Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến! Thưa Thầy, con xin trình pháp: “Đạo Phật giúp con người nhận ra và thoát khỏi trói buộc của ảo tưởng (tham, sân, si), có người không biết lại lấy Đạo Phật trói buộc mình và người khác”. Con xin tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ Con kính bạch thầy ạ! Dạ con thực tập những gì sư ông dạy thì con thấy như thế này ạ: Mọi chuyện đến với con như thế nào con cũng dễ đón nhận ạ. Con vẫn có lúc buồn lúc vui nhưng tâm con không còn những cảm xúc mạnh nữa ạ. Những lúc như vậy tâm con tự nhiên quay về cảm nhận lại cái vui buồn hoặc sợ hãi ấy. Khi như vậy con cảm nhận được là người con nổi da gà, da mặt căng lên, tim đập nhanh, người nóng… Cái gì đến thì đến cái gì đi thì đi con ít vướng mắc vào nó nữa ạ. Nhưng mà con hay bị cảnh nó cuốn mình theo, không đủ chú tâm quan sát nên nên tâm nó chạy đi 1 lúc sau mới cảm nhận được nó ạ. Dạ con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin kính chào thầy, Con xin trình sự thấy của mình để thầy cho con lời khuyên ạ. Con có 1 người chị bạn, con và chị ấy thường hay nói chuyện về đạo. Hôm bữa trong lúc chị em đang bàn về vi tế của tham, sân và trí tuệ, đột nhiên chị ấy chỉ cho con thấy chỗ đó là trí tuệ thì tâm con rỗng lặng 1 cách lạ thường. Con cảm nhận toàn thân con tràn đầy ánh sáng, một sự an lạc hạnh phúc đúng nghĩa, rồi tự nhiên trong đầu con nó nói đó là tâm tịch tĩnh, là tâm bất sinh, là bản lai diện mục trong thiền tông, là viên ngọc quý trong kinh Pháp Hoa, là của báu mà vua Trần Nhân Tông nói, đó là Thượng Đế ngự trong ta mà đạo Thiên Chúa nói… những lời này nó tự hiện trong đầu con chứ không có sự tác ý của con ạ. Ánh sáng đó soi chiếu rực rỡ như mặt trời, mát mẻ như mặt trăng. Sự cảm nhận ánh sáng này nó tồn tại được 3 ngày là hết. Con nhớ tới lời thầy là sống như nó đang là nên mấy nay con rất nhẹ nhàng, công việc vẫn bình thường nhưng không có tư tác của mình mà sống với nó như vậy thôi. Con không ngồi thiền, không đọc kinh, không trì chú… con chỉ đọc sách nghiên cứu kinh và các pháp thoại của thầy. Như câu kệ của Phật, câu kinh hay hoặc bài thơ của thầy hay thì con nghiền ngẫm và thường xuyên chiêm nghiệm vào trong cuộc sống để đem lại giá trị tốt cho mình và mọi người chứ con không thực hành theo pháp môn nào cả. Mong sư cho con ý kiến về trường hợp của con, con thực hành như vậy có đúng không! Con xin chân thành cám ơn sư. Zen Minh

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy, Gần đây con có 1 trải nghiệm rất thú vị khi nằm thứ giãn lúc trời đang mưa. Bình thường thì những dòng suy nghĩ cứ ào ạt như những gợn sóng. Nhưng tiếng mưa và sấm cứ ồ ạt đè nén những suy nghĩ khiến chúng bị đứt đoạn. Cảm giác như chỉ có tiếng mưa rơi và những làn gió mát còn hiện hữu, con chợt thoáng quên mình là ai. Con chợt thấy tiếng mưa thật dễ chịu, mát rượi cả thân tâm. Khi có suy nghĩ cố giữ cảm giác này thì tiếng sấm và từng hạt mưa rơi trên mái lại đưa con về với thực tại. Quả là một trải nghiệm thú vị.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con xin trình bày những trải nghiệm của bản thân trong việc quan sát thân tâm của mình ạ Con vừa mới kết hôn, khi ở nhà chồng, sau mỗi bữa ăn con đều rửa chén, dù là ít thôi nhưng khi một mình cặm cụi rửa chén, mỗi lần lại khác nhau: buổi sáng con rửa với sự thoải mái cùng suy nghĩ: rửa ít vầy vừa dễ rửa vừa gọn gàng; đến trưa con rửa chén lại có suy nghĩ: sao chồng mình không phụ mình ta; đến buổi tối con lại không còn thoải mái trọn vẹn trong việc rửa chén nữa, mà có suy nghĩ muốn chồng mình cùng rửa, có sự so đo tính toán thiệt hơn trong đó. Lúc đầu con thấy công việc rửa chén cứ lặp đi lặp lại như nhau, thật là nhàm chán, nhưng khi nhìn lại con lại thấy mỗi lúc lại có những suy nghĩ khác nhau như vậy, con lại thấy thật thú vị, đâu có nhàm chán đâu, nhàm chán là do mình không nhận ra được những suy nghĩ đó đang diễn ra, cũng như không trọn vẹn tỉnh thức ngay chính hành động đó thôi. Mới vừa rồi con còn thấy việc rửa chén thật nặng nề, nhưng tự nhiên nhận ra điều đó, con lại như được buông xả ra vậy, thoải mái nhẹ nhàng. Đó là trải nghiệm trong đời sống thường nhật của mình thôi, con xin trình thầy ạ, nếu không đúng chủ đề xin thầy bỏ qua cho con ạ Thưa thầy, con chỉ nghe những pháp thoại của thầy online thôi nhưng những lời dạy của thầy như sợi dây thừng kéo con ra khỏi bãi cát lún, con thật sự biết ơn rất nhiều! Cầu nguyện cho thầy nhiều sức khoẻ và bình an.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, cuối cùng hôm nay con cũng nhìn ra được chữ “buông” thực tế nó ra làm sao. Nó giống như “Thôi kệ” đi kèm với “Thận trọng” vậy. Nặng nề bám sát theo việc cần phải làm thì hỏng càng thêm hỏng, mà thực sự buông thì lại thấy nhẹ tênh trong lòng. Nhưng điều đó không có nghĩa là chểnh mảng, không quan tâm nên cần phải thận trọng. Cũng không có nghĩa là kim chỉ nam hay bí quyết để hoàn thành tốt mọi việc trên đời này. Vì cuộc đời này không phải do ta hay của ta và luôn luôn biến đổi. Phật môn vạn pháp không ngoài cái tâm thể không dính mắc này. Con hay lầm cái thấy và tánh biết. Tánh biết là bao gồm cả tánh thấy, tánh nghe, tánh ngửi, tánh nếm, tánh xúc và tánh biết pháp (cái tên này con chưa chắc, mong thầy chỉ dạy) hay chính là cái tâm thể, cái tâm không. Con xin trích hai câu thơ mà hôm nay con thấy thấm: “Đời trôi, ta nhọc vì ôm giữ, Vui, buồn, sướng, khổ tại nơi tâm” Chính vì ôm giữ, cả cái sao cho tốt, làm cho vẩn đục cái tâm thể này, ôm giữ này chính là dính mắc. Bất cứ phép tu nào, chấp vào cảnh giới đạt tới cũng độc hại như thuốc phiện, nó khiến người ta quên mất thực tại, và lại ôm giữ. Cho nên nói câu “Tâm bình thường là đạo” là vậy. Hay như thầy dạy, phép tu nào mà buông được càng nhiều, buông được 100% là tâm hoàn toàn bình thường, là tu đúng. Nhưng phần lớn ai cũng nghĩ mình đang bình thường rồi nên không cần buông nữa, mà tu để tìm thêm thật nhiều sở đắc thì thật là tai hại. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Sư Ông, Con hành thiền được 1 năm. Lúc trước nghe pháp trên Youtube con đi kinh hành là cố đi chậm. Con đi mỗi buổi tối trước sân, con thấy mình chìm trong cảm giác hỷ lạc lúc đi, quên mọi thứ xung quanh. Tình cờ một hôm có một anh say rượu ngang qua, anh đó hát hò, chân đi xiên quẹo, cảm giác rất hưng phấn. Con sực tỉnh, vậy con đi kinh hành với anh say rượu kia có gì khác nhau đâu! Một bên con cố đi chậm để đạt trạng thái định hỷ lạc. Còn anh kia cố uống rượu để tìm cảm giác bay bổng trong rượu. Hai cái này đều là do cố ý xen cái tham lam của bản ngã đem vào, là có điều kiện, mà cái gì có điều kiện thì sẽ biến mất nên con bỏ và đi tự nhiên. Con thấy bước chân nhẹ nhàng, bước đi trong nắng ấm hay dưới trời hoàng hôn, con thấy rất an lạc và mát mẻ. Con theo pháp thầy giảng “thận trọng chú tâm quan sát”. Trong lúc tập thể dục mệt quá, tình cờ con nằm buông tất cả. Con thấy khoảng 5 phút đó người con an lạc một cách lạ thường, vẫn rõ ràng thường biết. Chiếc xe tải bóp còi inh ỏi trong lúc con nằm, con nghe rõ mà vẫn sáng suốt an lành, không sân hận. Cảm giác lúc buông ra được 5 phút đó, con như chìm vào trong 1 con người khác. Cũng như lúc con nằm buông ra trước khi ngủ, con cũng có cảm giác an lạc như trên. Lúc con nghe tiếng trống đám tang người chết, con thấy rõ tư tưởng sợ hãi, hình ảnh tưởng tượng trong con. Con chú tâm quan sát, sau đó biến mất. Con tỉnh ra một điều, hóa ra “phiền não tức bồ đề” là như thế. Vì nhờ lúc con sợ hãi, con mới nhận ra, là do tâm do tưởng sinh. Con thấy nó giả tạm nên không bám víu nữa. Kính bạch sư ông chỉ điểm giùm cho con. Những điều con “thấy ra” có đúng với chánh pháp không, xin sư ông giảng cho con hiểu thêm ạ. Từ khi con nghe pháp sư Ông “trở về trọn vẹn tỉnh thức ở tại đây và ngay bây giờ” con mới thấy các hiện tượng trên. Con chỉ mới hành được 1 năm, nhưng theo lời sư ông thì mới có 3 tháng. Con xin cám ơn sư ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con cung kính cúi đầu chắp tay đảnh lễ Sư Ông. Kính bạch Sư Ông, Con chỉ là một tấm thân tứ đại bất tịnh nhỏ bé vừa tròn tuổi đôi mươi đang phải lao lực học tập vì tương lai để làm tròn ý nghĩa sự tồn tại của mình trong đời. Con vì có thiện duyên to lớn mà trong thế gian đầy phiền não trầm luân này lại có cơ hội được thấy biết Chánh Pháp của Đức Thế Tôn. Từ lúc con từ trong nghịch cảnh phiền não mà vô tình tìm thấy Cội Bồ Đề của Như Lai, con đã chặt được phần nào cái đầu đầy ngã mạn và bất thiện vô minh của mình xuống. Chính xác là vào khoảng đầu tháng 12 năm 2019 đến nay, con đã tự mình bắt đầu tìm hiểu, tư duy, suy ngẫm và áp dụng Chánh Pháp. Con biết con sơ cơ đi từ bước đầu nên luôn tinh tấn tìm hiểu rõ ngọn nguồn mọi thứ để không đi lầm lạc và đánh mất cái chủng tử Phật tánh đã vun trồng từ nhiều kiếp trôi lăn trong karma và samsara liên miên khổ đau này. Vấn đề đầu tiên: Tính đến thời điểm hiện tại, con có một vài nhận thức tự rút ra sau chừng ấy thời gian tìm hiểu Phật giáo, con kính mong Sư Ông từ bi thương xót khai thị cho con để con hiểu rõ liệu mình có đang đi sai đường hay không ạ. Con nghĩ rằng từ khởi nguồn của những lần kết tập kinh điển và phân chia tông phái cho đến nay, dù là Mahayana phát triển và phân chia ra bao nhiêu tông phái tư tưởng thế nào đi nữa, thì cũng có rất nhiều điểm giống nhau và tiếp nối mở rộng từ giáo pháp nguyên thuỷ của Đức Phật mà sinh ra. Chỉ cần là chân chính lý trí, dù có diễn giải cao siêu hay bát đại tinh thâm đến mức độ nào cũng đều không thể tách biệt khỏi giáo pháp nguyên thuỷ mà còn hướng về cội nguồn ấy, tận sâu trong tinh yếu của tất cả pháp môn Đại Thừa, dù tụng kinh niệm Phật đến nhất tâm bất loạn rồi vô niệm, dù trì chú liên miên đến vẹn toàn thân khẩu ý, dù tham kệ công án đốn ngộ cao siêu ảo diệu đến đâu cũng đều chứa đựng ý nghĩa cao vợi tột cùng của Tứ Diệu Đế cùng Bát Chánh Đạo, cùng những khái niệm vô cùng rõ rệt mà Nguyên Thủy đã hàm chứa bảo tồn gìn giữ hàng nghìn năm nay. Các tổ sư thiền dùng nghịch lý phá chấp, đánh thẳng vào cái tâm tán loạn, mong cầu sở đắc, tìm cái cao siêu nơi kinh điển văn tự của những người chưa có CHÁNH KIẾN. Khi Tổ Đạt Ma an cái tâm bất an cho tổ Huệ Khả, Ngài đã chỉ cho Tổ Huệ Khả cách quán tâm trong Tứ Niệm Xứ phải không ạ? Khi các tổ sư có những hành động đi ngược lẽ đời như quát, đánh, hét,… đó có phải là nhắc nhở hành giả quay về quán thọ, quán thân trong Tứ Niệm Xứ không ạ? Có một số hành giả vô tình nhìn thấy diễn biến ngoại cảnh mà kiến ngộ trong sát-na, đó phải chăng cũng chính là quán pháp trong Tứ Niệm Xứ? Vậy không gieo nhân tiệm, quả đốn nào đâu mà có? Con nghĩ rằng đối với người chưa thấy biết và hiểu rốt ráo về Chánh Pháp, khi họ đảnh lễ tôn tượng chư Phật và Bồ Tát, tác ý đầu tiên mà họ đưa ra sẽ có thiên hướng phó thác bản thân cho các Ngài, tâm thức họ hướng duy nhất đến việc quá nương tựa thành ra ỷ lại vào các Ngài, chỉ cầu mong các ngài gia hộ cứu vớt. Đóng tiền bảo hiểm công đức xong, ra khỏi cửa chùa quay về TỤC ĐẾ chứng nào tật nấy, nghĩa là họ chưa hề tu đúng cách, chưa hiểu tu thật sự là gì, chưa hề tiến bộ, không phải chỉ khi thấy thân tâm bất an thần hồn điên đảo mới tranh nhau đến chùa, đi làm việc thiện, ăn chay đọc kinh cúng dường mà không hiểu được ý nghĩa của tụng niệm. Cũng không phải tu là trốn chạy nghịch cảnh khổ đau để rồi vào chùa xuống tóc xuất gia, cũng như không phân biệt được hết sự khác giống giữa Phật Giáo và ngoại đạo, thành ra vừa không thắng được mình, vừa đem công đức cúng dường chỉ mong cầu cho cá nhân mình mà đổ sông biển, lại còn dung hòa với ngoại đạo và đi sai lạc tư tưởng. Còn đối với người có trí tuệ và hiểu đúng, khi đảnh lễ tôn tượng các bậc vô thượng, họ không cần khởi lên bất kì sự cầu xin xa vời nào, mà họ quán xét công hạnh của tất cả các Ngài, nhìn lại bản thân, thấy mình thiếu chỗ nào thì phát đại hạnh nguyện tu cho bằng được hết những đức hạnh y như thế mới thôi. Nghĩa là trong cái bể tha giác lại nhìn ra được sự quan trọng của tự giác. Công hạnh ưu việt của từng vị như móng nhà và 4 vách tường, phải tự đắp dần dần từng chỗ, đến khi vẹn toàn thì mới đội được cái mái nhà, bảo vệ cho cái trí tuệ vô lậu vô nhiễm bên trong; Như 5 ngón tay trên 1 bàn tay, ngón nào cũng quan trọng. Như vậy vừa không chỉ thắng được mình mà còn tự cứu được mình, vừa tự tạo ra màn công đức gia hộ chân chính cho mình toàn vẹn, không cầu cũng có thừa thuận lợi suôn sẻ mọi thứ, vừa chỉ có đi lên chứ không thể đi xuống. Con nghĩ cái thâm sâu của mọi tông phái Đại Thừa dù tu theo bất kỳ phương tiện nào cũng không nằm ngoài việc quay về cội nguồn Nguyên Thủy, là đánh vào việc nghĩ thấy xa vời nhưng gần ngay trước mặt, chỉ là vì bị che lấp và chưa thật sự phát tâm tìm hiểu đến nơi đến chốn nên mới dễ lầm đường lạc lối trong những cái quá cao siêu đi… Vấn đề thứ hai: Có một vị thầy tu học ở chùa Bắc Tông ở tỉnh quê hương con, con chưa gặp thầy bao giờ, vì nhân duyên thiện lành mà thầy biết con qua mạng xã hội, thầy ấy sau khi biết tâm nguyện cầu học thiền chỉ – thiền quán của con thì đã chỉ điểm cho con đi đến tổ đình Bửu Long nơi Sư Ông trụ trì, mong con có được cơ hội tìm ra minh sư chỉ dạy pháp thiền để không đi sai đường, vốn là điều mà con chỉ mới biết sơ và quá ít qua khái niệm và tự hành thiền mà không biết nên thực hành ra sao cho phải. Con chưa đọc qua kinh điển bài bản nào dù là của Đại Thừa hay Nguyên Thủy. Con chỉ mới đọc qua cuốn Pháp Bảo Đàn Kinh do thiền sư Duy Lực dịch, cuốn Silence – Tĩnh Lặng của sư ông Làng Mai, nghe bài hát về Tinh Túy Bát Nhã Ba La Mật Đa, đọc sơ qua kinh Bát Nhã. Còn lại trước giờ hầu như con chỉ tự tìm hiểu mọi khái niệm khắp trên mạng Internet, tự dính vào tư kiến, đặt vấn đề và suy nghĩ rồi rút ra rồi thử thực hành trải nghiệm. Trước giờ ít khi đi chùa, con còn rất nhiều điều chưa thông suốt, về pháp học chỉ mới đến đó nhưng còn chưa biết đã đúng rốt ráo chưa, pháp hành thì chưa ra sao, nay con chí tâm tha thiết cầu học thêm pháp hành và vun đắp thêm pháp học, thật tinh tấn, trang nghiêm đi từ cơ bản nhất, để con có thể dù trong giây phút nào, dù trong mọi hoạt động vật lí nào cũng đều có thể thấm nhuần Chánh Pháp. Con đã không sắp xếp được thời gian tốt nên vào ngày hôm qua (5h – 6h30 chiều ngày 03/04/2022) là lần đầu tiên con đến Tổ Đình Bửu Long nơi Sư Ông trụ trì, sau khi xin hỏi các tăng ni thì cuối cùng con biết con đã lỡ mất cơ hội để đảnh lễ và trình bày tâm tư với Sư Ông. Dù là đến hơi muộn nhưng đó là lần đầu tiên con có cơ may đặt bàn chân dính đầy tập khí luân hồi thế tục đến 1 ngôi chùa Nguyên Thủy trong đời mình, tính 5, 6 lần đi chùa từ bé đến giờ con chưa 1 lần nào được chiêm bái khung cảnh tĩnh lặng thiêng liêng của một ngôi chùa Nguyên Thủy, lòng con đầy sự kính ngưỡng tột cùng không thôi. Con ước mong được gặp Sư Ông, được Người khai thị chỉ điểm thêm, được nhìn thấy dung nghi của Người, được đảnh lễ người, dù chỉ một lần thôi lòng con cũng hoan hỷ vô cùng tận. Con còn bé nhỏ ngu muội và còn lắm lậu hoặc phiền não, là 1 cậu sinh viên năm hai đang phải nỗ lực vì tương lai, cố tìm đáp án cho ý nghĩa sự tồn tại của mình trong kiếp này. Con chỉ mong làm tròn trách nhiệm với gia đình thân quyến, đối diện với phiền não để tìm ra tâm Bồ Đề, học được tất thảy thiện pháp, có được sự thành đạt chân chính ngay trong chánh niệm, từ đó dùng hết công sức và khả năng để hoằng dương Chánh Pháp, noi hạnh Như Lai và hàng Thánh tăng – bậc mô phạm dẫn đầu chúng sanh, quyết chí song hành cùng bậc đại thiện hiền trí gìn giữ Chánh Pháp, nhân rộng chủng tử Phật tánh sáng soi muôn nơi. Trong thời đại bây giờ, chúng sanh có càng nhiều thì lại mất càng nhiều, chúng sanh nói chung hay dân tộc Việt Nam nói riêng, người thấy hiểu đúng ít, người si mê tìm lầm cầu lạc nhiều, cứ thời gian dài như vậy, người trẻ tìm cầu hiểu rõ Chánh Pháp ít, người cố “chấp” rằng mình vô duyên hay cho rằng Chánh Pháp k thiết thực và k thể ứng dụng do chưa hiểu đúng cũng sẽ nhiều hơn. Mưa dầm thấm lâu như vậy rồi Giáo Pháp chân chính Như Lai để lại cũng sẽ bị mờ nhạt che lấp dần, lòng con chua xót, trái tim con như bị bóp chặt lại khi nghĩ đến… Con hi vọng thiện duyên con đủ lớn để những khuất mắc trong con có thể lọt vào ánh nhìn của Sư Ông. Con xin cung kính tri ân công đức của Người. Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammāsambuddhassa

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin chào thầy. Trước tiên con muốn cảm ơn thầy vì thầy đã giúp con nhận ra nhiều điều. Trước đây con rất tham vọng, tu để muốn đạt thế này thế kia… Những điều đó thúc dục bản ngã trong con luôn đi tìm kiếm… và phiền não đau khổ cũng liên tiếp theo đó mà nhiều hơn. Sau khi nghe pháp thầy giảng con nhận ra và buông bỏ tất cả những điều đó. Con thấy thân tâm mình nhẹ hơn và sống thuận duyên hơn,… Con cũng không đặt nặng kiếp này con giác ngộ hay không, con chỉ biết điều gì khiến con đau khổ ở hiện tại con sẽ buông bỏ nó. Do con kiến thức nông cạn nên nói năng lủng củng, mong thầy hoan hỷ. Con thành tâm tri ân công đức thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời