Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy! Tình hình của con hình như không được ổn thưa Thầy! Con thấy ra tất cả mọi tình cảm của con người dù là tình yêu, tình bạn, tình anh em, cha con, mẹ con, tất cả chúng đều là những tiến trình tâm khởi được củng cố liên tục và chẳng có gì bền vững. Chỉ cần một chút không hợp ý toại lòng là tan nát mà thậm chí còn sinh ra hận thù và oán ghét. Đứng sau tất cả mọi tình thương đều là ngã hoặc ngã sở, chỉ có một thứ tình thương duy nhất đúng nghĩa vô ngã đó là khi ta thấy được những tiến trình tâm khởi nơi ta cũng như nơi người khác đều là những tiến trình nhân duyên tiếp nối thay đổi liên tục bởi các điều kiện và hoàn toàn phi ngã tính. Thì lúc đó nơi ta có một tình thương xuất phát từ sự thấu hiểu trên nên ta muốn chỉ cho họ thấy ra được như vậy để không phải lầm chấp, dính mắc và đau khổ. Từ khi phát hiện ra điều này con chẳng còn mong đợi điều gì ở mọi mối quan hệ nữa Thầy ạ! Nói như vậy không có nghĩa là con ghét bỏ hay xa lánh cảm xúc mà là “con chẳng còn ngạc nhiên và chờ đợi gì ở đó cả”! Cũng có đôi lúc con thử chỉ cho những người cạnh con nhưng khó quá Thầy ơi? Như vậy là sai hay đúng thưa Thầy! Con xin cung kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, tình yêu bền vững thì cần xây dựng trên chất liệu an lành, phải có hiểu biết và phải thương chân thành với nhau. Con tạm chia tay với người yêu con thời gian để suy nghĩ lại mọi vấn đề. Trong thời gian này, con thấy tình yêu là một nghiệm đau khổ phải không thầy (dù hạnh phúc hay đau khổ). Con thấy hạnh phúc trong tình yêu cũng chỉ là tạm bợ, thỏa mãn cảm xúc nhất thời về thể xác và tinh thần mà thôi, chứ không trọn vẹn như ta nghĩ. Con không tìm thấy ở người yêu con sự an lành và đồng cảm thật sự, con càng cố gắng bù đắp để mang đến cho người yêu sự bình an và cuộc sống mới tốt đẹp sau những mệt mỏi của cuộc sống mưu sinh, thì người yêu con lại mang cho con nhiều sự bất an trong cuộc sống (không phải tiền bạc mà là thái độ sống, cách sống). Con nghĩ tình cảm cũng phải cân bằng mọi thứ, nếu một bên cố gắng mà bên kia cũng không cố gắng thì mình nên chọn hướng tự do thì tốt hơn để không phải ràng buộc nhau trong mệt mỏi và khổ đau. Con nghĩ rằng, cái cũ tuy quen thuộc nhưng nghèo nàn, cái mới (cảm giác hiện tại) thường không dễ chịu nhưng có khả năng mang đến một cuộc sống mới thoải mái hơn cho đời sống. Vậy mình nên chấm dứt. Con cũng tự hiểu hợp tan là cũng là nhân duyên mà thôi, biết đâu đó đây cũng là cơ hội để hai người nhìn lại để thay đổi chính mình để tạo ra duyên mới trong tương lai tốt đẹp hơn. Đêm nào con cũng nhớ hình ảnh người yêu, buồn chán nhưng con nghĩ đó cũng là nghiệp của mình nên mỗi lúc con nghĩ đến là con hít thở vào ra và nhận diện cảm xúc của mình, đối mặt với nó và xoa dịu nó nên con thấy cũng nhẹ nhàng phần nào. Suy nghĩ con như vậy có sáng suốt không Thầy? Sao con vẫn còn nhớ người ấy và vẫn còn lo sợ người ấy còn nhiều bất an trong cuộc sống mặc dù trong lòng giờ đã muốn chia tay. Con thấy Thầy thật giàu lòng từ bi, ngoài chuyện đạo thầy còn giúp chúng con chuyện đời nữa, cảm cảm ơn thầy rất nhiều.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Sư Ông. Con đã nhận ra rằng mục đích của đau khổ là học được bài học của chính mình, còn nếu đau khổ mà đắm chìm trong đau khổ thì chỉ là phiền muộn thôi. Con muốn hỏi Sư Ông về một vấn đề của con sau đây: Con có một người bạn rất thân thiết và luôn hiểu ý con. Nhưng tự nhiên bạn thân nhất của con lại trở nên hay ganh tị, tranh đua, kiếm cớ này cớ nọ, hay tức giận và không muốn chơi với con nữa chỉ vì con học hơn bạn đó. Dù bây giờ còn liên lạc với bạn nhưng con chỉ muốn bạn nhận ra rằng bạn làm như vậy là sai và không những đánh mất tình bạn mà còn làm hại bản thân chỉ vì ganh tị. Con có khuyên giải đến thế nào đi nữa thì bạn cũng không nghe. Đó là người bạn duy nhất gắn bó 3 năm với con, không giống như mấy bạn cũ khác. Có phải khi đủ nhân duyên thì bạn sẽ tự động ngộ ra, đúng không Sư Ông? Con nên mặc kệ hay con nên chờ đợi? Con xin kính tặng Sư Ông một bài thơ con tự làm sau khi rút ra từ bài học của con: Khổ Đau Khổ đau – đau khổ là chuyện thường Hạnh phúc đâu có mãi kề bên Khổ đau cho ta thêm bài học Hạnh phúc đâu có gì vững bền. Bây giờ con mới thực sự nhìn nhận cái khổ đau lại chính là hạnh phúc. Chính cái khổ đau là một bài học giá trị mà mọi người lại hay lầm trốn tránh. Con cám ơn Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy ạ! Thầy dạo này có khoẻ không? Con xin trình lên Thầy một vài trải nghiệm gần đây của con về đạo và xin Thầy chỉ dạy thêm. Dạo này con ít nghiên cứu kinh điển, nhưng tâm con luôn sáng suốt, bình yên lạ kỳ. Con ít ngồi thiền như trước. Con chỉ sống với con người thật của mình trong đời sống hàng ngày và con nhìn vào cái cảm xúc của con: buồn biết buồn thì thật kì lạ, cái buồn tan biến. Và một điều con vui nữa là hình như con gần thấy được con đường giải thoát rồi Thầy ạ! Nó cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt con. Tâm con không còn ham muốn gì hết. Ngay cả ý muốn xuất gia cũng không còn vì trước đây con dùng cái “ta” để mà muốn đi tu giúp đời, nhưng bây giờ con tập sống ngay hiện tại và lúc đó tâm con không còn bị phân vân giữa việc tại gia hay xuất gia nữa Thầy ạ! Đó có phải là sống tùy duyên thuận pháp không Thầy? Tâm con rất bình an. Con có đi đúng đường không thưa Thầy? Bữa trước con nằm mơ thấy con ngồi chung với rất nhiều loài chim, bồ câu, chim cút. Không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì không Thầy? Con rất mong Thầy thương và chỉ dạy cho con. Con thành kính cảm tạ Thầy. Kính chúc Thầy mãi mãi vui vẻ, là tấm gương sáng cho chúng con noi theo ạ. Con rất thích hỏi và thích cách dạy của Thầy bằng việc trả lời câu hỏi.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy! Đêm qua khi con ngả lưng xuống giường, trong đầu con ngổn ngang bao chuyện vui buồn, con chợt nhớ lại câu nói thầy chia sẻ trong mục hỏi đáp: “An lạc để làm gì?” Và ngay lúc đó, chợt con thấy loé lên một câu hỏi trong đầu: “Thọ này là của ai?” Con liền nằm buông xả và thấy rõ các cảm thọ hơn, trên nền các cảm thọ đó, tâm khởi lên để nắm giữ, v.v.. Con thấy thêm được sự khổ, vô thường và vô ngã ngay nơi chính những thọ và tâm đó. Thầy ơi, dường như pháp vẫn âm thầm chỉ cho con thấy sự thật để con đến gần hơn với pháp. Thật là bình dị và diệu kỳ phải không thầy? Từ đây, bài học về cuộc sống mở rộng muôn trùng để con quay lại chính mình mà khám phá. Thầy ủng hộ con thầy nhé!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ, con kính thưa thầy cho con hỏi, con rơi vô trạng thái con không cần bất cứ gì và con thường nhớ lại những câu nói mà người khác nói làm con buồn. Kính mong thầy chỉ dạy cho con. Con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy cho con hỏi sau một thời gian quan sát tâm mình con nhận thấy rằng: 1. Khi mọi thứ xung quanh con ồn ào nhất cũng là khi tâm con an định và trú tâm sâu nhất. Có đôi khi con còn cảm thấy nhức đầu. Đó có phải là do con dụng công quá mức hay còn bất mãn với mọi thứ xung quanh phải không thầy? 2. Con thấy rằng hầu như mọi hành động thường ngày của mình đều là vì người khác. Mình cầu mong mình đẹp mà cái đẹp này là do người khác mang lại. Mình cầu mong thành công để được người khác cho mình là thành công. Tất cả mọi thứ đều là phụ thuộc vào người khác chứ có phải của mình và do mình đâu. Con nhớ Thầy nói chỉ có giải thoát trong các mối quan hệ chứ không có giải thoát cá nhân. 3. Có nhiều lúc mình hành động một cách vô thức theo vô minh ái dục mà không hiểu tại sao mình lại làm vậy, vì cái gì? Con cám ơn Thầy và mong Thầy chỉ dạy cho con.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Con thấy cơn giận đến, con không còn nỗ lực để hòa nhã với nó, con không còn nỗ lực để đè nén nó, con cũng không thổi bùng nó, rồi con thấy nó đi. Con không phải là nó. Đây là một ví dụ trong tất cả sự việc xảy ra hằng ngày với con từ ngày đó. Con làm mọi việc mà không còn ái ngại, uể oải, hay tự biện hộ gì cả. Con không thấy mình là gỗ đá, trơ trơ… mà sao bình an lạ kỳ. Con thấy “an trong bất an”, như Thầy hay nói, ở trong con. Con đã khóc khi nghĩ đến Thầy. Con kính xin đảnh lễ Thầy. Con xin tạ ơn sâu dày của Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thưa Sư, Con cám ơn Sư đã giải bày cho con về chánh niệm với hai câu hỏi ngày qua. Hôm nay, con xin nói về phương pháp quán chiếu mà con đang thực hành, nhờ Sư khai ngộ giúp con, để con có thể hiểu rõ vấn đề hơn. Trước đây, con thực hành bằng cách không cho tâm vọng tưởng lung tung. Khi con làm việc, đôi khi tâm con vọng tưởng, con liền nhận biết sự vọng tưởng đó, nó liền biến mất và con trở lại sự tập trung vào công việc. Con luyện tập theo phương pháp đó trong một thời gian dài; nhưng đôi lúc con bị vọng tưởng kéo theo trong một khoảng thời gian dài rồi sau đó con mới tỉnh giác. Gần đây, con thấy rằng tâm con rất vắng lặng, thanh tịnh. Lúc đầu con cố gắng giữ trạng thái đó trong suốt cuộc sống hằng ngày, thì con hay bị đau đầu, nặng nề ngay giữa trán. Sau đó con thay đổi bằng cách không tập trung tâm nhiều quá. Con để cho mọi thứ tự nhiên, thì con thấy rằng, đầu óc con nhẹ nhàng hơn, nhưng khi một vọng tưởng khởi lên, thì con nhận biết ngay và sau đó tâm lại trở về với trạng thái ban đầu. Đến lúc này thì con nhận thấy rằng, khi ta tiếp xúc với các đối tượng bên ngoài và bên trong tâm, tâm nhận biết các pháp ấy rất rõ ràng, nhưng nhờ quá trình luyện tập chánh niệm lâu ngày nên tâm không bị nó lôi cuốn và không có vọng tưởng khởi lên. Ví dụ như, con làm thành công một việc trong kinh doanh, con nhận thấy niềm vui đó, nhưng con không bị niềm vui đó lôi cuốn để vọng tưởng dẫn con đi tới chỗ vong thân, quên mất hiện tại. Và con thấy rằng, Tu Đạo chính là sửa tâm để không bị vọng tưởng, hình tướng trong tâm lôi cuốn, bởi vì trước đây chúng ta đã lầm tưởng những cái đó là thật. Cái chân thật nhất chính là sự thanh tịnh, trong sáng của tâm.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời