Câu hỏi:
Thầy quý kính, Thắm thoát, mà con đã học Pháp hàm thụ với Thầy gần tròn một năm rồi, tâm trạng lần đầu tiên con được nghe Pháp Thầy dạy, thật là không biết nói sao. Trước ngày được gặp Thầy, con đã trải qua một thời gian khá dài, để dồn tất cả mọi nỗ lực theo học và thực hành một phương pháp cứng ngắt, khuôn khổ, khắc nghiệt, nên con đã hoàn toàn kiệt sức. Con bèn quyết định từ bỏ phương pháp mà con đã khổ công tu bấy lâu nay này, bởi cảm giác: “càng tu, con càng cảm thấy mù mịt.” Có nhiều lần, con tự hỏi: “Có phải, mình đang đi ngược đường?” “Tại sao tâm mình càng ngày, càng trở nên, chai lì như thế này?” Con cứ như là con nhộng trong cái kén, cứ loay hoay mãi mà không biết làm sao để thoát ra! Con có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi ai, nên mỗi đêm, giữa khuya thanh vắng, trong tâm trạng khắc khoải, tuyệt vọng và đau khổ cùng cực, con ra quỳ dưới chân Đức Thế Tôn, và con cảm nhận được lòng từ của Ngài, con tâm sự với Ngài về “nỗi lòng học Đạo” của con. Và như Thầy đã thường khẳng định với chúng con: “Pháp tự nó vốn đã hoàn hảo, không cần chúng ta xen vào.” Thế rồi có những duyên đưa đẩy đến, giúp cho “Hết cơn bỉ cực, đến hồi thới lại.” Thật là hạnh phúc tuyệt diệu biết bao sự vận hành tự nhiên của Pháp, con có đủ duyên lành để học Pháp của Thầy, một điều hạnh phúc hơn nữa là, “Thầy chính là vị Thầy con mơ ước, mà con lại hoàn toàn không hay biết là qua những lời mà con đã kể lể với Đức Thế Tôn, thì chính trong thâm tâm con đã thầm mơ ước có được một vị Thầy Đại Từ, Đại Bi như vậy.” Con cám ơn Pháp đã giúp cho con có cơ hội để được trải nghiệm những nỗi đau khổ cùng cực, do cái ngã bị tổn thương trầm trọng, những vấp ngã từ sự thực hành sai, trước khi được gặp Thầy, nên lần đầu tiên ngay khi nghe Thầy dạy, con đã nhận được tài sản vô giá mà Thầy đang tìm đủ mọi cách để trao lại tận tay cho chúng con. Với niềm tin vững chắc ở nơi Thầy, nên con không phải mất một chút thời gian quý báu nhỏ nào hết cho những thắc mắc, đối chiếu, so sánh, hoặc phải bơi trong rừng chữ nghĩa để tìm kiếm một điều gì, mà con chỉ một lòng, một dạ ứng dụng ngay Pháp đơn giản, thiết thực, hiện tiền, mà Thầy đã thực chứng từ những trải nghiệm của chính bản thân mình trong cuộc sống. Thưa Thầy, nhờ con luôn “Nhớ” và “Biết” đúng lúc, nên việc thực hành Pháp Thầy dạy, đối với con nhẹ nhàng và thú vị lắm, và đôi lúc con cũng hưởng được hương vị cao quý của Pháp Bảo chút chút. Thầy ơi! Có một điều thật thú vị, là ngay cả một đứa bé, mới biết đi chập chững, lại ứng dụng Pháp “Thận Trọng, Chú Tâm, Quan Sát” điêu luyện vô cùng. Con có đứa cháu vừa mới chập chững biết đi, mỗi lần mấy đứa cháu của con có dịp tụ hội về nhà con để thăm Bà, thì chúng cứ dẫn nhau chạy lên, chạy xuống tầng lầu như mắc cưỡi, cháu mới biết đi chập chững này, nó cũng ráng sức theo anh chị của nó để lên xuống cầu thang. Con ngồi quan sát để coi chừng mấy đứa nhỏ đang chạy chơi, và thử xem cháu nhỏ nhất nó làm sao? Con thấy: Lần đầu tiên khi cháu muốn đi xuống cầu thang, nó nhìn xuống phía dưới trước, có lẽ nó thấy độ cao nên sợ, nó bèn xoay lưng lại, và giữ tư thế xoay lưng về phía trước để đi xuống cầu thang, tay cháu thì vịn chắc bậc thang trên để làm điểm tựa thủ thế, còn chân thì cứ cẩn thận dò từng bàn chân một, để đặt bàn chân lên nấc cầu thang dưới kế tiếp, cháu làm từ từ như vậy, và cuối cùng đã đi xuống được tới đất, mà không cần đến sự giúp đỡ của ai hết. Con thấy tức cười là, trong khi cháu đang thận trọng đi xuống cầu thang, thì mấy đứa kia đã chạy lên, chạy xuống, đuổi bắt nhau được mấy vòng rồi, mỗi lần mấy đứa kia chen đi ngang, miệng bóp kèn “tin tin” thì cháu nhỏ đứng nép qua một bên, cho anh chị nó chạy qua, xong nó lại tiếp tục kiên nhẫn học tiếp bài học đi cầu thang của nó. Đến khi xuống tới đất rồi, thì cháu lại chậm rãi, hoan hỉ leo ngược trở lên lầu một cách kiên nhẫn, không quan tâm tới việc, anh chị của nó đang làm gì, nó cứ chăm chỉ dùng bàn chân nhỏ xíu của nó, thận trọng bước những bước chập chững của nó mà thôi. Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời