Câu hỏi:
Kính bạch Thầy. Khi con bị đau viêm đường tiêu hoá một cách khủng khiếp, đã từng tìm nhiều cách chữa trị, uống thuốc nhưng một thời gian bệnh lại tái phát. Con quyết định khi đau khởi lên con không uống thuốc giảm đau nữa, chấp nhận chết cũng được thì cơn đau lên đến đỉnh điểm rồi giảm dần và khi cơ thể tự thải hết độc tố ra thì hết đau. Trong quá trình đối diện với cơn đau con biết để trọn vẹn với nó thì bản ngã ảo tưởng lo lắng sợ hãi phải được buông xuống, chỉ còn bản năng muốn khỏi bệnh, muốn sống như có lần Thầy nói có tính tự nhiên hơn là chủ quan. Nhưng trong lúc đau nhất con thấy đây là cũng là khởi nguồn của bản ngã lo sợ khởi sinh nên con buông luôn bản năng này, đầu hàng hoàn toàn để chỉ còn tánh biết thấy pháp đau. Con thấy rằng không có bản năng sống thì trong lúc đau nhẹ biết đau nhẹ, lúc đau mạnh biết đau mạnh, khát vẫn biết lấy nước uống, đói biết lấy cháo ăn… Vậy mà khi người khỏe tâm dễ duôi nên khi người khác làm rồi dồn trách nhiệm cho mình gánh thì cơn sân bùng lên ngay để rồi mất công chánh niệm để hết sân. Từ đó con thấy bản ngã không bao giờ tự hết mà do mình không dùng trí tuệ thường trực sống với tâm rỗng lặng trong sáng một cách tự nhiên như lúc con đau hay còn khỏe thì phiền não không khởi sinh được dù ai đó nhục mạ mình vô cớ. Muốn vậy thì mình phải thu xếp đời sống tục đế của mình để tương thích với đời sống chân đế. Chứ không thể ham thích đời sống tương giao lại chủ động lao vào nhiều mối quan hệ thì dù muốn dù không vẫn bị các mối quan hệ chi phối làm cho mất chánh niệm tỉnh giác mà phải chịu phiền não, khổ đau. Con xin Thầy cho lời khuyên. Con xin tri ân Thầy. Con cũng chúc các Đạo hữu khỏe, thân tâm thường lạc, thành tựu Đạo hạnh chứ không phải chịu đau bệnh như Đạo hữu đây. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời