Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! con rất vui mừng khi được Thầy ghi nhận cách nhận thức của con đúng, dù chưa thật sự đúng hoàn toàn với những gì Thầy dạy. Đúng đó thưa Thầy! Sau khi nghe và thực hành theo những lời của Thầy chỉ dạy, con thấy sự tu học của con nhẹ nhàng an lạc hơn nhiều so với trước đây. Con tâm đắc nhất là bài “trọn vẹn với thực tại” của Thầy giảng trong khóa 10 này, con nghe đi nghe lại mãi, càng nghe con càng thấy thích. Con nghĩ, chỉ cần thực hành đúng với chừng đó của Thầy giảng thôi thì cũng đã an lạc giải thoát ngay kiếp sống hiện tại này rồi. Con thành kính tri ân Thầy đã khai mở tâm con sáng ra, giúp sự tu học con được thông suốt. Con kính chúc Thầy nhiều sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Trong những bài giảng Thầy thường đem câu chuyện đức Phật dạy ông Bàhiya: “trong nghe chỉ là nghe, trong thấy chỉ là thấy…” Con nghe nhưng con chưa hiểu gì lắm, trưa nay sau giờ cúng quá đường thầy con bảo: “Ngày mai chúng ta thay đổi cách niệm Phật cho hay hơn.” Sau khi nghe như vậy, con không nói gì nhưng tâm con phản ứng lại không hoan hỷ. Con nghĩ hồi giờ niệm sao thì niệm vậy, miễn sao mình có tâm thành kính thôi. Chỉ có vậy thôi mà trưa nay con không ngủ được, con nằm luôn nhớ lại lời Thầy giảng rồi con vơi đi. Chiều nay, sau giờ tụng kinh chiều, thầy con nói: “Tụng kinh Thủy sám quyển trung dài mệt ghê.” Con nghe vậy con vô tư không có một phản ứng gì. Ngay lúc đó con nghĩ: “Tại sao hồi trưa một câu nói con lại nổi sân, chiều cũng một câu nói con vô tư không phản ứng gì?” Con liền hiểu rõ đúng là trong nghe chỉ là nghe thôi thì đâu có phiền não, tại mình xen vào cái tâm không đồng ý nên khổ như vậy. Nếu hàng ngày mình thường xuyên theo dõi và chỉnh đốn lại những thái độ hay nói đúng hơn là “nhận thức và hành vi” mà Thầy dạy thì mọi sự tốt đẹp biết bao và tâm được an vui nữa. Bạch Thầy, con nghĩ như vậy có đúng không? Con kính xin Thầy chỉ dạy cho con, con cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Ngưỡng bái bạch Hòa thượng! Khi ngồi thiền, con để tâm trong sáng tự nhiên, và khi nghe bất kỳ tiếng động nào xung quanh, con thấy tâm vẫn nghe hoàn toàn trong lành, định tĩnh, sáng suốt. Thỉnh thoảng có vài niệm vọng tưởng chen vào, nhưng con quan sát và sau đó vọng tưởng đi qua. Cứ liên tục như thế trong suốt thời ngồi thiền. Và với trạng thái tâm này, sau mỗi thời khóa thiền xong, con thấy thân tâm hỷ lạc. Kính bạch Hòa thượng, con hành trì như vây có đúng không? Con thành kính đảnh lễ và xin tri ân Hòa thượng.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy gần đây khi con thực hiện Chánh Niệm Tỉnh Giác thì con phát hiện ra rằng có điều gì đó thay đổi trong con. Lúc trước khi con theo dõi tâm khi có tham sân si khởi lên nhưng khi thực hiện Chánh Niệm của con rất yếu ớt còn bây giờ thì nó rất mạnh có thể chấm dứt được một cách dễ dàng để trở về với thực tại. Nhưng con không biết con thực hành vậy có đúng hay không vì đôi khi còn hay tập chú quá vào tâm đến nỗi con có thể rất ít bị tác động bên ngoài như âm nhạc, bạn bè trò chuyện có thế nói là con biết họ đang nói nhưng không chú ý họ nói gì. Có thể vì đó là các vấn đề mà con không quan tâm. Đồng thời con cảm thấy tâm con rất an tịnh khi chánh niệm như vậy. Con không còn chú ý nhiều tới người khác làm gì hay nói gì nữa vì con hiểu rằng mỗi người đều phải trải qua các bài học giác ngộ của mình và điều con có thể làm được là hoan hỉ vì họ sẽ tiến gần hơn tới việc giác ngộ giải thoát. Con cảm thấy tâm mình rộng lớn hơn, và không còn cần phải phân biệt người này với người kia làm gì. Mỗi thứ diễn ra xung quang mình đều rất đẹp ngay cả khổ đau cũng có vẻ đẹp của nó. Như vậy con đã thực hành đúng pháp chưa hả thầy? Câu hỏi thứ 2: con chiêm nghiệm rất nhiều về câu nói của Thầy “Ai tu?, Ai đắc?”. Con hiểu rằng ta có mặt hiện diện ở đây chỉ là danh và sắc và đều do nhân duyên sinh khởi, tu là buông bỏ cái ta ảo tưởng để cho tánh biết tự thấy pháp và như vậy thì mới tùy duyên thuận pháp và vì không còn bãn ngã nên sẽ không tạo ra quá trình nhân quả luân hồi nữa phải không thầy? Con chỉ biết nói rằng con cảm ơn Thầy rất nhiều vì nhờ chỉ dạy của Thầy mà con đã thực sự cảm thấy một chút gì đó gọi là an lạc trong cuộc đời đầy biến động này. Con mong sự chỉ dạy của Thầy và chúc Thầy sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy xin cho con hỏi, khi con bị người khác nói nặng, chửi bới và đối với những việc xung quanh như người khác cùng với nhau nói về những thứ hữu ái (tình yêu, tiền bạc…), nếu lúc trước con nghe thấy thì rất là bực mình. Còn bây giờ khi con nghe thấy như vậy bỗng trong con như có một khoảng lặng như để nhìn lại phản ứng của tâm rồi sau đó là trở về bình thường không còn quan tâm nữa. Như vậy con đã thực hành đúng Pháp chưa? Con cảm ơn Thầy và mong Thầy luôn khỏe mạnh.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy ngày mới an lành hạnh phúc! Thưa Thầy, con có một trải nghiệm mà con không hiểu được. Kính mong Thầy hoan hỷ chỉ dạy giùm con. Một buổi sáng nọ, trong phòng làm việc, do công việc rảnh nên con đã cắm tai nghe và ngồi nghe Pháp. Nghe được một lúc thì con thấy mình đang ở một nơi bao la rộng lớn không có điểm dừng, tất cả như vô tận nhưng tiếng của vị giảng Sư thì vẫn rất rõ bên tai. Khi con vừa chợt khởi lên câu hỏi: “Ủa, mình đang ở đâu?” thì lập tức con trở về vị trí đang ngồi nơi bàn làm việc, trên tay vẫn cầm cây bút. Con có thói quen ghi chép khi nghe Pháp. Con nghĩ mình như người vừa bị “hôn trầm” nhưng bỗng nhiên con rất ngạc nhiên khi nhận ra những gì con nghe được khi đang ở không gian bao la kia bây giờ mới được phát ra từ vị giảng Sư. Như vậy là không phải con hôn trầm hay ngủ mê? Những danh từ mới mẻ mà con chưa hề được biết đến đã được con nghe và biết đến khi đang ở trạng thái ấy như là “tục đế, chân đế” rất rõ ràng và con cảm nhận các Pháp đến với con cũng rất rõ ràng, trong sáng. Con như một người mới với những kiến thức Phật pháp từ đâu ùa tràn về như có sẵn tự bao nhiêu năm dù con rất bận rộn việc mưu sinh và không có thời gian đến Chùa, nghe Pháp. Con vừa hạnh phúc vừa cảm thấy hoang mang. Con luôn tập cho mình sự định tĩnh, tự nhiên trong mọi việc. Không mong cầu, không cố gắng ép mình phải thế này phải thế kia. Nhưng không hiểu sao con lại gặp “hiện tượng” này. Con rất mong Thầy khai sáng giùm con. Con thành kính tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, sự Thấy biết vô tư trong sáng tự nhiên luôn sẵn có từ trong mỗi con người, cái luôn hiện hữu khách quan khắp mọi nơi, mọi lúc vượt qua không gian và thời gian đó là sự Hồn Nhiên. Hồn Nhiên trước mọi sự việc, mọi ý tưởng là sự sống đích thực với nguồn năng lượng tiềm ẩn thiên nhiên không bị giới hạn cản trở bởi bất cứ lý do gì. Tâm hồn thực sự sống trong sự hồn nhiên, là Năng Lực khám phá ra sự tinh tế tương giao trong cuộc sống vốn đơn giản nhưng tuyệt vời mà con người đã bỏ quên bản năng kỳ diệu tự thân sẵn có để chạy theo phục vụ cho những ảo vọng đuổi mồi bắt bóng, dẫn đến biết bao bức xúc căng thẳng từ thể chất lẫn tinh thần dẫn đến tự hủy diệt mình và sự tương quan trong cuộc sống. Trầm tĩnh, sáng suốt, tự tại từ tâm hồn nhiên thấy biết ngay nơi giây phút hiện tại mà không cần phải tập luyện, chỉ cần hồn nhiên thấy sự vận hành từ tư tưỏng ý niệm, hành động trong thân, tâm, cảnh một cách vô tư thì mọi tư tưởng liền mất dạng bởi ảo tưởng chỉ có thấy biết hồn nhiên mới nhận diên ra sự thật muôn đời mà con người cần phải học ra để không còn bị si mê sai sử bởi ảo tưởng có đúng không ạ? Kính Thầy dạy từ bi thêm cho con ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con có hai câu hỏi xin Thầy xác nhận dùm con. 1) Mấy hôm nay con cảm nhận được là khi bị hôn trầm thuỵ miên là tâm con trì trệ không bắt kịp thực tại. Rồi có khi tâm con lại bị trạo cử, nó muốn phóng ra bên ngoài và cũng rời thực tại. Thấy được hai điều này con tinh tấn trở về thực tại thì tự nhiên mọi thứ lại rõ ràng. Con cảm thấy vậy đúng không Thầy? 2) Trong một pháp thoại nào đó, Thầy có nói là sẽ dạy cách vừa làm vừa buông xả, nhưng con không rõ là Thầy có dạy chưa. Theo cảm nhận của con thì trong lúc làm việc con không thấy mệt có lẽ là nhờ có buông xả, nhưng khi lái xe về nhà thì con lại cảm thấy mệt vô cùng. Có phải khi lái xe con tập trung nhiều quá, nên đã vô tình dùng lực nhiều hơn cần thiết, làm cho thân tâm mệt mỏi mà thấy biết thiếu tự nhiên, thiếu buông xả, có phải vậy không ạ? Con xin cám ơn Thầy nhiều.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Con ngồi thiền đã được khoảng 3 tháng nay thời gian đầu thì khá ổn tuy có đau chân nhưng thời gian khoảng 1 tháng gần đây con rất buồn ngủ, nhiều hôm vừa bắt chân lên ngồi thì đã ngủ gục phải đứng dậy rửa mặt rồi vào ngồi (ngủ tiếp) mà bình thường con không dễ gì ngủ được. Trước đây khi mới bắt đầu đi ngồi thiền ở đạo tràng con thấy ai mà ngủ gục là con hay cười họ, con còn nghĩ làm sao người ta lại có thể ngủ ngồi như thế được! Thế mà bây giờ con còn ngủ kinh khiếp hơn họ nữa! Bạch thầy nhưng khoảng ba hôm nay con lại bắt đầu có biến chuyển khác là con lại rất dễ rơi vào một trạng thái lâng lâng nhè nhẹ và lắc lư toàn thân có thế nói giống như ngọn lửa của cây đèn dầu, trong trạng thái đó con vẫn biết rõ mọi thứ, biết rõ hơi thở nghe rõ tiếng động mà có cảm giác không muốn khởi thêm ý niệm hay mong cầu thêm cái gì khác, mỗi khi có tư tưởng nổi lên là tự nhiên con cảm thấy không cần thiết nữa nên nó tự tàn lụi chỉ muốn bám vào hơi thở của con thôi, cũng có đôi lúc con nhìn ngắm nó và thấy rõ quá trình đến rồi đi của nó nhiều khi thấy cũng buồn cười! Và sau khi ngồi xong con thấy khoẻ hơn hẳn nói chung là thấy tinh thần mình thoải mái hơn! Con không biết như vậy có tốt không? Con nên tiếp đãi trạng thái ấy như thế nào? Bạch Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời