Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy. Con không quên lời dạy của Thầy, con luôn chánh niệm nơi thân tâm mình. Con thấy mình giờ đây tương đối trở về với chính mình nhẹ nhàng hơn không còn dụng công nhiều như trước đây nữa. Nhưng con vì bệnh suy nhược thần kinh là do trước đây con chưa hiểu biết đến pháp Thầy chỉ dạy nên dẫn tới kết quả làm cho thần kinh bị suy nhược như ngày hôm nay. Vì thế trong ngày con dành thời gian tương đối nhiều cho việc buông xả để giúp thần kinh phục hồi lại. Đúng là thần kinh suy nhược cũng ảnh hưởng 1 phần tương đối tới việc thấy pháp tới đi. Vì những chuyện gì tới thì con lại lo sợ trước tiên làm trở ngại cho việc nhìn pháp trung thực. Mỗi lần lo sợ thì dẫn tới thân tâm mệt mỏi vô cùng, kéo dài tới 1 khoảng thời gian thì từ từ tinh thần mới trấn tỉnh lại. Khi trấn tỉnh thì mới thấy lo âu thật quá khủng khiếp vô cùng, nó làm cho con mệt mỏi. Ước gì con có được thần kinh chuẩn để lắng nghe các pháp tới đi thật là hạnh phúc. Vì trước đây con bị rối loạn thần kinh thực vật nên tuy giờ đã giảm nhưng chưa hết hắn nên cũng ảnh hưởng 1 phần cho con thực hành. Cũng nhờ hành pháp Thầy thì tương đối đỡ hơn trước, trước kia con sợ dữ lắm. Con hy vọng 1 ngày bệnh sẽ hết và được trọn vẹn với pháp Thầy chỉ trong giây phút còn lại. Con xin tâm sự với Thầy 1 chút.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy cho con hỏi. Con đọc khá nhiều sách về thiền, về Phật pháp, có lẽ vì đọc nhiều quá nên con bị vưóng vào mục đích, như kiểu trong tâm con muốn tu để vượt qua nỗi sợ hãi hay bất trắc trong cuộc sống sau này. Con biết nếu tâm khởi sinh mục đích thì đã vướng vào cái tham sân si rồi nhưng nó hay lởn vởn trong đầu con mà con không kiểm soát được. Đặc biệt con hay bị lo sợ và bất an lắm, chính vì vậy con hay bị vướng vào mục đích, con vẫn hay tập quan sát các hành động của minh hằng ngày, như đi, hay đang làm gì, nhưng thường thì không được lâu, kể cả niệm Phật con cũng hay bị quên và chìm vào suy tư nghĩ viển vông, những suy nghĩ của con thường là những suy nghĩ rất xấu như là sau này mình bị bệnh, vợ con gặp tai ương từ đó con nổi lên sự lo sợ, con lại quan sát sự lo sợ đó 1 lúc là nó biến mất, mọi việc cứ thế diễn ra mà không có sự tiến triển gì cả, hàng đêm con vẫn nghe pháp thoại của Thầy nhưng con hiểu rất mông lung. Con trình bày dài dòng xin Thầy giúp con với, nếu được thầy chỉ bảo cho con con nên bắt đầu lại từ đâu. Con cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy hôm nay con xin trình pháp cùng thầy. Thưa thầy nguyên nhân con đến với Phật giáo là do nội tâm con có nhiều phiền não khổ đau mà con đã dùng nhiều phương pháp nhưng không sao giải thoát được. Con xin trình bày với thầy về đề tài tánh biết và bản ngã. Một người chưa phát hiện ra tánh biết, chưa biết sử dụng tánh biết thì toàn bộ hoạt động đời sống đều do bản ngã chi phối. Đau khổ chỉ là cái giá mà bản ngã phải trả để bản ngã biết bản ngã có vấn đề. Theo con thấy bản ngã không thiện, không ác bản ngã chỉ vô minh. Vì vô minh nên nghĩ bậy, làm bậy, đặc biệt là tưởng tượng, đoán mò và mong muốn đạt được những cái mà bản ngã thích và loại trừ những cái bản ngã cho là không thích hay nguy hại cho nó. Trong khi đó pháp vận hành theo định luật, trật tự của pháp, bản ngã càng cướp công pháp, ăn trộm pháp và cản trở pháp bao nhiêu thì sẽ đau khổ bấy nhiêu. Bản ngã sợ đau khổ nhưng lại không biết chính bản ngã tạo ra đau khổ. Và khi đau khổ bản ngã càng không biết tình trạng đau khổ này là do chính bản ngã dựng nên chứ không phải là kết quả từ đâu đến theo kiểu Thượng Đế trừng phạt bản ngã. Theo trải nghiệm của con thì chỉ có một cách duy nhất để giải quyết tình trạng này là: “Hãy trở về mà thấy”. Lúc đầu con băn khoăn không biết thế nào là trở về và khi trở về thì ai thấy? Tu tập một thời gian theo hướng dẫn của thầy, con thấy ra nơi con có tánh biết và con sử dụng tánh biết để soi chiếu lại mình. Nhưng cốt lõi là con đã sử dụng tánh biết như thế nào? Con xin trình bày với thầy về cách con sử dụng tánh biết. Muốn sử dụng tánh biết thì trước tiên phải phát hiện ra tánh biết, sau đó bản ngã hãy nhường chỗ cho tánh biết, đừng lăng xăng, nghi ngờ, thêm, bớt mà che mờ tánh biết. Chỉ có tánh biết thấy, không có tôi sử dụng tánh biết của tôi, đó chỉ là bản ngã cản trở tánh biết thấy pháp mà thôi. Con cũng thấy ra được tại sao mà con khó trở về, nguyên nhân là do bản ngã không tin và luôn bất an với sự giản dị cho nên bản ngã luôn tìm cách cản trở và bày ra đủ chuyện để tự làm khổ mình. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, con cám ơn Thầy đã trả lời, chỉ bảo con về sự việc gây hối hận của con. Đọc thư Thầy và suy ngẫm, bỗng con nhận ra một điều, đôi khi lòng ích kỉ của mình nó tiềm ẩn rất khó nhận ra, vì bảo hộ che đậy cho nó là những suy luận logic của lí trí, khiến cho mình nghe theo sự xui khiến của lí trí mà hành xử sai để rồi sau đó phải hối hận. Cọn nhận thấy như vậy có đúng không Thầy? Và sau đó, cái gì đã giúp minh nhận ra hành xử vừa rồi là sai, thưa Thầy? Có phải là vai trò của tánh biết không hay cũng là một chiều khác của lí trí vậy Thầy? Xin thầy chỉ dạy con vấn đề này. Con thành kính cám ơn Thầy! Kính chúc Thầy thân tâm thường an lạc.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con xin cảm ơn Thầy đã nhắc nhở con trong quá trình thực hành theo lời Thầy dạy. Hôm nay con quan sát lại thân tâm mình thì con con nhận thấy được rằng tâm mình giống như 1 bộ máy hoàn chỉnh chỉ cần mình nhận thức sai thì ngay lập tức tâm liền khởi sanh lên sự bất an lo lắng làm cho thần kinh căng thẳng, lúc đó tự nhiên tánh biết tự biết được và tự động điều chỉnh lại. Còn khi thấy pháp hành mình hành đúng đưa tới nhận thức đúng thì tâm trở nên nhẹ nhàng và thánh thoát. Hôm nay con quan sát kỹ thân tâm mình và con nhận thấy được như vậy giống như luôn luôn có 1 vị thầy chỉ dạy cho con vậy. Con xin trình trải nghiệm mà con thấy được hôm nay cũng là nền tảng cho con thực hành theo lời Thầy dạy. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy hoan hỉ cho con được hỏi, khi con quan sát thân tâm con thấy 1 điều là có lúc tâm con rất minh mẫn sáng suốt và rất điềm tĩnh nhìn pháp như thật, có lúc lại không minh mẫn trở nên lo âu sợ hãi. Những lúc như thế thì tánh biết con điều nhận biết tất cả. Con luôn luôn thân trọng theo dõi thân tâm. Con biết có lẽ con có chỗ nào sai nhưng con chưa khám phá ra được. Vì con có nghe Thầy dạy khi các vị thấy ra sự thật thì các ngài đều sống trên sự thật ấy. Còn con thì vẫn còn lúc minh lúc vô minh. Mong Thầy chỉ dạy cho con thêm con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy hoan hỉ cho con trình bày sự hiểu của con về tự nhiên và vô tâm mà Thầy đã chỉ dạy cho con không biết có đúng không vì con mới nhận ra. Thí dụ khi mình bị nhức đầu thì tánh biết nhận. biết sắc đang bị đau đầu rồi không cần để ý đến sự đau ấy như thế nào mà chỉ coi cái đau ấy như nó đang là không cần cho nó là thế này, thế kia… không quan tâm đến nó. Nếu đau quá mình không chịu nổi thì tùy duyên tìm 1 viên thuốc uống để đối trị lại rồi thôi. Không nên để tâm nhiều về nó. Còn tự nhiên là khi nào pháp tới thì mình biết khi nào pháp đi thì thôi mình không cần theo dõi nhiều, tùy duyên mà đối trị. Con làm phiền Thầy quá, con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy! Con xin trình Pháp mong Thầy chỉ dạy. Gần đây có 1 cuộc nói chuyện trong gia đình con, con xin phép không nói về cuộc nói chuyện đó. Con chỉ xin trình bày những diễn biến trong thân tâm con. Lúc ấy con thấy không khỏe và con không quan sát mình trong cuộc ấy, con đã bộc lộ ra cái mà sau này con hiểu là bản ngã trong con. Con thấy mình đã la hét nhiều, điều mà trước đây con chưa bao giờ cho phép mình làm, nhưng gần đây nó đã bộc lộ 2 lần. Con rất đau đớn, rồi sau đó con nhớ lời thầy, con cảm nhận trọn vẹn nỗi đau, con đau tới mức đầu và thân con, cả nội tạng, đau đến từng tế bào, con cứ cảm nhận như thế, dần con thấy có cảm giác tự do, cũng có lúc con thấy có cảm giác bất cần, muốn từ bỏ, vẫn còn những cơn sân khởi lên, thân tâm con căng lên nhưng giảm dần cho đến 2 ngày sau, tức hôm nay thân con vẫn còn đau. Con thấy ra có nhiều lúc con cũng giống như mọi người, con cũng hiểu ra con vì mong muốn được tôn trọng và yêu thương nên mới khổ đau, con nhớ lại lúc con còn nhỏ, cũng những cảm giác đau đớn đó nhưng con lại đè nén tới mức đầu con rất đau rồi con hay khóc 1 mình, rồi con thấy rằng cơn đau này là một dịp tốt để con hiểu ra mình. Con dần hiểu ra rồi con buông. Trưa nay lúc con đang nằm buông thư trước khi vào giấc ngủ, con thấy tâm mình rất nhẹ, con thấy thân mình đang nằm đó, như khối thịt đang nằm, mỗi cử động nó diễn ra tự nhiên như không phải là con. Rồi sau khi tỉnh dậy, con thấy 1 cảm giác rất trong lành, mọi vật mọi sự việc con nhìn thấy rất rõ. Xung quanh con bầu không khí tươi mát như mới được tắm gội sau 1 cơn mưa rào, dù lúc ấy trời sắp mưa. Con thấy thương mọi người hơn, và còn thấy mình may mắn hơn, một cảm giác rất khó diễn tả. Rồi sau đó con tiếp xúc với mọi người con thấy những cảm giác của mình và xung quanh rất rõ ràng, rồi con cũng thấy lo lắng mình sẽ ngã mạn, rồi con lại dính mắc vào trạng thái trong lành ấy mà đánh mất thực tại, sau đó con nhận ra rồi con buông. Mong Thầy chỉ dạy. Con xin cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy đã lâu con không trình pháp vì con muốn trải nghiệm cho thật thấu hiểu về pháp hành thầy đã dạy. Từ những sự việc con đã trình bày với Thầy qua những trải nghiệm. Thì hôm nay con trải nghiệm thêm về sự dính mắc và sự trói buộc từ thân tâm này. Từ thân bệnh cho đến mối quan hệ bên ngoài tâm con đều bị dính mắc và hình thành 1 mối quan hệ giữa thân tâm và thế giới bên ngoài quá nhiều nên tạo nên 1 sự khổ đau vô cùng. Khi nhắm mắt buông xả thì con đã nhìn rất rõ về sự việc này. Khi con thấy được điều này ngay lúc đó con tự buông ra tất cả thì con liền thấy tâm mình rất nhẹ nhàng và thoải mái vô cùng. Con mới hiểu rằng khổ đau và trói buộc là do mình tạo ra chứ không phải do từ thế giới bên ngoài gì cả. Khi mình biết buông ra thì ngay đó chính là hạnh phúc thật sự. Bệnh tật và thế giới bên ngoài chỉ là duyên để mình quay về tự soi rõ bản chất thực của tâm mình mà thôi. Con xin trình trải nghiệm mà con đã thấy được có chỗ nào sai mong Thầy chỉ cho con. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời