Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy, thì ra mọi sự rắc rối trong đời chỉ nằm trong tiến trình ngũ uẩn. Thiền là soi sáng lại tiến trình này. Khi nội tâm đủ thanh tịnh, sáng suốt thì bản ngã có thể sinh rồi diệt chứ không che lấp tánh biết được nữa. Lực của tánh biết càng mạnh thì con cảm nhận được thuật ngữ Phật tánh và độ chúng sinh. Trí tuệ và từ bi là phẩm chất sẵn có của tánh biết. Khi quan sát lại chính mình con thấy nhân quả, địa ngục … đều nằm trong ngũ uẩn. Gỡ ra một trói buộc thì nhân quả nghiệp báo đã thể hiện đầy đủ trong đó rồi. Nhân quả bên ngoài con thấy chỉ có 2 giá trị: với tục đế thì có giá trị ổn định đời sống, với chân đế thì nhân quả là những bài học giúp cho mỗi người thoát ra khỏi luân hồi sinh tử. Con thành kính tri ân những lời dạy bảo của Thầy. Con xin chào Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Con có một thắc mắc thế này. Cái chết của vị A-la-hán và cái chết của phàm nhân thực sự không khác gì nhau cả. Một mặt là chết đi, không còn tái sinh. Một mặt là chấm dứt đời sống của cái bản ngã này, lập tức tái sinh lại là cái bản ngã khác, do vô minh nên nó tự thấy mình độc lập, hoàn toàn không liên quan gì đến bản ngã của đời sống trước. Như vậy dưới góc độ của “bản ngã quan” hay nhân sinh quan, tất cả đều chấm dứt tại cái chết. Vậy thì chứng Niết-bàn hay không đâu khác gì nhau? Cái khác chỉ là một bậc A-la-hán sau khi chứng được Niết-bàn, sống thêm một thời gian nữa trước khi nhập diệt sẽ an lạc hạnh phúc hơn thôi. Nhưng nhìn tổng thể xuyên suốt trong một kiếp sống, thì cũng chưa hẳn là như vậy. Vậy giải thoát để làm gì, khi mà ai sinh ra cũng đều bắt nguồn từ vô minh, nếu không tu thì có minh hơn chút nào đâu mà thấy cần phải giải thoát? Nếu giải thoát chỉ để diệt khổ trong thời gian còn lại của 1 kiếp sống, thì sẽ có quan điểm khổ đau, hạnh phúc, thậm chí cả sai lầm, nó làm nên ý nghĩa của cuộc sống này. Hay ý nghĩa của đạo đế là chỉ dành cho những người đã quá bế tắc với khổ và thực sự cần đến nó? Không cần đến tu tập, phàm nhân cũng có thể thấy được vô thường, khổ não qua những thô tướng như là sinh, lão, bệnh, tử của kiếp người. Nhưng đâu phải vì thấy được mà họ trở nên chán ghét, muốn lìa bỏ kiếp sống này đâu? Tại sao khi hành giả thấy được cái vô thường, khổ của thực tính Pháp lại sinh ra yếm ly, và muốn ly tham, đoạn diệt? Trên đây là những hoài nghi của con. Mong thầy soi sáng giúp. Con cảm ơn thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy. Thưa Thầy con xin trình pháp. Nguyên lý tu tập gắn liền với nguyên lý vận hành của pháp. Hai thái cực sung sướng và đau khổ đều đưa đến đau khổ. Cái gì tạo nên sung sướng cái đó tạo nên đau khổ, cái gì tạo nên đau khổ cái đó tạo nên đau khổ. Tu tập là khám phá ra sự thật đã bị che lấp. Hạnh phúc là cái có sẵn cùng với trí tuệ thấy sự thật như nó đang là. Con đường trung đạo không phải là ở khoảng giữa các thái cực mà là thấy ra 2 thái cực đều đưa đến đau khổ. Nhờ thấy ra cả 2 thái cực này nên mới tự tại hay thoát ra vòng xoáy của luân hồi sinh tử. Hạnh phúc thật sự thì không có điều kiện, nói ngược lại chính là còn nương tựa vào điều kiện nào thì sẽ bị trói buộc ở điều kiện đó, còn trói buộc thì còn phiền não khổ đau. Nếu bản ngã là tội phạm thì phiền não khổ đau chính là tòa án. Phiền não khổ đau là người thầy giúp tánh biết nhận ra thực tại đang sai lầm và giúp tánh biết phát huy để thấy ra sự thật. Tánh biết khi thấy ra 2 thái cực đều đem đến đau khổ thì tánh biết cũng thấy ra thực tại đang là vốn bình an và hạnh phúc. Con đã nghe hết tất cả các bài pháp của thầy và nghe đi, nghe lại nhiều lần, có chỗ con hiểu, có chỗ không. Bây giờ con buông hết không quan trọng hiểu, hay không hiểu nữa chỉ để tánh biết tự khám phá sự thật. Kiến thức và kinh nghiệm là vũ khí của bản ngã cản trở và che lấp sự thật. Chính khi buông ra hết chỉ để tánh biết khám phá sự thật thì một ngày sống học ra rất nhiều bài học. Còn bài học đó được gọi là gì thì hoàn toàn không quan trọng, có thể nói là sai lầm khi lấy khái niệm thế gian để định danh cho sự thật như nó đang là. Thấy ra sự thật và sống với sự thật phi ngôn ngữ giản dị nhưng không dao động. Chỉ có phức tạp mới đưa đến dao động. Có dao động thì có sai lầm, có đau khổ. Con thấy nguyên nhân nơi con chưa sống với sự thật hoàn toàn là do chưa học hết các bài học cần học. Khi học ra bài học mà pháp mang đến thì liền nhận ra trong quá khứ pháp đã đưa đến nhiều lần rồi, chỉ tại không chịu học, Vậy là cứ tiếp tục học thôi, cứ tiếp tục học thôi cũng là sự thật. Con đường đưa đến giác ngộ giải thoát đúng pháp hay không đúng pháp là ở chỗ học những bài học mà pháp mang đến hay lờ đi và tìm kiếm cái lý tưởng cao xa nào đó. Thưa Thầy con đã thấy ra cuộc đời đúng là một trường thiền giúp cho mỗi người thấy ra sự thật. Năm 2016 là năm con thất bại trong kinh doanh và phá sản, nợ nần. Nhưng con cám ơn pháp đã đem đến những hoàn cảnh thuận nghịch giúp con khám phá sự thật nơi chính mình và đời sống. Cám ơn Thầy luôn soi đường cho con. Con thành kính tri ân những lời dạy bảo của Thầy. Con xin chào Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Vừa đọc được chia sẻ của một đạo hữu về việc nhận ra bản chất của trung đạo, con cũng muốn chia sẻ thêm một chút về điều này. Thực ra 2 thái cực chính là thuận cảnh, nghịch cảnh của thói đời. Phàm nhân thấy thuận thì vui sướng, thấy nghịch thì buồn khổ – nhưng với người đã liễu ngộ, thì thuận hay nghịch cũng đều là vô thường cả. Đã vô thường thì ắt có sinh, diệt. Nên người thấy pháp sẽ khéo tác ý để không bị cuốn trôi, cũng không bị chìm đắm vào nó, chỉ bình thản thấy nó như chính nó là thôi. Và nếu sáng suốt thấy rõ mà tâm không động trước quá trình sinh diệt của nó tức đã giải thoát rồi, sẽ không còn sinh diệt nữa. Hôm nay con cũng hoan hỷ chia sẻ với thầy vì con đã thực sự khám phá được con đường phù hợp với mình. Không còn máy móc theo Phật, theo thầy hay theo bất cứ ai nữa. Chỉ cần nắm vững không rời xa nguyên lý là được. Con cảm ơn thầy rất nhiều.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Thầy có khỏe không ạ? Thầy cho phép con được có vài dòng tâm sự ạ. Vì bây giờ con hạnh phúc quá. Mỗi khi nghe bài giảng của Thầy con thấy trong con tràn ngập cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, thư thái, có lúc cảm giác hạnh phúc đến rơi nước mắt vì nghe Thầy giảng con được khai mở ra rất nhiều. Và cả những lúc trong cuộc sống cũng vậy, lúc ngồi, lúc đứng, lúc đi, lúc nằm, lúc làm việc… một cảm giác nhẹ nhàng, mát mẻ, hạnh phúc làm sao! Thưa Thầy, thì ra lúc ban đầu con học đạo với tâm trong sáng, không mong cầu giải thoát mà chỉ cần giác ngộ thì con lại thấy ra nhiều điều hơn khi con cố gắng muốn học nhiều, muốn biết nhiều Phật pháp. Càng muốn biết nhiều kiến thức thì con lại càng bị kẹt vào đó. Nên con đã tự học đạo theo cách riêng của mình tự mày mò. Một ngày nọ con đang đau khổ vì tình yêu thì đột nhiên con phát hiện ra bản ngã của mình khi đọc một câu nói của vị phu nhân Mạt Lợi trong truyện Phật giáo, thì đó cũng chính là lúc con muốn quỳ sụp dưới chân Đức Thế Tôn. Đó là trải nghiệm đầu tiên khi con học đạo. Rồi mọi giải đáp cho những thắc mắc về đạo đến với con một cách kỳ diệu, như từng mắc xích liên tiếp liên tiếp nhau. Có lúc đọc sách, có lúc đọc được chỉ vài dòng ngắn ngủi của một vị thiền sư hoặc một đoạn ngắn trích trong kinh mà con cảm giác như có luồng điện chạy dọc thân người, có khi rơi nước mắt. Có những lúc bất chợt thấy ra cũng giống như tia chớp lóe sáng rồi tắt, có lúc như mở mắt ra tỉnh ngủ, nhưng chia sẻ với người khác thì bạn không hiểu mà còn cho rằng con tu sai. Bạn hiểu biết nhiều về Phật pháp nên con không nói nữa và nghĩ có khi mình tu sai thật, không chừng mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng lại nghĩ tẩu hỏa nhập ma thì tâm không thể sáng suốt và bình an như vậy nên con chỉ im lặng rồi lại tiếp tục mày mò. Lúc đó con không cố gắng tu gì cả, chỉ quay về với chính mình, sống trọn vẹn với hiện tại vì thấy mình chỉ có thể thực sự sống ở hiện tại mà thôi, nếu không sống trọn vẹn từng giây từng phút thì cũng giống như mình đã chết rồi nhưng đợi tới lúc tắt thở mới đem chôn. Rồi con mới thấy à thì ra mình khổ là do thái độ, mình khổ là do chính cái bản ngã thêu dệt lên, mình khổ là do mình bám víu, chỉ cần mình buông đi cái thái độ bám víu, buông đi cái bản ngã là hết khổ ngay (điều này do có một lần con bị bệnh nặng mà tự trải nghiệm nhận ra). Cuộc sống này dạy cho ta những bài học bổ ích, con không còn sợ đau khổ mà còn có cảm giác biết ơn, lấy đau khổ làm bài học giác ngộ cho mình (dù có lúc cũng khổ sở lắm con mới học ra), ai rồi cũng sẽ học bài học giác ngộ của mình. Đó là điều thứ hai khi con học đạo. Và rất nhiều điều kỳ diệu mà con không thể kể hết ở đây. Theo đó là những duyên lành liên tiếp đưa con biết đến Phật giáo nguyên thủy và đưa con đến gặp thầy, nghe thầy giảng. Thật hạnh phúc làm sao! Con biết đến Phật pháp chưa bao lâu, đọc sách cũng chưa được bao nhiêu, nghe giảng cũng chưa nhiều nên diễn đạt có khi còn lủng củng và không biết nhiều từ ngữ chuyên môn Phật học, con chỉ xin được nói lên tâm sự, chia sẻ trải nghiệm về niềm hạnh phúc khi được sống trong chánh pháp với thầy và ai đọc được những dòng này. Nếu có điều gì con thấy ra chưa đúng con mong thầy chỉ dạy. Con thành kính đảnh lễ và tri ân thầy! Con kính chúc thầy được nhiều sức khỏe, luôn được an lành! Con, Diệu Hân.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thầy, Con là Tâm An Tịnh ạ, con có ghé chùa tham vấn đạo vào chiều chủ nhật hôm qua ạ. Trước tiên, con xin chân thành tri ân thầy dù bận rộn mà vẫn dành thời gian quí báu để chia sẻ với con, quả thật con đã được khai sáng rất nhiều khi được nghe thầy chia sẻ trực tiếp, chỉ những vị đã trải nghiệm thực sự sâu sắc mới có thể nói ra được như vậy ạ. Sau khi về nhà, con ngủ rất ngon, giấc mơ thật đẹp. Và hôm nay, chiêm nghiệm lại những lời thầy chỉ dạy, con tự thấy rõ nữa về tâm mình nó vốn sẵn trong lành, định tĩnh, sáng suốt và khi ứng ra thì tuỳ trường hợp mà là thận trọng, chú tâm, quan sát ạ. Khi thư giãn buông xả, tâm về lại trạng thái bình thường, như tấm gương trong vắt, vật qua thì chiếu rõ vật, tiếng thì soi rõ tiếng, gió mát biết rõ ràng không hề lầm lẫn ạ. Con bị hiểu lầm về thiền là phải trong trạng thái phi thường nào đó và bị lạc trong định nên không biết đường ra, may là con đã tìm được hướng ra nhờ qua pháp không phương pháp của thầy ạ. Con không biết nói gì hơn nữa ngoài sự chân thành đảnh lễ tri ân thầy đã cứu giúp được con. Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính, Con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con thực hành như này có đúng pháp không và mong Thầy chỉ dạy thêm. Khi lo âu sợ hãi con thấy lo âu sợ hãi, tâm bất an con thấy tâm bất an, khi thân bệnh đau đớn con thấy thân đau đớn. Nhìn lại tâm lăng xăng tạo tác thì con thấy tâm đang lăng xăng tạo tác. Khi xúc chạm cuộc sống vừa lòng thì hỷ phát sanh con thấy hỷ phát sanh, không vừa lòng sân phát sanh thì con thấy sân phát sanh… mọi pháp sanh lên như thế nào con nhận thấy như vậy. Phần lớn là con nhìn thấy khổ nhiều hơn là lạc. Khi thân đau bệnh thì con thấy thân này quá khổ, con quan sát lại tâm có lúc tâm khởi lên bất an lo âu sợ hãi thì con biết lúc ấy mình sống sai con liền điều chỉnh nhận thức lại thì tâm liền an. Vì tâm bất an và đau khổ khởi sanh là do bản ngã muốn cái này và không thích cái kia nên mới sanh khổ đau. Nhưng con quan sát rất kĩ thì thật sự đâu có bản ngã đâu mà thích với không thích, nó chỉ là ảo vì thân con bệnh nhiều lắm. Nếu không có pháp Thầy chỉ dạy thì thật sự con đã hoàn toàn suy sụp tinh thần rồi. Nhưng ngược lại con thấy mình lại may mắn hơn nhiều người không bệnh, nhờ thế con mới biết khi bệnh tại sao mình lại khổ đau. Bệnh là của thân có liên quan gì tới tâm đâu mà khổ. Khổ là vì mình không biết chấp nhận sự thật của thân sanh lão bệnh tử này, khổ là vì mình luôn luôn muốn thân này phải chu toàn, khổ là vì mình không chấp nhận. Nếu mình buông ra những cái ảo tưởng ấy thì chỉ còn thân đau nhưng không khổ. Thầy ơi, pháp Thầy dạy chỉ đơn giản nhưng rất vi diệu mà trước giờ con chưa từng biết. Đúng như Thầy nói tu đơn giản chỉ Thấy thôi, nhờ thấy mà con học ra rất nhiều điều sự thật nơi chính mình. Con xin cảm ơn Thầy đã dạy cho chúng con những bài học quý báu và con cũng đang trải nghiệm mỗi ngày trên thân bệnh hoạn này ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con đã nhận được sự chỉ dẫn của thầy về tuệ danh sắc nhưng con vẫn chưa thực chứng được. Con nghe pháp và chiêm nghiệm điều thầy dạy con nhận ra một điều vô cùng quan trọng đối với con. Thì ra khi con mon men thấy đạo thì lại bị cái ta sở tri, sở đắc đánh lừa. Chính cái muốn biết khái niệm, cái đạt được sở đắc mới là trở ngại cho việc thấy pháp. Con liền buông ra, khi không còn cái ta che lấp con liền nhận ra cốt lõi của tu tập chính là chỉ có thấy thôi. Chính khi thấy pháp và sống với pháp là nơi nương nhờ hoàn hảo nhất. Chỉ với cái tâm mới mẻ sáng suốt, định tĩnh, trong lành trọn vẹn với đời sống thực tại thì đó chính là sự sống. Khi con nhận ra cốt lõi này thì pháp lại đem đến cho con một thử thách rất lớn để con trải nghiệm điều mình đã thấy. Nhờ trải nghiệm qua thử thách này con nhận ra thuận cảnh hay nghịch cảnh cũng giống nhau, cũng cùng bản chất là cảnh bên ngoài. Sẽ không có phiền não khổ đau nếu tâm sáng suốt định tĩnh trong lành khi xúc chạm việc đời, thậm chí còn có thể nói là hoàn hảo khi hữu sự. Ngoài ra con còn nhận ra một điều chính pháp thế gian giúp cho con giữ được thăng bằng, không nhất thiết phải có nghịch cảnh cuộc đời thì mới thấy pháp vì chính thái độ sống trong từng giây phút luôn thể hiện sự thăng bằng của nội tâm. Ngay cả khi vô sự thảnh thơi cũng luôn có bài học trong từng giây phút, đó là tâm đang chánh niệm tỉnh giác hay thất niệm bất giác. Con bắt đầu thấy ra cái luôn hồi sinh tử phiền não khổ đau hiện hữu nơi người khác, con bắt đầu biết cảm thông và cũng tràn đầy hi vọng cho những ai đang tinh tấn tu tập theo sự hướng dẫn của thầy vì con tin rằng rồi cũng sẽ thấy ra và trở về thôi. Con thành kính tri ân những lời dạy bảo của thầy. Con xin chào thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời