Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Khi con bị đau viêm đường tiêu hoá một cách khủng khiếp, đã từng tìm nhiều cách chữa trị, uống thuốc nhưng một thời gian bệnh lại tái phát. Con quyết định khi đau khởi lên con không uống thuốc giảm đau nữa, chấp nhận chết cũng được thì cơn đau lên đến đỉnh điểm rồi giảm dần và khi cơ thể tự thải hết độc tố ra thì hết đau. Trong quá trình đối diện với cơn đau con biết để trọn vẹn với nó thì bản ngã ảo tưởng lo lắng sợ hãi phải được buông xuống, chỉ còn bản năng muốn khỏi bệnh, muốn sống như có lần Thầy nói có tính tự nhiên hơn là chủ quan. Nhưng trong lúc đau nhất con thấy đây là cũng là khởi nguồn của bản ngã lo sợ khởi sinh nên con buông luôn bản năng này, đầu hàng hoàn toàn để chỉ còn tánh biết thấy pháp đau. Con thấy rằng không có bản năng sống thì trong lúc đau nhẹ biết đau nhẹ, lúc đau mạnh biết đau mạnh, khát vẫn biết lấy nước uống, đói biết lấy cháo ăn… Vậy mà khi người khỏe tâm dễ duôi nên khi người khác làm rồi dồn trách nhiệm cho mình gánh thì cơn sân bùng lên ngay để rồi mất công chánh niệm để hết sân. Từ đó con thấy bản ngã không bao giờ tự hết mà do mình không dùng trí tuệ thường trực sống với tâm rỗng lặng trong sáng một cách tự nhiên như lúc con đau hay còn khỏe thì phiền não không khởi sinh được dù ai đó nhục mạ mình vô cớ. Muốn vậy thì mình phải thu xếp đời sống tục đế của mình để tương thích với đời sống chân đế. Chứ không thể ham thích đời sống tương giao lại chủ động lao vào nhiều mối quan hệ thì dù muốn dù không vẫn bị các mối quan hệ chi phối làm cho mất chánh niệm tỉnh giác mà phải chịu phiền não, khổ đau. Con xin Thầy cho lời khuyên. Con xin tri ân Thầy. Con cũng chúc các Đạo hữu khỏe, thân tâm thường lạc, thành tựu Đạo hạnh chứ không phải chịu đau bệnh như Đạo hữu đây. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính chào thầy! Con chúc thầy nhiều sức khỏe. Hôm nay thầy cho con xin ít thời gian để kể về những thay đổi trong con. Từ khi con nghe pháp thoại của thầy trong con dần bỏ đi việc mong cầu, cầu xin hay cúng bái đốt hàng mã ngay cả khi con gặp nguy hiểm con cũng chẳng mong cầu gì ngoài việc cảm nhận thực tại… Thầy đã dẫn dắt và chỉ thẳng vào sự thật làm con bừng tĩnh, con chẳng còn câu nệ và quan trọng hóa về hình thức bên ngoài… Chính những lời dạy và chỉ bảo của thầy đã giúp con thấy rõ chính mình hơn bao giờ hết… Và kể từ đó trong mọi chuyện con luôn thấy lỗi của chính mình rất nhiều và con ko ngại nhận lỗi và kể về lỗi của mình cho mọi người nghe… Tham sân si trong người con có đủ, nhờ thầy mà con mới thấy rõ chính mình và nhờ thấy rõ chính mình con dần ít phạm phải sai lầm vì con vừa thấy nó thì nó biến mất nên ko đủ lực mạnh khiến con nói ra hay hành động thầy ạ … Vừa rồi con bị F0 con đã trải qua những triệu chứng khó thở, ho, sốt, mất khứu giác vị giác. Nhưng con đã ko dùng 1 liều thuốc nào cả, con chỉ siêng tập thể dục, tập hít thở, uống nước ấm, xịt mũi, xúc miệng thường xuyên có 1 cái là khi con mất vị giác và khứu giác chính nhờ thiền mà con ăn được rất nhiều, ăn thiền con ko chạy theo những cảm xúc thích hay ko thích nữa… nhai cơm rau như nhai cỏ nhưng con vẫn nhai bình thường nên nhờ vậy cơ thể con tự phục hồi mà ko cần phải dùng thuốc. Đêm khi con lên cơn khó thở thì con cứ ngồi tập thở, cứ bình tĩnh dùng lực hít oxi vào rồi thở ra và con đã vượt qua cơn khó thở 1 cách nhẹ nhàng. Nhờ những lời dạy của thầy mà tâm con luôn có mặt ở hiện tại nhìn thẳng vào sự thật để thích nghi với hoàn cảnh. Con cảm ơn thầy rất nhiều đã tận tâm tận lực giảng pháp cho chúng con. Mặc dù con chưa bao giờ gặp thầy ngoài đời nhưng chính những lời dạy của thầy đã đi thẳng vào tâm trí con. Từ khi nghe pháp thầy con tiếp cận những thay đổi của cuộc đời bằng tâm thái bình yên, con thấy rõ vô thường ghé qua và rời đi nhẹ nhàng. Con đội ơn thầy đã khai thị cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Dạ con xin kính bạch Hoà Thượng. Trong đợt dịch thứ hai, con có viết thư trong mục hỏi đáp này, để xin Hoà Thượng chỉ dẫn cho con cách tìm hiểu năm bộ kinh NIKAYA, lúc đó do tình hình dịch bệnh còn nguy hiểm nên Hoà Thượng dạy con là để dịch ổn rồi hãy đến chùa gặp Thầy. Trong thời gian dịch kéo dài con đã nhập thất và đọc hết năm bộ kinh ạ. Sau thời gian đó con dường như cảm nhận được một đạo Phật thật “mới mẻ” trong con. Con còn nhớ, trong một buổi pháp thoại Hoà Thượng đã đề cập đến thái độ của mình khi đối diện với một cơn đau lúc Hoà Thượng nhập thất, lúc đó con nghe và cảm thấy hơi lạ. Thế rồi trong thời gian nhập thất con đã được trải nghiệm cảm giác của cơn đau thoát vị đĩa đệm, cơn đau đầu Migraine cộng thêm một số chướng ngại từ bên ngoài. Thời gian đầu con liên tục dùng ý chí để chiến đấu với mong muốn thay đổi được hoàn cảnh và loại trừ những cảm giác khó chịu trong con, và cuối cùng con đã là người thua cuộc vì kiệt sức. Vậy mà trong chính khoảnh khắc con buông bỏ cái tâm chống đối ấy, trọn vẹn quan sát những cảm thọ nơi chính mình thì con lại thấy thật dễ chịu và nhẹ nhàng, tiếp đó là một cảm giác an lạc khó tả xuất hiện ạ. Kính bạch Hoà Thượng! Sau những năm tháng băng rừng lội suối với mong muốn tìm thấy một điều gì đó to lớn trong đạo Phật, hôm nay con đã nhận biết đạo Phật từ chính nơi con mà hiện hữu ạ. Mấy hôm nay con liên tục theo dõi lịch trình Phật sự của Hoà Thượng và được biết Hoà Thượng đang ở Huế. Con rất hi vọng sau khi Hoà Thượng trở về, vào chiều ngày 21/03 dương lịch, nếu được sự cho phép của Hoà Thượng con sẽ đến chùa đảnh lễ và xin Hoà Thượng chỉ dạy cho con con đường để trở về tu học trong truyền thống Nam Truyền ạ. Trước khi đến con sẽ thực hiện test nhanh Covid để đảm bảo an toàn đến Hoà Thượng và chư tăng ạ. Con xin thành kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sư Ông kính mến! Xin Sư Ông từ bi dạy cho con hiểu rèn luyện để trở thành và buông xả để trở về vì con đã nghe đi nghe lại pháp thoại nhưng con vẫn không hiểu được. Sư Ông dạy rèn luyện để trở thành là luân hồi sinh tử mà pháp Đức Phật dạy là buông xả để trở về. Nhưng khi con để tự nhiên thì con làm gì cũng bị sai hết. Khi đối diện với người khác con không biết cách cư xử, khi làm việc bên ngoài con tự làm cũng sai, rồi khi con đi học nghề con đóng học phí đàng hoàng (số tiền đó đối với con rất nhiều) nhưng thứ con nhận lại là không học được gì, con thật sự rất buồn, thấy mình quá kém cỏi. Sau đó con cố gắng tìm đọc sách rồi tìm được vài người trên mạng để học hỏi thì con mới nhận ra là người thầy không cần quá tài mà phải có cái tâm, nhờ vậy mà con biết để ý người khác đầu tiên là cái tâm trước mấy chuyện khác để sau, rồi bối cảnh bây giờ thay đổi rất nhanh cần phải học thêm mới làm kiếm tiền nuôi sống được mà con cũng trải nghiệm như vậy, hay có được nghe pháp thoại con mới thấy được lúc con đang bực, con mới biết thông cảm với người khác hơn, hay thậm chí có khi con còn nhận ra lúc con đang tham kịp lúc để không mắc sai lầm. Nếu như không chịu khó học hỏi những điều này từ bên ngoài thì con sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc đời mà con không biết phải làm sao. Nhưng Sư Ông dạy cứ học hết cái này đến cái kia thì sinh tử luân hồi, mà để tự nhiên thì con không biết làm. Không biết con có hiểu sai lời dạy của Sư Ông hay con làm gì sai ở đâu xin Sư Ông từ bi tìm giúp con. Con mãi biết ơn Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính bạch trên Sư Ông, Con thấy ở dưới đây có một số chia sẻ về các thực tập từ bi, biết ơn và phép chánh niệm, tỉnh giác. Qua trải nghiệm và suy nghĩ con xin phép bày tỏ góc nhìn riêng của con ạ. Con đã từng ở trong môi trường có nhiều sự ganh tị, hơn thua, lợi dụng và ích kỷ nhỏ nhen. Những trải nghiệm đó khoảng 4-5 năm trước cũng đưa con đến với việc tìm hiểu Phật Pháp, song dù con có hứng thú với các mẩu chuyện về Đức Phật thời tại thế, các thuyết về niềm tin tâm linh, luân hồi, Luật hấp dẫn,… con không thể đồng ý với nhiều lời dạy về từ bi, yêu thương. Lúc đó lý trí của con thường hay phản bác kiểu: Nếu ngây thơ kiểu đấy người ta bắt nạt mình thì sao? Mình có vô hại thì người ta cũng làm hại mình, mà cứ từ bi yếm thế kiểu đó thì làm sao bảo vệ được người thân? Đại loại là như vậy. Song khi để mình bị chi phối bởi sự sân hận và thắng thua, con thấy cũng thật không tốt chút nào, cuộc sống của con khi đó thường bất an và bế tắc, có khuynh hướng cô lập mình khỏi những nguồn thông tin tốt, lại dễ “bắt sóng” với những người chứa chất nhiều sự ngạo mạn, bất mãn, “phi hữu ái”. Thế là con với các mối quan hệ đó lại rơi vào những vòng xoáy ích kỷ, lợi dụng như trên, họ có lỗi nhưng con cũng có lỗi khi ban đầu đã tin, cùng quan điểm và kết giao với họ. Quả thật con càng sân hận, thắng thua thì càng xui xẻo, bế tắc. Và khi thoát khỏi những vòng xoáy trên, thay đổi cách nhìn, là con đã có được những mối quan hệ tốt hơn, những nguồn thông tin tốt hơn. Nhưng con vẫn thấy những kiểu thực tập “cực thiện”, dù có thể tạo ra một cảm giác rất an lạc và bao trùm nhiều đối tượng, nó không có hiệu quả trong việc xử lý các mầm mống tham-sân-si trong nội tâm khi tiếp xúc với đời sống hằng ngày. Ngoài ra con đã tiếp xúc với một số người nói các lý tưởng “cực thiện” thì hay lắm, nhưng khi những lý tưởng của bản ngã (ví dụ như về “tình bạn”, “tình yêu vô điều kiện”…) bị thử thách một cái là hiện rõ ngay. May thay con được biết đến Sư Ông và Ngài Ajahn Chah, được khai thị về phép Chánh niệm, Tỉnh giác, về cách trầm tĩnh, quan sát diễn biến của mọi sự đến-đi mà không phê phán, kiểm duyệt, áp đặt lên nó,… con thấy tâm thái và tư duy của con có được sự chuyển hóa rất tích cực ạ. Tất nhiên con vẫn còn nhiều chủng tử tham-sân-si, và cuộc sống thì có bao giờ là hoàn hảo đâu, nhưng con thấy rằng việc “lặng lẽ quan sát” có thể giúp con nhận biết và thừa nhận sự tồn tại của những điều đau khổ, mặt tối trên đời, đồng thời thấy được hậu quả của nó và không dính mắc vào nó. Những phương pháp từ bi, biết ơn,… đối với con vẫn là công cụ trợ giúp cần thiết để suy nghĩ và hành xử tích cực hơn, nhưng nếu quá lệ thuộc vào chúng thì cứ như kiểu phủ nhận mặt trái của cuộc sống, mà con thấy rằng những người có nhận biết được (nhưng không bị cuốn trôi theo) những điều xấu ấy, họ mới trưởng thành hơn ạ. Nguyện Sư Ông và chư Tăng-Tu nữ đều được an vui lâu dài!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Đôi lúc con muốn viết thư hỏi thầy về cái thấy biết của con, nhưng khi bắt đầu viết thì lại không biết viết gì, hay chính xác hơn là không biết viết sao cho đúng. Con chợt nhận ra việc ý niệm hóa thực tại là không cần thiết. Chừng nào còn có thể ghi nhận và mô tả thực tại thì ta càng xa thực tại. Ngay cả trạng thái để thấy thực tại cũng không thể mô tả thành lời, vì nếu đặt một khái niệm cho nó thì tâm lại rập khuôn vào trạng thái đó, tức là tâm đã khởi niệm mất rồi. Vậy đúng là “chân lý không có đường vào”! Chỉ có cách đoạn tuyệt với quá khứ và tương lai, từ bỏ ký ức, từ bỏ ước vọng trở thành, thì tự nhiên tâm sẽ tự tại ở ngay đây và bây giờ. Con nghĩ như vậy có đúng không thưa thầy?

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con Kính Thưa Sư Ông. Con không hiểu vì sao cứ mỗi lần con nghe Sư Ông giảng là con không cầm được nước mắt. Nước mắt con cứ rơi khi nghe từng lời giảng của Sư Ông. Con không biết tại sao con lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình khi nghe từng câu từng chữ mà Sư Ông tận tình giảng cho các sư huynh đệ Phật Tử gần xa để họ hiểu như thế nào mới là giác ngộ giải thoát. Con biết mình đã làm sai. Và con nhận ra cái sai ấy. Con xin kể cho Sư Ông nghe để giãi bày nỗi lòng của con. Thật sự bài học lần này đã khiến con thay đổi. Con nhận ra rằng khi mình cảm thấy hạnh phúc mà hạnh phúc ấy được tạo ra bằng những thứ vật chất thì nó sẽ luôn luôn thay đổi, càng muốn níu giữ thì càng đau khổ. Đã từng có một thời gian con nghĩ rằng con sẽ hạnh phúc với Cần Sa vì nó mang đến cho con một thứ hạnh phúc rất khó tả. Và rồi đúng như Sư Ông giảng, Pháp đến để dạy cho bài học. Con biết là tập khí của con sâu dày, và con cũng biết rằng mình cũng rất may mắn khi sinh ra trên cuộc đời này gặp được Chánh Pháp của Đức Phật, con nghe Sư Ông giảng và cũng có theo dõi một vị Sadugru ở Ấn Độ. Ngài ấy cũng có nói Hạnh Phúc thật sự chỉ có thể từ bên trong chứ không thể tìm cầu ở ngoài. Bây giờ con đã thật sự hiểu được và đã không còn muốn sử dụng cần sa nữa. Vì hạnh phúc của con không thể bị lệ thuộc vào một thứ khác ngoài chính bản thân con. Con đã khóc rất nhiều khi nghe Sư Ông giảng. Có thể trong một kiếp quá khứ nào đó Sư Ông và con đã có duyên với nhau. Còn có rất nhiều chuyện mà con chưa khai thông được, con có xin mẹ là thời gian sắp tới khi nhà con ổn định con sẽ lên gặp Sư Ông để tu học khoá tu 7 ngày. Xin Sư Ông cho con ở lại chùa để tu học.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Xin trả chim đôi cánh Đôi cánh nhẹ bay xa Ta trở về lặng lẽ Một mình ngắm mây qua Chỉ cần trở về để thấy. Tất cả đều có sẵn trong đó. Thấy cây, thấy lá, thấy ồn ào, thấy cái khó chịu, … tất cả duyên khởi đến đi lặng lẽ. Cái chân lý vốn có từ bao giờ, chỉ cần dừng lại là thấy tất cả. Tuyệt vời thưa thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Hôm nay con phát hiện ra một điều khá vi tế mà công việc hiện tại đã chỉ bày cùng lời dạy của thầy nên con đã nhận ra khi đang tìm cách giải quyết công việc mà ngoài khả năng của mình. Mọi công việc, hành động hay suy nghĩ khi có mặt cùng với thời gian đều là không có thực. Chính vì những hành động hay suy nghĩ cùng thời gian làm ta hao tâm tổn ý trong đời sống này. Khi nhận ra con dường như cảm giác nhẹ tênh mặc dù trước đó hiểu và có nhiều trải nghiệm đúng như thầy chỉ bảo nhưng lần này con cảm nhận được sự rốt ráo thật sự thầy à. Con cảm ơn Thầy đã chỉ bày, cảm ơn bài học quý giá này.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời