Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy. Thưa thầy con xin trình pháp: Nguyên lý để giữ được thăng bằng trong đời sống đó là trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại. Muốn trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại thì phải thấy ra những nguyên nhân đánh mất thực tại. Nguyên nhân đánh mất thực tại là do quá khứ chi phối, tương lại chi phối và đặc biệt là bên ngoài chi phối. Chỉ cần thấy ra chứ không cần tìm kiếm, không cần rèn luyện để đạt được. Vì khi thấy ra pháp ảo cũng sẽ đồng thời thấy ra pháp thực và tất yếu là sẽ sống với cái thực. Như vậy cốt lõi của vấn đề là phát huy cái thấy, cái thấy là thấy biết pháp chứ không phải chỉ là mắt thấy. Thiền tứ niệm xứ giúp mỗi người phát huy cái thấy, chính xác là tánh biết thấy pháp. Thiền tứ niệm xứ bao gồm: niệm thân, thọ, tâm, pháp. Tuy nhiên thân, thọ, tâm, pháp chỉ là khái niệm tục đế. Không thể tách ra để niệm, theo từng mức độ mà niệm thân hay thọ hay tâm hay pháp là tùy duyên. Nói chính xác là không niệm gì cả. Mà là tánh biết tự thấy, tự ứng. ví dụ: khi đi trọn vẹn với cái đi, khi đau trọn vẹn với cái đau, khi sân thì biết nguyên nhân đưa đến sân, sân sinh lên rồi diệt đi. Như vậy niệm thân, thọ, tâm, pháp chính là thường biết mình, biết mình trong tất cả các hoạt động đời sống. Thường biết mình chính là trọn vẹn tỉnh thức với thực tại. Thực tại thì luôn biến động nhưng trên mỗi tình trạng của thực tại thì tánh biết vẫn luôn trọn vẹn tỉnh thức với thực tại đó (Thời – vị – tính), ví dụ: khi ngồi thì biết ngồi thì đó là niệm thân nhưng thực ra không ai niệm theo kiểu ta biết thân ta đang ngồi và ta đang niệm thân. Mà chỉ đơn giản là tâm trọn vẹn tỉnh thức với thân đang ngồi và tất yếu là tâm sẽ tự động cảm nhận được các tình trạng của thân như: dễ chịu, đau mõi… khi không có khoảng cách giữa thân và tâm thì tâm sẽ trọn vẹn tỉnh thức trên tâm như là một thực thể thống nhất. Như vậy chỉ cần loại trừ đi cái niệm sai lầm là được, vi dụ: 1. Khi đã biết thân, thọ, tâm, pháp thì bỏ khái niệm thân thọ tâm pháp đi. Như vậy khi tiếp ứng không cần phải khái niệm hóa đây là thân, đây là thọ, đây là tâm, đây là trói buộc. 2. Không cần phân tích tìm hiểu thân, thọ, tâm, pháp vì đó là lý trí bản ngã cản trở tánh biết thấy pháp. 3. Bỏ đi cái ta tu tập, cái ta thấy pháp, cái khả năng trí tuệ của ta thấy được pháp đang vận hành. Loại trừ đi những sai lầm chính là tiến trình giản dị lại, giản dị đến không là gì cả tức là loại luôn cả cái ta là gì cả thì chỉ còn lại tánh biết thấy pháp. Pháp là gì thì tánh biết sẽ tự thấy pháp ấy như vậy chứ không cần phải lập trình (ta niệm thân, ta niệm thọ…). Chỉ có bản ngã mới lập trình. Ví dụ: khi ăn thì cái ăn là nổi trội thì tánh biết sẽ trọn vẹn tỉnh thức với cái ăn ở mức độ nổi trội hơn. Hoạt động trọn vẹn tỉnh thức này là hoạt động tự nhiên của tánh biết, mà tánh biết là pháp nên đây cũng là hoạt động tự nhiên của pháp chứ không phải của ai cả. Chỉ cần buông ra những cái ngăn trở (niệm sai lầm) thì tánh biết sẽ tự động trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại. Còn thực tại là cái gì thì tánh biết cũng sẽ tự động trọn vẹn tỉnh thức trên cái ấy (pháp ấy), chứ không có cái ta nỗ lực trọn vẹn tĩnh thức trong thân thọ tâm pháp. (lập trình). Con thành kính tri ân Thầy đã khai thị và đọc trình pháp của con. Con chúc Thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy. Con khoảng một tháng nay đã được nghe nhiều bài pháp của Thầy giúp con nhận ra nhiều điều. Bao lâu nay con cứ nghĩ mình đọc nhiều, nghiên cứu nhiều kinh Phật là cách giúp hoàn thiện bản thân. Nhưng qua bao nhiêu năm, con vẫn cảm thấy bản thân mình không khắc phục được các tập khí của mình và vẫn luôn cảm thấy mình có nhiều tính cách không tốt mà không thay đổi được. Nay nhờ các bài pháp của Thầy con đã quán sát tâm của mình và nhận ra tất cả vấn đề của con đều là do bản ngã của con quá lớn dẫn đến những tính cách không tốt hiện tại con đang mang. Nay con mong được Thầy hướng dẫn con, khi đã nhận ra như vậy thì bước tiếp theo con cần làm gì để có thể từ từ giảm bản ngã của bản thân để trở về với tự tánh chân thật. Con mong Thầy hoan hỉ hướng dẫn con. Xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con cảm ơn Thầy đã giúp con hiểu hơn về sự nghiêm túc, nhiệt tâm. Xin Thầy xem con hiểu vậy đúng không ạ: 1. Nếu điều mình lên kế hoạch làm là tốt và trong khả năng, thì mình cứ hành động trọn vẹn trong hiện tại, ngay đó chính là nghiêm túc và nhiệt tâm. Khi cần đánh giá lại (do khả năng, hoặc do điều kiện ngoại duyên chưa biết thay đổi thế nào) khiến tự động (thọ / cảm xúc) đôi lúc có nỗ lực, đôi lúc có lười chán, thì mình cứ chánh niệm cảm nhận các trạng thái thọ đó, rồi trọn vẹn giải quyết tuỳ duyên thuận pháp theo trình độ nhận thức của mình, không mong cầu theo ý riêng. Xong rồi tiếp tục hành động trọn vẹn với hiện tại. Như vậy thì suốt quá trình, không có cái tôi bản ngã xen vào. Con hiểu vậy đúng ko Thầy? 2. Chỗ khi cảm xúc nỗ lực hoặc lười chán đó nổi lên, nếu tâm mình không chánh niệm, cứ muốn theo ý riêng thái quá, sinh ra lo lắng, dính kẹt, hoặc phấn khích/bị kích động/buồn khổ thì mình sẽ càng nỗ lực, hoặc bị lười chán, càng bế tắc thêm, do mình không còn giải quyết thuận pháp nữa mà thuận sự xen vào của bản ngã. Con hiểu vậy phải không Thầy?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin được thành tâm đảnh lễ thầy. Hôm nay con mới chợt nhận thấy rằng sự sáng suốt định tĩnh, thận trọng chú tâm quan sát lúc nào cũng có sẵn trong con thầy ạ, và nó đã có sẵn từ lâu lắm rồi. Khổ nỗi nó như thế này: khi phần biết của con chủ đạo hơn phần làm, thì con thấy người nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng con không thực hiện được việc “thường” hoặc “luôn” thận trọng chú tâm quan sát thầy ạ. Con cứ làm được điều đó 5 phút là con lại quay về thói quen cũ: đọc truyện hoặc lướt web, chỉ khi đó con mới quên đi được sự để ý quan sát mọi sự của thân tâm. Xin thầy cho con hướng đi tiếp theo ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào thầy! Thời gian mà con nghe các bài thuyết giảng của thầy chắc cũng được 8 tháng rồi. Những bài giảng của thầy con hiểu được ý nghĩa của nó nhưng cái mà còn hiểu và còn thấy được hình như là chỉ nằm ở lý trí của con, chứ thực tình nhiều hôm ngồi thiền thì con chỉ thấy có sự vắng lặng trong tâm mà thôi. Muốn nhìn nhận ra vấn đề thì con phải suy tư tức là con phải dùng lý trí của mình chứ thực tình con chưa thấy được tánh biết nó vận hành như thế nào. Nhưng con thấy con không nổi sân vì rằng con biết muốn chánh niệm tỉnh giác thì phải trở về với chính mình và dùng cái tâm đó để nhìn và thấy mọi diễn biến trong mình sau đó điều chỉnh hành động và ý thức của chính mình, chứ lý trí hay tánh biết hai cái đó không quan trọng với con trong quá trình còn đang tu và hành. Trong cuộc sống hàng ngày cũng như những lúc còn ngồi thiền thì còn thấy lý trí của con rất mạnh. Cũng có thể từ bé con quen dùng lý trí để giải quyết những công việc hàng ngày bởi vì cho đến ngày hôm nay cuộc sống của con trải qua rất nhiều sóng gió, thực tế thì là nhiều vất vả. Từ ngày nghe pháp của thầy thì con đã sống trọn từng giây của cuộc sống, con không còn mơ mộng điều này điều kia nữa và đặc biệt còn thấy quá trình diễn biến của tâm mình khi tâm mình khởi lên những mơ ước đó. Và một điều nữa con thấy tâm mình không còn lo sợ linh tinh nữa. Con muốn trình pháp với thầy dài hơn nữa vì điều con thấy và nhận ra cũng rất nhiều nhưng giờ còn phải đi làm rồi. con chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Con hôm nay gặp lại người chị đã lâu chưa gặp. Con ngạc nhiên là con thay đổi nhiều như vậy nhờ 6 tháng qua hầu như ngày nào con cũng nghe pháp thoại Thầy giảng. Con thấy mình nhìn nhận mọi việc thật rõ ràng mà không phải dụng tâm suy nghĩ. Con cũng thấy rõ ràng từ câu chuyện là chị con khổ vì điều gì. Con cũng không ngạc nhiên khi con chia sẻ mà chị con nhiều điều không thể hiểu được. Thực sự con cảm thấy rất vui nên con muốn chia sẻ để cảm ơn Thầy ạ. Con biết ơn Thầy đã khai thị cho con rất nhiều lần ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Có những vọng tưởng vẩn vơ nhìn vào nó mau tắt, nhưng có những vọng tưởng mình nhìn nó rất lâu nó mới tắt. Trước đây con tu thiền có thói quen, khi vọng tưởng khởi lên, thì quay trở lại quán thân, hoặc dùng một phép quán nào khác để nhanh chóng đừng cho vọng tưởng kéo dài và lan rộng. Có những phép quán con sử dụng để dẹp vọng tưởng rất nhanh ví dụ như quán vô thường, quán thế gian hư ảo, tánh không, cuộc đời là vở kịch… Nhưng con cảm giác rằng con không nên lạm dụng những phép quán đó để mau chóng dập tắt vọng tưởng thay vì coi đó là cơ hội để mình nhìn ra vọng tưởng, bản chất, gốc rễ của nó. Vì vậy bây giờ khi con gặp những vọng tưởng lâu tắt, con nhìn thẳng vào nó, cảm nhận chỉ biết nó là như vậy, không can thiệp, không dùng một phép quán nào như trước kia để mau hết vọng tưởng. Nhưng khi nhìn thẳng, cảm nhận như vậy con cảm giác hơi đau, giống như mình bị thương mình cảm nhận vết thương của mình nên mình cảm thấy hơi đau vậy. Nhờ Thầy cho con lời khuyên về cách tu tập của con. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con xin được đảnh lễ Thầy. Xin Thầy góp ý và điều chỉnh lại nhận thức của con ở trình bày sau. Con thoáng nhận ra thực sự không có cái “sinh”, “diệt” mà mình hay nói đến, tất cả chỉ là sự thay đổi trạng thái, hình dạng. Do mình, là con người bị giới hạn ở mắt, tai, mũi, lưỡi nên khi 1 vật, 1 việc đi từ trạng thái này đến trạng thái khác ta chỉ thấy giới hạn đến đó, ví dụ trạng thái mà minh hay gọi là “diệt” thật sự không “diệt” mà nó ở dạng trạng thái mà 1 loại chúng sanh khác, hoặc 1 người có trí tuệ có thể thấy, nhận ra được mà họ có thể tạm gọi trạng thái đó là “sinh”, chẳng qua do mắt, tai, mũi, lưỡi mình thấy dạng trạng thái đó “biến mất” nên mình cho là nó đã “diệt”. Tương tự ngược lại với trạng thái mình gọi là “sinh” thật ra nó là loại trạng thái “diệt” với góc độ nhìn nhận của loại chúng sanh khác. Cho nên con thấy tất cả mọi thứ ở cõi này mà mình đang sống đều là sự thay đổi trạng thái, hình dạng liên tục không ngừng, chứ không có cái sinh ra cũng chẳng có cái diệt đi. Con mong Thầy hướng dẫn con ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư! Kính mong sư từ bi chỉ dạy cho. Trong tâm con thỉnh thoảng có những tiếng nói nội tâm bất thiện như ai đó đang xúi dục mình làm những việc không đúng. Nó không phải là những vọng tưởng hay những suy nghĩ miên man, vì thông thường khi con biết đến sự hiện diện của vọng tưởng hay suy nghĩ miên man thì nó lặn mất sau đó. Nhưng tiếng nói nội tâm xúi dục kia dù con biết đến nó thì nó vẫn lởn vởn trong đầu con, ngay cả khi con đã cố ý chú tâm đến những đề mục như hơi thở… Tiếng nói đó thường xuất hiện khi con nói chuyện với một bậc đáng kính nào đó, hoặc khi con thực hành nghi lễ nào đó, nó xui dục hoặc hiện lên những hình ảnh không tốt đẹp. Những tiếng vọng bất thiện trong tâm đó làm con đôi khi cảm thấy tội lỗi. Kính mong sư từ bi chỉ cho con cách nào để xả ly được điều đó. Con xin chân thành cảm ơn sư!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời