Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, con vui lắm thầy ạ, con được thầy trả lời. Con mới biết được à thì ra đó là lời sáo rỗng, vậy mà, mấy bữa nay con đọc Trường Bộ thấy lặp đi lặp lại chuyện này mà không biết như thế nào, thì ra là như vậy. Con rút ra được một bài học cho mình ạ: Những gì dầu cho có được ghi lại mà tự mình không thấy, không biết, không kiểm định, không xác chứng thì dầu mình có nói cũng chỉ là cái máy ghi âm rồi phát ra. Hãy nói những gì tự mình thấy, tự mình biết, tự mình kiểm định, tự mình xác chứng. Điều này làm tâm con rất hoan hỷ. Con nhớ đến định nghĩa Pháp, thầy thường nhắc: tự mình chứng ngộ. Con

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Cho con được đảnh lễ Thầy. Hôm nay con có 4 câu muốn hỏi Thầy. 1. Đúng như thầy đã nói, con quay về con thấy lý trí của con hoạt động quá nhiều con rất mệt mỏi, có lẽ vì con tham, muốn phải như thế này thế kia nên mới sinh ra bệnh đúng không Thầy? 2. Sở dĩ con vẫn dùng lý trí nhiều là khi con để cho những cảm xúc của mình được bộc lộ thì con thấy thoải mái hơn, nhưng con thấy con khi tham khi sân nhiều quá, rồi sau đó con thấy cái thân của mình phải đau vì cái sân đó, rồi mọi người cũng bị ảnh hưởng vì con, có khi con muốn buông xuôi. Con có nên cứ để như vậy không thưa thầy? Con suy nghĩ, con nên cho phép mình sai để mình điều chỉnh, nếu không thì bệnh sẽ không được hóa giải. Như vậy có nghĩa là con nên chấp nhận phản ứng của mọi người hoặc là có thể làm tổn thương mọi người, có như thế con mới hiểu được chính mình và mọi người, miễn sao con nhận biết và điều chỉnh, bên cạnh đó con thực tập rải tâm từ hàng ngày để tâm bớt sân hơn. 3. Khi con đang tĩnh lặng, một vấn đề nào đó đang được sáng tỏ dần, nhưng bỗng có ai đó đến nhờ con giúp đỡ, hoặc đến giờ con làm việc khác, hoặc đến giờ con đi ngủ, thì con có nên chấm dứt để lúc khác vấn đề đó sẽ quay trở lại không thưa Thầy? Thỉnh thoảng con đi làm việc khác nhưng tâm trí lại bị ám ảnh làm con không tập trung. Hoặc con tiếp tục trong trạng thái như thế thì cũng cảm thấy dao động. 4. Khi quay về với chính mình con lại nhớ ra rất nhiều thứ mà khi kết nối mọi việc lại với nhau con thấy rất chặt chẽ. Có phải con chỉ nên quan sát mọi thứ đến đi chứ không nên cố lý giải mọi việc dựa trên những sự kiện trong quá khứ không thưa Thầy? con thấy tâm con hay làm điều này, có khi con thấy nó rất hữu ích để con hiểu được điều gì đó hoặc hiểu được mình hay ai đó, nhưng cũng có khi con thấy con bị kẹt vào đó luôn. Con cảm thấy có chút xấu hổ vì hỏi Thầy nhiều, con không biết con có đang sai không. Nhưng con thấy khổ quá nên cứ hay hỏi Thầy như vậy, nếu con có thiếu sót hoặc làm phiền Thầy con mong được Thầy nhắc nhở. Con xin cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy, Vậy là cũng đã gần một tháng kể từ khi con có hạnh ngộ được gặp lại Thầy ở Geneva, ngẫm lại con thấy phần phước của mình thực là tốt, năm xưa ngài Huyền Trang mất bao năm ròng từ Đại Đường đến Tây Vực để thỉnh kinh, ngày nay con chỉ mất có hơn một giờ bay là được ngồi trực tiếp nghe Thầy giảng Pháp rồi. Hai năm rồi mới được gặp lại Thầy, con mừng thấy Thầy pháp thể khinh an. Lần này được đảnh lễ Thầy, và được quy y Tam Bảo dưới sự dìu dắt của Thầy, con rất xúc động. Lý thuyết về quy y Tam Bảo thì con đã nghe qua Pháp thoại không ít lần rồi, nhưng được ngồi trực tiếp nghe Thầy giảng ngay sau khi mình vừa quy y xong là một trải nghiệm tâm linh rất đặc biệt. Con rất nhớ lời dạy của Thầy: “Thực ra thì mình có thể quy y hàng ngày, thậm chí hàng giờ, bởi cứ mỗi khi thất niệm là mình đã đánh mất đi Giới, Định, Tuệ, cũng tức là Tam Bảo ở trong chính bản thân mình rồi”. Nếu mà con tự nhận xét một cách trung thực về quá trình tu tập của mình thì con phải thú thực với Thầy là con là đứa trò dốt. Con là người nặng về lý trí, mổ xẻ, phân tích, khi nghe lời Thầy giảng về chánh niệm, tỉnh giác, về cái thực, về chân lý, thì con hiếu rất nhanh trên mặt nghĩa lý. Khi nghe Pháp thoại thì con rất tâm đắc với nguyên lý pháp Thiền của Thầy là thiền tức là không dụng công “hành” cái gì cả, thiền trong mọi việc của đời sống (mà ngay cả chữ Thiền ở đây cũng là dùng một cách miễn cưỡng chứ thực ra làm gì có thiền). Khổ một nỗi từ “hiểu nghĩa” cho đến “chứng thực, thấy lý” là cả một vấn đề lớn đối với con. Mặc dù có đôi lúc con chợt giật thấy rằng hình như có “hai mình”, có lẽ chính là hiện tượng mà Albert Camus nói về “người khách lạ” và Thầy cũng nhắc đến đôi lần, nhưng tựu chung thì con thấy mình vẫn cứ loay hoay dừng lại ở một người “giải ngộ” chứ chưa “chứng ngộ”. Ngôn bất tận ý, lời nói thì rất khó diễn tả hết cảm giác của con, con chỉ mong chia sẻ đôi điều về cuộc sống của con với Thầy, chứ con không có ý “kêu ca” đâu ạ. Con nghĩ rằng bổn phận của con là hãy cứ sống trọn vẹn cuộc đời này, nguyên lý Thầy dạy ứng dụng được đến đâu thì ứng dụng, chánh niệm được 10% thì cứ trọn vẹn với 10% lúc này đã, còn về sau mình có giác ngộ ra điều gì hay không thì có lẽ là chuyện của Pháp, không phải chuyện của con, có phải không Thầy? Như Thầy đã dạy con: “Con đã quy y Pháp, sao con lại không tin vào Pháp?” Con kính chúc Thầy sức khoẻ, Phật sự viên thành.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cúi đầu đảnh lễ Sư. Con xin sư chỉ dạy giúp con. Có nhiều lần con thấy các pháp xảy ra như tham, sân, si, hay có người nói không được tế nhị lắm với con và con thầm nghĩ các pháp chỉ như vậy thôi chứ không hơn không kém. Dạ con suy nghĩ vậy có phải ngã mạn không thưa sư. Con kính Sư

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, thưa thầy xin thầy giải đáp cho giùm con thắc mắc sau: Con mới học Thiền Vipassana và con nghe thầy giảng trong các bài pháp thoại rằng Thiền không chỉ là ngồi mà Thiền trong mọi hoạt động đời sống. Hôm qua con đi bộ 40 phút hành thiền cũng là đi thể dục, khi con thấy đủ mệt và con đi lên nhà. Vì nhà không có thang máy nên con đi bộ lên 4 lầu. Khi leo cầu thang con nhận ra các bắp chân căng ra, hơi thở dồn, tim đập nhanh, hai chân bước rất tự nhiên và hòa hợp.. Khi đó con nhận ra rằng cơ thể con hoàn toàn độc lập với cái gọi là Con (Tôi). Rõ là nó đang làm tất cả để đưa cơ thể leo cầu thang, thấy các tế bào đang đòi hỏi oxy, phổi tự làm việc nhanh hơn, mồ hôi tự rịn ra… Con – Tôi không hề điều khiển điều đó. Hơn nữa đáng ra phải thấy mệt và thường sẽ suy nghĩ là giá có thang máy… thì cái Tâm con trống không, nó thậm chí còn thanh thản và cổ vũ cho cái Thân đang làm việc một cách thoải mái. Tự dưng con thấy hình như xuất hiện ở đây 3 Thứ : Thân – Tâm và Tôi. Mà Tôi chỉ đứng ngoài để xem Thân và Tâm làm việc của mình. Con về nhà và lúc sau ngồi chơi đàn. Con lại thấy một cảm giác rằng rõ là ngón tay con chơi đàn không phải là Con muốn nó chơi nó nhớ các vị trí đó theo một trí nhớ của Tâm con đưa ra, khi âm thanh từ đàn vang ra thì tai nghe, to nhỏ, mạnh yếu… rồi cảm thụ rằng đúng sai nhưng con không kiểm soát mà Tâm con kiểm soát và nó sai khiến Thân con nghĩa là các bảo các ngón tay chơi nhanh chậm hay cho đúng. Con lại có cảm giác con đang quan sát Thân và Tâm con đang chơi đàn chứ không phải cái Tôi của con đang chơi. Tuy nhiên khi quan sát có hiện tượng như trên con thấy một cảm giác chung là rất thanh thản và mọi việc thực hiện cũng rất nhẹ nhàng bình yên và hiệu quả. Con muốn hỏi thầy rằng điều này có phải con đánh mất bản thân và không kiểm soát được bản thân, hay bản ngã của con bị mất đi thoáng chốc, hay là con bị tẩu hỏa nhập ma? Xin thầy chỉ bảo cho con! Con xin thành kính cám ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy hôm nay con xin trình pháp mong thầy hoan hỷ chỉ dạy con và mong các anh chị em đạo hữu gần xa chia sẽ, đóng góp ý kiến. Thưa thầy con nhận ra được nguyên lý của giác ngộ sự thật là mình cột ở chỗ nào thì phải gở ra ở chỗ đó, cho nên phiền não mới có giá trị. Hạnh phúc là không có đau khổ. Phiền não chỉ đoạn tận khi thấy ra được phiền não chứ không thể tránh né phiền não bằng việc tạo ra hạnh phúc như: thành đạt, địa vị, quyền thế hay thiền định. Khởi đầu khi con tu con chưa thực sự hiểu hết được ý nghĩa các bài giảng ở các khóa thiền mà thầy đã hướng dẫn. Thì ra các bài giảng của thầy đều cùng một mục đích là khai thị sự thật giúp chúng con tự nhìn lại mình, tự thấy ra và tự giải thoát mà không nương nhờ một phương pháp cục bộ nào. Một việc hết sức đơn giản đó là hãy nhìn sợi dây là sợi dây, đừng nhìn sợi dây là con rắn. Vì tưởng lầm sợi dây là con rắn nên sợ hãi và phản ứng bằng cách này hay cách khác và đương nhiên là tự mình tạo ra phiền não khổ đau cho chính mình. Như vậy đơn giản chỉ cần nhìn lại, quan sát lại để thấy ra sự thật mà không bị những ảo tưởng đánh lừa. Mỗi một tâm khởi lên mà không dựa trên cái thực thiết yếu thì tâm đó đưa đến phiền não khổ đau. Mà phiền não khổ đau cũng là do bản ngã tự tưởng tượng ra rồi kết luận rồi lo lắng, bất an, sợ hãi… Phiền não khổ đau là quá trình tất yếu của của bản ngã. Không thể diệt bản ngã để hết phiền não khổ đau mà phải thông qua phiền não khổ đau để phát hiện, khám phá ra bản ngã. Vì bản chất của bản ngã là ảo nên chỉ cần thấy ra cái ảo do bản ngã dựng lên thì sẽ tự chuyển hóa. Người tin vào bản ngã thì tạo tác để đạt được những mục đích nhằm tạo ra những hạnh phúc mà bản ngã cho là. Người học đạo mà không thấy ra nguyên lý thì tu tập sẽ tranh đấu với bản ngã để dành chiến thắng. Người hiểu nguyên lý thì chỉ cần trở về quan sát lại mình, quan sát lại những phản ứng nội tâm với hoàn cảnh sống, quan sát lại những thói quen, quan niện, khái niệm, tư tưởng, lòng tin… chỉ để thấy ra đâu là thực, đâu là giả. Thấy giả tức là thực và nhờ thấy ra giả nên không còn bị giả đánh lừa vì vậy mà giải thoát trên cái đã nhận ra. Nhận ra sự thật ít rồi thì sẽ nhận ra nhiều, nhận ra nhiều thì sẽ nhận ra toàn diện. Còn nếu đi sai đường mà tạo tác, rèn luyện thì chắc chắn sẽ phải học lại từ đầu. Tại sao vậy? đó là điều kỳ diện của pháp. Thuận theo ý pháp thì sẽ giác ngộ, nghịch theo ý pháp thì phải học lại từ đầu. Con thấy như vậy xin thầy khai thị cho con. Con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin được đảnh lễ Thầy! Từ ngày được nghe pháp thoại và đặt câu hỏi với Thầy con thấy mình sáng hơn nhiều lắm. Con cảm ơn Thầy nhiều! Hôm nay con có 3 câu muốn hỏi Thầy: 1. Từ khi con thật sự quay về với chính mình, sống với những cảm xúc những suy nghĩ thật của mình con thấy con tham, sân, si nhiều lắm. Con phát hiện ra nhiều nhận thức sai lầm ở bản thân mình và điều chỉnh dần dần. Có 1 điều con thấy lạ là trước đây cứ mỗi lần con học được điều gì đó, con cảm thấy cảm giác hoan hỉ, bản ngã cũng nhỏ bớt, thì lần này, con nhận ra rằng nếu con muốn làm gì cho người khác hay là cho bản thân mình thì điều tốt nhất con có thể làm là quay trở về chăm sóc tốt thân tâm của mình, thì tâm con an hơn con thương yêu mọi người hơn nhưng có cái gì đó con rất buồn, đôi khi con muốn khóc. 2. Có những nhận thức sai lầm mà con đã nhận ra, nhưng sao con vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần, thật đau khổ nhiều lần rồi con mới buông bỏ. Phải chăng những lần trước con chưa có chánh kiến về Tứ diệu đế của nhận thức đó? Theo như trí nhớ của con thì những lần trước là con thường phân tích bằng lí trí, cuối cùng con tĩnh lặng và nhìn thật sâu vào nó thì con mới thấy ra thật rõ ràng tứ diệu đế. 3. Con thấy con không thường giữ được sự chú tâm quan sát lâu, cứ được một lúc là lí trí của con cứ thích phân tích và nói những câu như muốn chia sẻ cho người khác (bây giờ chủ yếu là trong đầu của con), qua nhiều ngày con để ý thì nó dần bớt đi. Con rất hay quên không chú tâm quan sát, nên tìm cách để có cái gì đó nhắc nhở cho mình mà chưa được, có khi con giữ được sự tỉnh giác gần như cả ngày nhưng rồi sáng ngày mai con lại quên mất, con ghi chép mà đôi khi con cũng không nhớ. Mong thầy hoan hỉ chỉ dạy giúp con.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Con có một chuyện phân vân không biết là có nên hỏi thầy không? Từ khi được gặp thầy, con chú trọng tỉnh thức trong giây phút hiện tại dù con làm bất cứ việc gì. Con cảm thấy an lạc, và thư thái mặc dù không hành thiền. Tuy nhiên, con lại hay thấy những ánh sáng màu tím nhạt và xanh lục, hiện lên đủ hình thù hoài nên làm con phân vân từ mấy tháng nay (mà con vốn sợ ma); con cũng mới kiểm tra sức khỏe thấy cũng không có vấn đề gì lớn cả. Tối hôm qua bị thức giấc giữa chừng không biết lý do gì nhưng con thấy cặp mắt của con như cái máy chiếu (phim) nó chiếu các hình ảnh, mở mắt hay nhắm mắt thì hình ảnh đó vẫn hiện ra, màu chủ đạo là xanh lục. Con thấy kỳ lạ hết sức nhưng vẫn tự nhắc rằng bất cứ cái gì đến rồi nó sẽ đi, đừng để dính mắc vào. Lại nữa, thỉnh thoảng con nhìn cái gì lại thấy vật đó giống như mặt hồ vì có những gợn sóng, hoặc có khi nó phản chiếu cái bóng của nó, hoặc là con thấy nó rõ hơn như là có ánh điện, hoặc mắt bị mờ đi, hoặc các vật con nhìn dường như phản chiếu vào trong mắt luôn… mỗi lần như vậy con cứ tự nhủ nhìn chỉ là nhìn. Con xin lỗi thầy vì viết dài dòng. Con xin cảm ơn thầy đã đọc thư. Cầu mong thầy được nhiều sức khỏe an lạc và hạnh phúc. Cầu cho tất cả bạn đồng tu được an lạc, hạnh phúc và tinh tấn chánh niệm tỉnh giác trên con đường tu hành. Con cũng rất mong muốn được thầy được thầy quy y và đặt pháp dan khi nào có nhân duyên. Chân thành cám ơn thầy. HP

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy Viên Mình, Con đã nghe hầu hết các bài giảng của thầy và ứng dụng được khoảng 2 tháng. Hiện tại đi đứng nằm ngồi hay làm việc gì con đều biết mình hoặc có thể trở lại trọn vẹn với hiện tại. Tuy nhiên trong công việc con gặp một số trường hợp cụ thể như sau mong thầy giải đáp giúp con. Ví dụ như trong cuộc họp, nhiều khi một ai đó muốn nói với con một điều gì nhưng không tiện nói ra lời vì còn nhiều người khác ở đó nên chỉ nhìn con bằng ánh mắt khác. Hoặc khi con nói tới điều gì cũng có người ra dấu hiệu bằng nhiều cách để con hiểu là họ không thích điều đó nhưng họ không tiện nói ra thành lời. Thì hiện tại khi gặp tình huống đó, để cái bản ngã không xen vào và chỉ suy nghĩ trên cái thực, nên con gặp tình huống đó con không suy đoán mà con hỏi lại người đó. Vì nếu suy đoán là cái bản ngã lại xen vào và không suy nghĩ trên cái thưc. Nhưng như thế lại không được việc vì cuộc họp mọi thứ diễn ra ngay tại đó, mà cũng không thể hỏi thẳng được vì còn nhiều người nên người kia cũng không thể trả lời ngay được. Mong thầy giải đáp giúp con trong trường hợp này làm sao con có thể sống nhìn các pháp như nó đang là và sống tùy duyên thuận pháp được ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời