền não…. Chính khi con hiểu mình thì con lại hiểu kinh và hiểu lời dạy của Đức Phật một cách đơn giản hơn. Con xin thành kính Tri Ân Tam Bảo, mong cho mọi người luôn được an vui trong chánh Pháp.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch trên Sư Ông, Con tiếp tục đọc Khai Thị Thực Tại đến đoạn Đức Phật thuyết pháp, có những vị Phạm Thiên chấp Sắc Ái, Vô Sắc Ái không chịu đến nghe. Dù con không phải người trong cuộc, nhưng qua trải nghiệm trạng thái tâm và sự trưởng thành nơi con và người khác, con lần nữa xin xác nhận sự việc được nêu là có thật ạ. Cũng trong một video thuyết pháp, Sư Ông có nói, đại khái là các cảnh giới hữu hình, vô hình là tương ứng với các trạng thái tâm nơi mình. Dường như dù cõi Phạm Thiên, Chư Thiên,… xa xôi đến mấy nhưng có thể được hiểu phần nào qua đời sống hiện tại. Vậy phải chăng hai câu “Nhất thiết duy tâm tạo” và “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu” là cùng một nguyên lý ạ? Nguyện Sư Ông trụ thế dài lâu, thân tâm thường an lạc!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Con có học được bài học này và nay xin trình Thầy, xin Thầy dạy cho con. Có lần con đi dự giờ thực tập (ngày xưa con là giáo viên tiểu học), cô giáo thường hay phạt các bé tội nghịch phấn. Có bé thấy bạn bị phạt, biết tự hiểu: phải giữ gìn tất cả các dụng cụ học tập và còn nhắc nhở bạn kế bên. Các bé như vậy không bao giờ bị phạt. Cũng có bé nghe một, hiểu một thôi, nên có khi cô rầy la không biết giữ tập sách, bút viết v.v… Có bé phải mời phụ huynh thì mới sợ. Còn loại cá biệt là bé không sợ mà vẫn tái diễn. Nay có dịp ngẫm lại, con thấy giống mình học trường của pháp bây giờ quá. Tâm biết sợ, biết nhạy cảm với bài học thì dễ giác ngộ. Nếu tâm mờ quá, thì sẽ phải chịu sự lặp lại của nghiệp quả không biết khi nào mới dứt. Từ nhỏ gia đình có dạy con: phải biết thấy người ta bị khổ mà sợ, tránh làm vậy sẽ đỡ khổ. Cũng có người nói: chỉ thấy người ta khổ, biết hiểu mà không tự trải nghiệm thì làm sao thấu triệt được khổ. Con thấy hơi khó chỗ này và không dám hý luận. Con cảm ơn Thầy đã đọc lời trình của con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời