Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Mô Phật con kính chào thầy ạ. Con là Diệu An Bình Phước. Thưa thầy 14 giờ chiều ngày 12 tháng 6 năm 2014 (AL), con tìm về tổ đình Bửu Long. Được gặp thầy lúc đó con hỏi thầy rất nhiều và được thầy từ bi chỉ dạy, thời gian đó con rất muốn đi xuất gia vì không thích sự ràng buộc của gia đình, thầy đã tận tình chỉ cho con hiểu, nếu né ràng buộc này lại gặp ràng buộc khác, tu là không chạy trốn mà là “tự tại giữa khổ đau, ung dung trong ràng buộc”. Xuất là xuất tham, sân, si gia, xuất phiền não gia, xuất những thế tục của con người đặt ra, xuất tam giới gia. Đó là ý nghĩa của sự xuất gia. Chào thầy ra về lòng con xúc động nghẹn ngào. Từ đó tới nay con luôn ứng dụng thực hành theo, tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, thận trọng chú tâm quan sát, không dời nghe tiếng lòng mình, tiếng cũng nghe không tiếng con cũng nghe, con thấy thân, tâm, cảnh luôn chặt chẽ khắng khít với nhau mà không làm trở ngại cho nhau. Thưa thầy, não của con bị nhiễm ký sinh trùng, chỉ số bình thường cho phép là 130 UI/ml. Kết quả xét nghiệm của con là 1280 UI/ml, vậy là lên gấp 10 lần cho phép. Bác sĩ khuyên con không được sử dụng thần kinh trung ương trong lúc điều trị vì trong não con 20 nốt tổn thương. Con có tánh đam mê kinh sách, thích tìm hiểu về giáo lý Phật, nên con vừa uống thuốc vừa học, vừa nghe thầy giảng và hành theo. Mỗi ngày con đều có nhẹ nhàng và an lành. Thưa thầy, trên con đường tu tập, nếu con không gặp được minh sư thì người bị nhiễm ký sinh trùng như con không bao giờ tu được, vì con người có mỗi các đầu để tỉnh táo thì lại bị đau mất rồi, tất cả các phương tiện chế định đều khiến bị căng thẳng thần kinh cả. Thật may mắn trong đời này con gặp chánh pháp, học hành chánh pháp cho nên kí sinh trùng hoành hành là chuyện của nó, về phần con tu học con chỉ cần xem tâm trạng ứng mọi lúc mọi nơi. Khi nghe thầy giảng: “Con người sinh ra không phải để thay đổi vạn pháp mà là để thay đổi thái độ”, con tư duy suy ngẫm ngay câu đó và thực hành theo, luôn định tĩnh trong lành và sáng suốt thì sẽ không thọc gậy bánh xe pháp, những gì tạo tác đã qua đều được hóa giải hết. Niệm chết là con đường thật dễ tu, vì niệm chết nên luôn tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, tu sửa tất cả mà không thấy mình tu sửa gì cả, buông xả những lăng xăng tạo tác mà không thấy mình buông xả gì cả, trở về ngay nơi thực tại trọn vẹn pháp như nó đang là, không có sự nỗ lực hay dụng công, tức khắc tánh rỗng lặng trong sáng tự nhiên chiếu soi một cách trung thực đó gọi là thiền, là tiến trình khám phá nội tâm sâu thẳm tùy sự trở về non hay sâu, ngay đó trạng thái hỉ lạc có cùng. Đúng vậy thưa thầy, ánh sáng phủ khắp không gian và thời gian, không tìm đâu ra đầu mối quá khứ, hiện tại hay tương lai, kết thúc hay khởi đầu, dường như như bất động, từ vô thỉ vô chung mãi mãi vẫn là vậy, đó là thực tánh pháp, không phải quả sở chứng để ôm chấp. Vọng thì thực tánh ẩn, không vọng thì thực tánh hiển bày, từng giây phút mà con thực nghiệm liên tục, trong con thốt nhẹ rằng, thầy dạy đúng quá thầy ơi! Không ai có thể lấy hay bỏ được cái gì, nó không thực mà cũng không hư, trọn vẹn với đang là thì ngay đó, những gì xưa kia Đức Phật nói ra, những văn tự ngôn thuyết mà những bậc cao tăng thạc đức viết lại, những tư tưởng bát nhã ba-la-mật mà ngày nay thầy đang giảng nói nghe không thấy Trời Trời Phật Phật gì cả mà bao nhiêu bộ tạng kinh điển đều gói gọn trong pháp thoại của thầy như nó đang là. Li văn, li ngôn, tức khắc sẽ thấy liền, biết liền tại đây ngay bây giờ. Không, vô tướng, vô tác, vô cầu, buông hết ý niệm phân biệt năng sở đó ra… Vâng, thưa thầy, thật là bất khả tư nghì (vô minh thực tánh tức Phật tánh, ảo hóa không thân tức pháp thân). Thưa thầy, thư này con viết hơi dài vì con mới phát hiện thêm một bệnh nữa là đa u, thân con đang hoại một cách nhanh chóng, đó là chuyện của pháp, con nhường quyền cho pháp, chân lý từ muôn thủa, con đã ngưng uống thuốc và thật là hoan hỉ trọn vẹn với đang là “duyên khởi từ không trở về không”. Pháp vốn tự nhiên rất hoàn hảo muôn đời như nó vẫn là, giờ đây hoàn cảnh và môi trường, bệnh tật, dù nghịch duyên cỡ nào, với con, nơi thân thọ tâm pháp đều là xuân bất tận! Viết đến đây nước mắt con cứ trào ra, con khó có thể dùng lời để diễn tả, con cảm nghe vừa sung sướng vừa ngậm ngùi, nao nao, man mát trong lòng, vừa khởi niệm tri ân đức Phật, tri ân Thầy, cám ơn tất cả các duyên tận đáy lòng thâm sâu vô lượng.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con cám ơn Thầy! Câu nói “Ý THỨC CHẤP SAO TÌM THẤY NGỌC” là lời của một vị Thầy đã dạy cho con trong một giấc mơ (rất tiếc con không thấy rõ dung nhan của người) sau lần đầu tiên con đến đảnh lễ chư Phật tại Thiền Viện Trúc Lâm Yên Tử cách đây khoảng 07 năm. Đây cũng là khoảng thời gian con tuyệt vọng nhất (cái tuyệt vọng này thường trực trong tâm hành hạ con từng giây từng phút, mặc dù con có một điều kiện vật chất có thể nói là khá giả, có bố mẹ, anh chị thương yêu, vợ đẹp con ngoan và một công việc ổn định, có thể nói là con không thiếu gì cả) nhưng trong tâm con như luôn sống trong địa ngục. Từ đó con không ngừng cố gắng và nỗ lực vượt qua những tra tấn hành hạ của vọng tưởng nhưng dường như không có tác dụng. Có những lúc con như cảm thấy mình đang lang thang trong sa mạc, không định hướng và không người giúp đỡ. Cho đến vài ngày vừa qua con quyết định không làm gì cả và nghỉ ngơi… thì con đã thấy được điều mà Thầy khai sáng, như vậy con đang đi đúng hướng. Giờ đây con chỉ cần sống được với tánh biết đó mọi lúc và mọi nơi nữa thôi phải không thầy? Mặc dù con biết làm được như vậy là rất khó khăn, vì vậy xin thầy hoan hỷ từ bi giúp đỡ con làm được điều đó. Con đội ơn Thầy, Cám ơn Người đã nhẫn nại lắng nghe. Kính chúc sức khỏe Thầy và mong lắm sự hồi đáp dạy dỗ của Người.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả được lòng tri ân của con đối với Thầy. Con chỉ biết từ nơi phương xa thành tâm đảnh lễ Thầy muôn lạy. Hơn một năm trước đây con có được duyên lành biết đến website Trung Tâm Hộ Tông và trong cơn đau khổ hoang mang cùng cực con đã đặt câu hỏi và nghe được những lời khuyên dạy của Thầy. Con còn nhớ những lúc ban đầu đó, mặc dù được Thầy từ bi chỉ dạy tận tình nhưng với trí óc non kém con cũng chỉ hiểu loáng thoáng lờ mờ mà thôi. Và con tự nói với lòng mình rằng Thầy đã dạy “hãy trở về để mà thấy”, nếu bây giờ con chưa hiểu hết lời Thầy, con vẫn cứ làm theo lời Thầy dạy. Từ đó ngày ngày con tập trở về – ehipassiko – duy chỉ có điều đó là quan trọng đối với con mà thôi, chớ không cần biết việc gì khác nữa, hễ quên là con lại trở về. Thầy ơi, thật mầu nhiệm thay, hôm nay nửa đêm thức giấc, bỗng nhiên tất cả quá khứ vui buồn đều trở về rõ ràng như một cuộn phim, con nhận ra tất cả, đâu là nguyên nhân, đâu là ảo tưởng, đâu là vô minh ái dục. Và giờ đây con đã hiểu hết ý nghĩa những lời Thầy dạy, lòng con tràn ngập lòng tri ân đối với Thầy, con muốn cúi gập người xuống đề hôn lấy đôi bàn chân của Thầy như hôn lấy đôi bàn chân của Đức Phật. Viết thư cho Thầy mà con đang khóc đây Thầy à, không phải là những giọt nước mắt của đau khổ mà là những giọt nước mắt của giải thoát. Tất cả những tổn thương, khổ đau, phiền muộn đều tan biến, bây giờ chỉ còn lại một cái tâm bình an. Và lạ thật con không còn oán trách người đó nữa mà lòng con lại khởi lên một sự bi mẫn vô cùng, một tình thương đã được giải thoát khỏi những trói buộc. Con nay thật sự đã hiễu hết những lời Thầy dạy. Con kính ngưỡng mong Thầy nhận nơi con lòng chân thành biết ơn của người con đã có đủ phước duyên để được Thầy khai thị.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, khí hậu bên Châu Âu (ôn đới) rất khác với Việt Nam, không biết thầy có khoẻ không? Thầy giữ gìn sức khoẻ thầy nhé! Con chúc thầy nhiều sức khoẻ! Hôm nay đọc câu hỏi một bạn gửi ngày 6-5-2014, hỏi về “nhận thức” của bạn ấy: “Con nhận thức được rằng: Tu không phải là sửa mình, cải thiện mình, cũng không phải là không sửa mình, mà là buông hoàn toàn bản ngã mong muốn tu sửa. Từ “đắc đạo” mà mọi người hay sử dụng, có phần lạm dụng, thật không may lại dẫn đến hiểu sai. Do bản ngã của mỗi người góp phần, “đắc đạo” đã bị hiểu sai rằng có một trình độ để “đạt được”, có một thứ trong đó “để đạt lấy”, có Niết Bàn “để nhập để xuất”. Trong khi thực ra không có gì để đạt lấy cả, mà buông bỏ ý muốn đạt đến Niết Bàn, thì Niết Bàn hiển hiện ngay trước mắt. Khi mẹ con hỏi tu là để sửa mình và sống tốt hơn, hạnh phúc hơn đúng không, con trả lời rằng tu là buông hoàn toàn bản ngã muốn sửa, muốn hạnh phúc hơn của mình. Tu không phải để xa lìa, cách li đau khổ, chỉ chọn hạnh phúc, mà là thấy được đau khổ là kết quả của bản ngã, nhìn rõ bản ngã để nó biến mất. Khi không còn bản ngã nữa rồi, thì không còn được – mất, thắng – thua, thành công – thất bại nữa, khi ấy chỉ còn lại cuộc sống vô thường mà vĩnh cửu thôi!” Đọc xong, trong lòng con thấy vui không tả! Vì con cũng cùng “quan điểm”, “nhận thức” với bạn ấy! Con chia sẻ “nhận thức” này với bạn bè Phật tử của con, con giới thiệu “trungtamhotong” đến bạn con nhưng dường như bạn bè con không “mặn mà” để ý! Con tự nhủ bạn bè con chắc chưa có duyên, “mọi việc cứ để pháp lo”! Con cảm ơn thầy đã nghe con chia sẻ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Qua website con được biết thầy đang đi châu Âu để chia sẻ đạo với các Phật tử. Con chúc thầy sức khoẻ thật tốt và chuyến đi thuận lợi, để giúp nhiều Phật tử nhận thức đúng và thực hành đúng. Con đang ôn thi học kì, kết thúc năm học để trở về Việt Nam. Khi ôn thi con tập trung, mệt mỏi và suy nghĩ nhiều, nên bản ngã cũng được dịp hiện lên rõ ràng và hùng mạnh hơn, thử thách con nhận ra những mong muốn ảo tưởng đó không phải là chính mình. Thói quen lâu năm đã luyện cho con suy nghĩ những mong muốn, mục đích, ước vọng (cả trong học tập và sự nghiệp tương lai), đó là bản thân mình rồi, nay phải bỏ đi thật khó. Con đang tinh tấn để chiêm nghiệm rõ ràng hơn. Tại trường đại học của con, con đang học về Thiên Chúa Giáo. Mặc dù đa phần con chiên Thiên Chúa vẫn đi theo giáo lí, triết lí, suy luận về từ ngữ… (cũng như căn cơ của đa phần Phật tử mình vậy), con may mắn vì được tiếp xúc với những cách nhìn gắn với đời sống và xa rời bản ngã hơn. Ví dụ như Prayer (những lời cầu nguyện) không phải đề cầu xin, mà chỉ đơn giản là đón nhận cuộc sống và “May God be God, May I be me, May everything be as it is” – Hãy để mọi thứ như nó đang là, đừng xen vào, đừng can thiệp. Con cũng chia sẻ với mẹ con về Đạo Phật như bạn đạo để cùng hiểu rõ ràng hơn. Con nhận thức được rằng: Tu không phải là sửa mình, cải thiện mình, cũng không phải là không sửa mình, mà là buông hoàn toàn bản ngã mong muốn tu sửa. Từ “đắc đạo” mà mọi người hay sử dụng, có phần lạm dụng, thật không may lại dẫn đến hiểu sai. Do bản ngã của mỗi người góp phần, “đắc đạo” đã bị hiểu sai rằng có một trình độ để “đạt được”, có một thứ trong đó “để đạt lấy”, có Niết Bàn “để nhập để xuất”. Trong khi thực ra không có gì để đạt lấy cả, mà buông bỏ ý muốn đạt đến Niết Bàn, thì Niết Bàn hiển hiện ngay trước mắt. Khi mẹ con hỏi tu là để sửa mình và sống tốt hơn, hạnh phúc hơn đúng không, con trả lời rằng tu là buông hoàn toàn bản ngã muốn sửa, muốn hạnh phúc hơn của mình. Tu không phải để xa lìa, cách li đau khổ, chỉ chọn hạnh phúc, mà là thấy được đau khổ là kết quả của bản ngã, nhìn rõ bản ngã để nó biến mất. Khi không còn bản ngã nữa rồi, thì không còn được – mất, thắng – thua, thành công – thất bại nữa, khi ấy chỉ còn lại cuộc sống vô thường mà vĩnh cửu thôi. Con hiểu vậy có đúng không thầy? Con cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính lễ thầy, Con cảm ơn thầy rất nhiều. Con có duyên lành gặp được người bạn, bạn ấy cho con nghe pháp của thầy. Khi con nghe thì con vào luôn thầy ạ, tại khi con đang tu niệm Phật thì con đã hiểu thông được giáo lý, nhưng con vẫn chưa tìm được cái con đang cần. Khi con qua chùa thầy con gặp cô Như Nguyện, con hỏi cô chánh pháp ở đâu, thế là cô bảo “ở đây”. Cô cho con mấy quyển sách của thầy về đọc và con đã tìm ra đươc điều con cần tìm thầy ạ. Nhà con nghèo làm con chỉ đi xin sách và nghe pháp nhờ của người ta thôi, nhưng khi con nghe thì con đều thông hiểu và bây giờ con luôn nhìn lại chính con: đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, con đều nhìn mình thôi thầy ạ. Con không dám xin điều gì cả. Con biết tu không phải để cầu xin, nhưng khi con gặp điều khó con không lý giải được thì con xin Phật Tổ gia hộ cho tâm con dũng mãnh để vượt qua khó khăn con gặp phải. Rồi con cứ để điều gì đến thì đến; điều gì đi thì cứ đi… Con mong mỏi qua chùa gặp thầy để con đảnh lễ nhưng con chưa đủ duyên lành thầy ạ. Từ nhỏ con chưa đến trường để học hành, con chỉ học theo cách của con là học từng chữ một rồi ráp lại. Hôm nay con ngồi viết gửi thầy những dòng chữ mộc mạc này, mong thầy hoan hỷ cho con. Con kính chúc thầy thân tâm an lạc. Xin thầy dạy bảo con ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con thành thật tri ân thầy và trang web này lắm lắm, qua sự hành pháp chưa được nhuần nhuyễn có lúc nói không ra lời, nhưng nhờ những lời tâm sự hay trình pháp của quý Phật tử gần xa và lời hướng dẫn của thầy làm cho con sáng ra, nhất là bài pháp ngày 17 tháng 5 người Phật tử được thầy tặng bài thơ “lăng xăng tra cứu nghĩa không”. Khi đọc bài pháp này toàn thân rúng động ốc nổi đầy người làm cho tâm con hoan hỷ, một sự tĩnh lặng từ đâu tự đến cả không gian cũng đều im lặng, rồi con cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản quá, tự tại độc lập sáng suốt vô cùng, mọi cảnh vật xung quanh con cũng ngập tràn an lạc, mà sao trong cả không gian này, từ cành cây ngọn cỏ đều có con ở đó, con với họ là một, nhưng không phải một mà như là một tần số ánh sáng, rất hiểu nhau nếu cỏ cây thì thầm, trạng thái này con chưa gặp bao giờ. Xin thầy khai thị cho.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con được có duyên lành nghe Thầy giảng đã lâu, đọc các sách, các câu hỏi đáp và nghe các bài giảng của Thầy. Con còn nhớ, ngay từ buổi đầu tiên đi nghe Thầy giảng Pháp, con đã cảm thấy thật ngạc nhiên khó hiểu, khi Thầy giảng về chuyện: “Bàn tay nào cũng có mặt trắng và mặt đen, muốn có cả bàn tay thì phải chấp nhận cả hai mặt đen trắng ấy”, rồi “thận trọng, chú tâm, quan sát”. Trong suốt một thời gian dài, con thắc mắc về ý nghĩa cuộc đời, con thắc mắc tại sao con người phải trải qua đau khổ thì mới hiểu ý nghĩa cuộc đời, con thắc mắc nếu con người ta chấp nhận hết mọi thứ nghĩa là sẽ không có phấn đấu, vươn lên, con thắc mắc nếu con người không có lòng tham thì nghĩa là không ai tìm tòi, phát triển xã hội… Con thắc mắc nhiều, nhưng con để đó, và đọc và quan sát, và nghe. Bỗng dưng gần đây con trực nhận ra, bỗng dưng mọi thắc mắc bừng sáng, nhất là sau khi con tìm đọc quyển “Cặn bã ký ức” của bác Hai Như Sanh mà Thầy đã đề cập trong một bài viết trong Thư viện, thì mọi cái trở nên rõ ràng hơn nữa. Thầy ơi, nay con hiểu là thật ra ý nghĩa của cuộc đời là tận cho đến cuối cùng con người phải hiểu mình là ai, hiểu tất cả những hỉ nộ ái ố của chính mình đối với cuộc đời, để rồi từ đó hiểu người hơn, hiểu thế gian hơn, từ đó biết được cách sống đúng đắn sao cho không hại mình, hại người, không làm ai tổn thương. Mà muốn được như vậy, thì trong từng khoảnh khắc của cuộc sống ta phải thận trọng, chú tâm, quan sát từng thay đổi nhỏ nhất của tâm ta để có thái độ và cách ứng xử đúng nhất. Khi quan sát tâm mình thì mình mới biết rằng tâm mình thay đổi từng khoảnh khắc, có lúc đó là tâm tốt, có lúc là tâm xấu, nhưng do nhận biết nên ta kịp thời điều chỉnh, và rồi ta cảm thấy chính mình cũng có lúc trắng lúc đen, thì người cũng vậy, ta dễ dàng chấp nhận tha nhân hơn… Và rồi ai muốn làm gì cũng được, làm giàu cũng được, nhưng hãy cẩn thận ta làm giàu với tâm gì, trong từng hành động hàng ngày của ta, trong công việc của ta, ta làm với tâm gì, nếu với tâm đúng tốt thì là đúng tốt… Rồi thì chọn lựa nào cũng giống nhau vì ở đâu cũng vậy cũng là những bài học về đối nhân xử thế, đối xử với chính mình và người khác… Và rồi chợt thấy cái ta mờ nhạt dần, chợt thấy không còn muốn bắt người khác phải nghĩ như mình, làm như mình, chợt thấy họ là họ là điều bình thường… Ôi, bao nhiêu điều và cũng chỉ là những gì Thầy đã nói, và bao nhiêu vị Thầy đã nói, nhưng tự nhiên bây giờ con cảm thấy thật rõ ràng… Đó là điều con đang cảm thấy trong giai đoạn này. Trong con chợt tràn ngập lòng biết ơn sâu sắc…

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Chúng con xin tri ân Thầy đã trả lời câu hỏi của chúng con. Tuy nhiên chúng con vẫn còn có điều chưa hiểu. Theo như chúng con được biết thì từ muôn vạn kiếp trước Đức Phật Thích Ca cũng đã từng là nai, là sư tử, là chúng sinh bị đọa ở địa ngục,… như vậy Ngài đã nhờ nhân duyên nào mà trở thành người để tu tập cho đến Chánh đẳng Chánh giác? Và chúng con phải lý giải như thế nào về sự khác biệt giữa những con chó được chủ cưng chiều như con chó của Elizabeth Taylor và những con chó bị làm thịt? Chúng con còn được dạy rằng nếu tạo nghiệp bất thiện sẽ bị đọa vào các cõi địa ngục hoặc súc sinh, nếu bị đọa vào đó thì sẽ đến lúc nào mới được trở ra làm người? Chúng con ngu muội, kính xin Thầy từ bi chỉ giáo. Chúng con kính Thầy được nhiều sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời