Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy, hôm trước con có gặp lại một cô cùng tham dự khoá thiền thứ 15 với con, cô chia sẻ là lúc tham sân si cô biết cô tham sân si nhưng nguyên nhân dẫn đến tham sân si thì cô quan sát hoài không thấy. Con biết mình chưa thể chia sẻ những trải nghiệm của mình làm sao để cô có thể hiểu mà không bị rối nên con khuyên cô nên vào mục hỏi đáp trên trang trungtamhotong.org để đặt câu hỏi và được Thầy hướng dẫn. Hôm nay con xin phép chia sẻ điều này lên mục hỏi đáp với những gì con thấy ra hi vọng có thể giúp ích phần nào cho cô ấy và nếu như có điều gì đó cần điều chỉnh xin Thầy chỉ dẫn thêm cho con ạ. Thưa Thầy, từ khi con biết ứng dụng Thận trọng chú tâm quan sát trong đời sống một cách đúng đắn con dần phát hiện ra nhiều điều mới mẻ nơi mình. Nguyên nhân dẫn đến tham sân si đó là thói quen trong đời sống, thói quen của nhận thức, chính những thói quen này tạo nên những hành động cho là, nên là, phải là… với mong muốn mọi sự đạt được như ý. Mới đầu nghe Thầy hướng dẫn Thận trọng chú tâm quan sát bằng ví dụ uống nước, thời điểm đó con hiểu và áp dụng trong đời sống của con là làm việc gì thì chú tâm thận trọng quan sát trong việc đó như rửa bát, nấu cơm… Thời gian đầu là sự Thận trọng chú tâm quan sát của lý trí nhưng hành một thời gian đi vào tự nhiên không có sự cố gắng nhắc nhở từ lý trí, rồi hành thêm một thời gian nữa thì tâm con mở ra nhận thấy Thận trọng chú tâm quan sát không phải chỉ là trên một việc, một đối tượng nhất định nào mà là Thận trọng chú tâm quan sát tổng thể của thái độ tâm trong đời sống. Khi con trở về Thận trọng chú tâm quan sát nơi thái độ tâm con dần phát hiện ra trước nay con toàn sống ảo, ảo trong công việc, ảo trong mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, ảo trong mối quan hệ vợ chồng… Lúc đầu sẽ thấy những nguyên nhân thô, từ từ sẽ phát hiện ra những nguyên nhân vi tế hơn và đó là một quá trình quan sát, chiêm nghiệm trong đời sống của chính mình. Tu là không phải là một điều gì to tát, lớn lao, chỉ đơn giản là trở về quan sát thái độ tâm nơi mình rồi từ đó tâm sẽ tự mở ra phát hiện nhiều điều vô cùng thú vị nơi chính mình, và nơi cuộc sống thực tại. Thưa Thầy, đôi lời chia sẻ của con, con cảm ơn Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, Người ta muốn làm việc gì, bất kể việc đó là gì, người ta phải có năng lượng thúc đẩy, có năng lượng của tham muốn, của sân hận, của sự ngu dốt si mê, của sợ hãi, của tự ti, của tự tin… Rất nhiều hình thái năng lượng, tuy chúng vô hình nhưng nó tác động ghê gớm trong thế giới này. Thưa thầy, có phải tâm thức ô nhiễm lấy thân thể trong hình tướng để thoả mãn những khao khát dục vọng đó để rồi tiếp tục vướng vào mạng lưới này không bao giờ thoát ra cho đến khi họ thức tỉnh? Con nhận thấy có năng lượng của sự tĩnh lặng, không nghiêng trái nghiêng phải, không đạt tới, không sợ hãi, không… Nó vận hành vô cùng linh động mà tĩnh. Con thấy khi năng lượng trong câu nói, trong việc làm, trong đi đứng, trong mọi việc của đời sống,… không có bản ngã thì năng lượng đó không bao giờ bị dội lại bởi tâm thức ô nhiễm cùng dòng, không bị phản kháng lại như khi ta đấm vào bức tường. Thì ra có trật tự ẩn trong đời sống, trật tự của năng lượng tâm thức trong sáng, tĩnh lặng. Không có ai chết, không có ai sinh ra. Chỉ có tâm thức lấy dạng xác thân. (nhận định cuối cùng này có thể chỉ là tri thức do lý luận, con sẽ xem xét lại). Đôi điều con chia sẻ với thầy. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ. Đầu tiên con xin cảm ơn lời khuyên của thầy, con đã đọc nó rất nhiều lần và con nhận ra rằng con đã quá tự ti về bản thân mình. Con đã luôn muốn được trở lên năng động hơn, tốt đẹp hơn, được mọi người yêu quý, muốn được thoát khỏi cái vỏ bọc của quá khứ nhưng con lại chưa làm gì cả để biến những điều mình muốn thành hiện thực bởi vì con cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu, càng thất bại con lại càng tự ti, con luôn so sánh mình với những người giỏi giang hơn và thấy mình thật bất tài và thậm chí con đã ghen tị với họ… Con đã rất ích kỉ phải không thầy? Con sẽ cố gắng để thay đổi bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn. Con sẽ luôn nhớ một điều thầy dạy đó là cố gắng làm thật tốt từ những việc nhỏ nhặt nhất và những việc con có thể làm. Cuối cùng con xin cảm ơn thầy đã lắng nghe những lời tâm sự của con và con xin chúc thầy luôn mạnh khỏe và hạnh phúc ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy, hôm nay con xin trình pháp với thầy về đề tài ngồi thiền. Thưa thầy, với con ngồi thiền là hoạt động thăng bằng giữa tĩnh và động, vì công việc và cuộc sống của con hằng ngày rất động nên khi nào thoải mái thì con ngồi thiền như một hoạt động phục hồi thân tâm. Theo hướng dẫn ngồi thiền mà thầy đã dạy lúc đầu con không sao hiểu được nhưng nhờ có sự trải nghiệm đời sống mà dần dần biết các hành. Hoạt động ngồi thiền thực ra cũng chính là thái độ tâm trên các hoạt động khác của đời sống như đi, đứng, làm việc… mà thái độ tâm này chính là tâm thiền còn cụ thể hơn chính là trở về trọn vẹn với thực tại. Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ đó, cho nên khi bắt đầu ngồi thiền thầy dạy: buông xuống – trở về. Các hoạt động khác như thân như thế nào thì thấy vậy, tập khí khởi lên như thế nào thì thấy vậy, thì phần này không quan trọng vì nếu tâm trở về với thực tại thì tánh biết sẽ tự hoạt động như thế chứ không phải đó là những việc cần làm khi ngồi thiền mà con đã từng hiểu sai ý thầy. Thầy chỉ phân tích vấn đề cho con hiểu ra chứ không phải áp một phương pháp để con bắt chước theo. Như vậy ngồi thiền hay các hoạt động khác trong đời sống đều cùng bản chất đó là tâm thiền, là thái độ tâm trở về trọn vẹn với thực tại. Trở về trọn vẹn với thực tại là tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác. Như vậy nếu biết trở về với thực tại thì biết Thiền. Con xin trình bày với thầy về cách thức mà con trở về với thực tại. Cách thức mà con xin trình pháp với thầy là một quá trình tu tập chứ không phải một giai đoạn cục bộ nào đó. Cách thức như sau: Đầu tiên con nghe pháp để có cái nhìn đúng đắn hơn về bản thân và cuộc sống. Trong cuộc sống con kẹt ở chỗ nào thì con nghe những bài pháp có liên quan để mở tâm trí mình ra. Lâu ngày con thấy ra được tham, sân. Cứ tiếp tục theo hướng dẫn của thầy trong các bài pháp thoại con thấy ra nguyên nhân của tham sân. Tham sân chỉ là ngọn còn gốc là thái độ nhận thức của con trước những vấn đề đời sống. Thêm một thời gian nữa con thấy ra hướng tu, thêm một thời gian nữa con thấy ra bản ngã, thêm một thời gian nữa con thấy ra tánh biết. Con nhận ra tánh biết trong lúc con thất niệm, trong lúc thất niệm con nhận ra tánh biết vẫn thấy con đang thất niệm, thậm chí tâm đang thất niệm nhưng con vẫn làm việc được, và từ đó con sử dụng tánh biết để soi chiếu lại mình mà không còn soi chiếu bằng lí trí nữa. Soi chiếu lại mình là ở ngay đó không thêm, không bớt, không có khái niệm buông xuống với một tâm thấy thực tại nhưng không đánh giá khái niệm hóa thực tại. Soi chiếu một thời gian con nhận ra được sự trở về. Trong các bài pháp thầy giảng có chỗ con không hiểu là trọn vẹn với tâm sân, tâm tham, tâm bất an. Bây giờ con dần hiểu ra được trọn vẹn là cảm nhận thực trạng trong lặng lẽ, sáng suốt… Tánh biết chỉ thấy mà chưa cảm nhận thực tại thì chưa thực sự là trọn vẹn với thực tại. Con tin là trọn vẹn với các cảm giác, cảm xúc của thân, tâm thì có thể thấy ra chính mình và cuộc đời rõ ràng minh bạch. Con thấy tâm si là tâm trở ngại cho việc ngồi thiền lớn nhất vì tham sân không hoạt động nhưng si luôn hoạt động che mờ tánh biết. Cuối cùng con xin tóm lại, trở về không phải là một công thức, mà trở về là một quá trình gỡ ra các nút thắt mà bản ngã tự trói vào, chỉ có thông qua cuộc sống để phát hiện ra các nút thắt đó, chứ không thể gỡ ra các nút thắt bằng sự tinh tấn tu tập theo một phương pháp cụ thể nào. Con thành kính cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Sư Viên Minh! Hôm con lái xe đưa cô con về quê vào buổi tối, lúc đó đường vắng nên con đã buông thư thân tâm và tự nhiên con thấy cảnh vật trở nên đẹp đẽ, giản dị và gần gũi, một cảm giác trong sáng rỗng lặng trong con xuất hiện, và đặc biệt là con thấy cái bản ngã trung tâm của minh nó biến mất, kèm theo đó là cảm giác bình an va hạnh phúc thanh thanh, con cứ để như vậy cho đến khi đưa cô con về nhà! Xin Sư giải thích dùm con thế là thế nào ạ?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy, đã lâu rồi con không viết thư trình pháp với Thầy trên mục hỏi đáp, nay con xin được trình bày những trải nghiệm của con trong thời gian gần đây. Xin Thầy chỉ dạy thêm cho con. Thầy ạ! Nếu như trước đây khi tâm sân nổi lên con quan sát tâm sân đó cho đến khi tâm sân diệt thì giờ đây ngoài sự thấy tâm sân đó con còn thấy rõ thái độ tâm phản ứng với tâm sân, cũng là tâm sân nhưng trước mỗi hoàn cảnh khác nhau thì thái độ tâm lại phản ứng khác nhau. Con cũng thấy ra tâm sân khởi lên là do trước đó con nhận thức sai về bản chất sự việc cũng như về con người, nhận thức sai lầm này là do thành kiến, quan niệm, kinh nghiệm sống và sự giáo dục hình thành trong con. Con đã từng cố gắng nỗ lực, tinh tấn tu tập khiến thân tâm mệt mỏi và rồi con nhận ra là bản ngã đang tu, chứ thực ra làm gì có ai tu, tu không phải là sự nỗ lực rèn luyện gì cả mà là những vấn đề trong cuộc sống đến mình thấy ra và trở về. Trước đây con hiểu và hành Buông là thả lỏng toàn thân, không suy nghĩ lăng xăng, không cố gắng để thoát ra khỏi những dính mắc ràng buộc để thân tâm nghỉ ngơi. Giờ đây con hiểu và hành Buông không phải là một hành động mà là để yên cho Pháp vận hành như nó đang là, không thêm cũng không bớt gì cả, chỉ lắng nghe và lặng lẽ quan sát sự đến đi của Pháp. Khi tâm mình trong sáng, thanh tịnh thì Tánh biết sẽ chiếu soi lúc này bản ngã sẽ không còn tạo tác nữa mà nhường chỗ cho Tánh biết. Con nhận ra sự tương quan giữa Bản ngã và Tánh biết. Nếu như càng muốn diệt bản ngã thì bản ngã chồng chất lên bản ngã, nếu như quá nuông chiều thì bản ngã sẽ luôn tạo tác gây nên nhưng sai lầm, còn khi biết cảm thông, thấu hiểu và yêu thương bản ngã thì bản ngã sẽ tự nhiên ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn giống như giữa cha mẹ và con cái vậy. Thư cũng đã dài rồi con xin dừng tại đây, giờ này chắc Thầy đang chuẩn bị về nước rồi, con chúc Thầy thượng lộ bình an và mạnh khỏe. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy! Con đã nghe Pháp thoại của Thầy và hành theo được một thời gian. Khi nghe con thường quan sát lại chính mình, cho đến bây giờ con đã nhận ra bản ngã của mình và nó không còn chi phối con nữa. Bản ngã bây giờ cũng chính là các Pháp đến đi, sinh diệt. Con nhận ra là bấy lâu nay mình đem cái bản ngã ra để mà hoàn thiện, tu tập thiền này thiền kia với mong cầu sự giác ngộ nhưng thực ra lại tự trói buộc mình. Thật ra tu là không làm gì cả, chỉ sáng suốt, tỉnh thức và trọn vẹn với mọi chuyện đến đi trong đời sống bên trong cũng như bên ngoài. Bây giờ thì con đã biết thế nào là sống Tùy Duyên Thuận Pháp như Thầy đã dạy. Mọi thứ đã hoàn thiện nơi mình rồi, chỉ trở lại và thấy bằng cái thấy trong sáng của Tánh Biết. Thấy được đâu là cái ảo, đâu là cái thật, buông cải ảo đi để sống với cái thật. Con xin trích lại bài Kệ của Thầy: Trong ngoài lặng lẽ chẳng vin đâu Sáng suốt hồn nhiên khỏi vọng cầu Buông hết một phen đừng luyến tiếc Mới hay ngay đó thấy đạo mầu! Con thành kính tri ân Thầy đã khai ngộ cho con. Con chưa có pháp danh, thầy có thể hoan hỷ đặt cho con pháp danh được không ạ? Con kính chúc Thầy sức khỏe và thành công trong con đường hoằng Pháp, khai thị cho chúng sanh.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Đọc thơ hồi đáp của Thầy con thấy tim đập nhanh, huyết áp tăng lên, tai nóng mặt nóng, thấy mình muốn viết thư phản bác ngay với rất nhiều lý lẽ. Nhưng khoan đã, mình thấy mình nổi giận và muốn phản bác lại, vậy thì trong mình có hai cái mình. Một cái mình đang nổi giận muốn phản bác lại và một cái mình đang thấy cái mình kia nổi giận muốn phản bác lại. Vậy thì cái mình nào mới thực sự là mình? Một lát sau thì thấy tim mạch trở lại bình thường, không còn muốn viết cái gì để mà phản bác lại nữa. Vậy thì cái mình nổi giận lúc nãy không còn, nhưng cái mình thấy mình nổi giận lúc nãy vẫn còn thì mới thấy mình không nổi giận nữa. Cảm ơn bài thơ hồi đáp của Thầy đã giúp con thấy ra cái mình thực sự của con!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cảm ơn bài kệ của Thầy. Bây giờ mỗi Pháp đến đi đều giúp mình học ra được một bài học. Thầy có thể giải thích cho con hiện tượng này không ạ? Hôm qua do công việc phải đi ngoài nắng nhiều nên con bị đau đầu cả buổi chiều, nhưng con vẫn làm việc bình thường, vẫn thận trọng chú tâm quan sát mà không khởi tâm phản ứng lại cơn đau. Đến buổi tối về cơn đau vẫn càng mạnh thêm và rất khó chịu, lúc đó con liền ngồi thư giãn buông xả, chỉ quan sát cơn đau như nó đang là. Ngồi được một lúc khoảng 10 phút thì thấy cơn đau nó từ từ chuyển hóa. Một trạng thái an lạc tỏa ra từ đỉnh đầu xuống khắp toàn thân. Và một lát sau thì cơn đau đầu cũng biến mất. Mong thầy hoan hỷ. Con xin cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời