Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Con mới đọc được câu hỏi trong mục hỏi đáp của một bạn hỏi về lý do vì sao khi nhận ra chân tướng của “kẻ thù” thì luân hồi lại chấm dứt ạ. Đọc câu hỏi của bạn ấy và câu trả lời của thầy, con thấy rất thú vị vì trước kia con cũng cứ băn khoăn như vậy mãi. Hồi đó, con đọc sách thầy viết, nghe pháp thoại thầy giảng, con cũng hiểu nguyên lý đấy nhưng rồi vẫn cứ hoài nghi bởi vì hóa ra mình chưa chịu thực chứng nó. Rồi một lần trong khi đang quan sát tâm mình thì con nhận ra bản chất của nỗi khổ đau đang khởi lên trong con và thế là đột nhiên nỗi khổ đau ấy cũng chấm dứt. Lúc đó con mới thấm thía rằng đạo Phật là cách sống, là sống thiền chứ không phải là một thứ lý thuyết hay triết học gì cả. Do đó, mình cần phải hành ngay trong đời sống này mới thấy được. Thế nên con muốn nhắn nhủ với bạn đã gửi câu hỏi này là thay vì mải mê suy nghĩ xem vì sao, có lẽ mình nên quay trở về quan sát mình đi, khi nào có tham thì biết tham, khi nào có sân thì biết sân, khi nào sợ hãi thì biết sợ hãi… rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra chân tướng của chúng thôi, chân tướng của kẻ thù và thực chứng sự chấm dứt đó. Chúc thầy và bạn thân tâm thường an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy! Đã lâu con không trình pháp trên mục hỏi đáp này, nay con xin được trình pháp ạ. Đó là, khi tâm bất an sinh khởi trong con tự thấy rõ và cảm nhận trọn vẹn như nó đang là thì ngay tại thời điểm đó trong con thấy ra nhân quả của dòng tâm. Tuy nhiên sau đó khi thấy ra điều gì thì cái ta chen vào khái niệm điều thực thấy đó và chính điều này che mờ đi cái thấy sáng trong nơi chính mình về thực tại. Và có thời điểm nơi con diễn ra trạng thái là tâm sinh khởi ra sao đều thấy biết nhưng cái thấy này cứ mờ mờ, con cảm thấy cứ bức bí, như bị đóng khung lại vậy, tâm không còn sự khoáng đạt. Và khi con thực buông, bức bí thì thấy bức bí, đóng khung thì thấy đóng khung, rồi con khám phá ra có một cái ta đã chen vào đồng hoá với cái thấy nơi chính mình, cái ta đồng hoá này bao trùm tất cả, thấy ra điều này con tiếp tục bắt gặp lại sự khoáng đạt, sáng trong và con cảm nhận tâm như đang mở thêm ra. Thưa Thầy! Giờ đây khi đối tượng bên ngoài phản ứng với con, khi con quan sát họ với sự vắng mặt cái ta thì con thấy tâm đang sân không phải thấy đối tượng đang sân, tâm đang ngã mạn chứ không phải đối tượng đang ngã mạn…, con thấy Pháp đang vận hành và đang giáo dục đối tượng đó, con như bắt gặp lại hình ảnh mình trước đây vậy, bên trong con tự khắc cảm thông với họ và con cũng tin rằng ai cũng sẽ thấy đạo bởi Pháp luôn luôn bên cạnh để giúp họ học ra bài học chính mình. Nhân đây con xin được gửi lời cảm ơn tới chồng con, người đã trợ duyên và chia sẻ Pháp cùng con trên con đường sống đạo. Kính chúc Thầy luôn luôn mạnh khỏe. Gia đình con kính tri ân Thầy rất nhiều ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy, Đã trải nghiệm qua quá trình chỉ thấy sanh rồi diệt diệt rồi sanh liên tục trên thân con đôi lúc trở nên căng thẳng, đôi lúc thì không căng thẳng trở nên bình thường lúc nào căng thẳng lo âu thì con điều chỉnh lại, rồi trong 2 ngày nay dường như pháp đã dành cho con 1 món quà quý giá là trong 2 ngày nay con rất định tĩnh khi pháp sanh nơi thân con (con thường tâm sự với Thầy là con thường bệnh hoạn dường như là không khỏi) nên con cứ lấy bệnh mà tu mỗi lần nó khởi sanh lên đau đớn là con phải điều chỉnh nhận thức của mình cho đúng pháp để tâm bớt khổ, cho nên 2 ngày nay pháp đã ban ơn cho con là tâm con rất định tĩnh, nhờ thế mà con thấy pháp đang vận hành trên thân con rất rõ ràng mà tâm không động trên cái khó chịu ấy, tâm vẫn có sự hoan hỉ khi thân đang đau, con vui lắm Thầy ạ. Vì thân khổ nhưng tâm không khổ. Con không biết cảm giác hỷ này được bao lâu, vì hỷ cũng sanh rồi diệt, con nghĩ điều này không quan trong, vì đã 1 lần con được thấy pháp như Thầy đã dạy. Con nghĩ chỉ cần con thêm nhẫn nại nữa thì con sẽ học thêm nữa và con sẽ điều chỉnh lại thêm nữa. Con xin cảm ơn Thầy đã truyền dạy pháp cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy. Con nhớ năm ngoái có lần con gửi câu hỏi về mục hỏi đáp để hỏi thầy làm cách nào mà mình có thể trở nên bền bỉ, nỗ lực, cố gắng hơn hòng đạt được điều mình muốn. Lúc ấy thầy chỉ trả lời với con rằng con cần phải xem lại xem cái điều mà mình muốn có thật là đúng, là cần thiết hay không. Hồi đó con cũng chưa hiểu nhiều. Nhưng gần đây, nhờ chiêm nghiệm lại cuộc sống của mình, con mới nhận ra rằng bản ngã ham muốn nhiều thứ quá. Rồi khi không đạt được hoặc khi không thể kiên trì, nhẫn nãi với những ham muốn ấy thì mình lại tự dằn vặt đau khổ vì không bằng được người, bằng được đời, bằng được như kỳ vọng của mình. Con cùng nhận ra rằng nguyên nhân mà con không thể nào bền bỉ được với những mục tiêu nghe có vẻ đúng tốt đấy là bởi vì chúng đều xuất phát từ cái ảo tưởng sai lầm do bản ngã của con tạo ra. Rồi con cũng thấy ra đôi chút cái ràng buộc của mối quan hệ giữa con và cha mẹ, giữa con và những người xung quanh, và xã hội. Có lẽ một phần nào đó cũng là nguyên nhân đưa đến những nhận thức sai lầm nơi con. Mấy hôm trước, con thấy có hai loại mục đích nhưng nhất thời chưa biết gọi ra thế nào thì may thay tình cờ hôm nay tới lớp, giảng viên của con lại nói tới chữ want và chữ need. Thế là con hiểu được ít nhiều. Con nghĩ rằng để phân biệt được hai chữ ấy, thật sự không còn cách nào khác là mình phải thường biết quan sát bản thân mình thầy ạ. Chỉ khi nào mình thấy được điều gì là vì tham muốn của bản ngã, điều gì là cần thiết phải làm thì mới có thể tránh được những nỗ lực vô ích và khổ đau cũng như biết nỗ lực như thế nào cho phù hợp và cho điều gì. Không biết con nghĩ như vậy có điều gì chưa phải? Mong thầy chỉ dạy cho con. Và bên cạnh đó, thực ra tự nhủ với mình là cần phải biết trầm tĩnh, nhẫn nại quan sát như vậy nhưng con cũng cảm thấy vẫn còn nhiều áp lực tâm lý nơi con ví dụ như áp lực ra trường phải kiếm được việc làm, tự lo được cho bản thân và gia đình, áp lực bị họ hàng, bạn bè, xã hội coi thường vì không đạt được những điều ấy. Con biết những áp lực ấy cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi nhưng nó vẫn luôn là nỗi lo lắng thường trực nơi con. Con cảm thấy rằng để mà bản thân có thể trầm tĩnh, sáng suốt và nhẫn nại với thực tại này thì con cần phải có niềm tin nơi Pháp. Con nghĩ vậy có phải không thầy? Nếu phải, mong thầy chỉ dạy cho con phải làm sao để tăng trưởng thêm niềm tin ấy. Con kính lạy thầy. Càng sống, càng đối mặt nhiều với đau khổ, càng nhận ra được những bài học từ những đau khổ ấy để rồi buông xuống được một chút mê chấp, con lại càng biết ơn thầy. Một lần nữa con kính lạy thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Con là Hưng ở Vũng Tàu đã từng đến gặp và đảnh lễ Thầy. Tuy ở xa, thường xuyên nghe Pháp mà Thầy dạy con thấy mình ngày càng thấm một cách tự nhiên. Do điều kiện gia đình và công việc lại ở xa nên ít được gặp Thầy nhưng con nghĩ cách tri ân Thầy quý giá nhất là học và hành theo giáo pháp Đức Phật một cách nghiêm túc để tự mình trực nhận ra. Tuy mới nghe Thầy giảng được mấy tháng nay và hành chưa được bao nhiêu nhưng con nhận ra cái cốt yếu để hành như thế này thưa Thầy: Luôn sống với cái tâm rỗng lặng trong sáng, trùm khắp của mình để chiếu soi thân, tâm, mọi sự, mọi việc trong cuộc sống mà không nương tựa, bám víu, dính mắc bất kỳ điều gì để từ đó phát triển chánh kiến để tiến tới đoạn tận tham sân si giúp cho cuộc sống ngày càng vững vàng, bình an trước những biến động của cuộc sống. Như vậy con ưu tiên tâm thiền hơn cách thức để thấy pháp dù cách thức cũng cần thiết. Con cảm nhận như vậy có thật chính xác không Thầy? Mong Thầy chỉ dẫn thêm cho con. Con xin trân trọng cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, Con xin được trình pháp. Trước đây con thường hay lưỡng lự giữa cách sống bon chen cạnh tranh theo cách mà xã hội hiện nay đang vận hành hay là sống đời sống an nhàn tự tại, an phận thủ thường. Bản chất con thích thanh nhàn, song thuở ấy vẫn còn ham mê giàu sang phú quý (chủ yếu là để thỏa mãn những dục vọng của thể xác). Nhờ nghe lời thầy dạy thường ngày chánh niệm, con bắt đầu quan sát xung quanh. Những người con quen, từng người từng người nằm xuống. Có những người khi còn sống giàu sang tột bực nhưng vạn sự nào có như ý, lúc ra đi bàn tay cũng không nắm lại được, cả cuộc đời không bất an thì cũng u mê đầy phiền não. Tết con đốt giấy áo giấy tiền cho họ rồi tự nhiên chợt cười, thấy vật chất trên đời không khác, chỉ một mồi lửa thì cũng thành hư không. Dù giàu sang, dù nghèo khó, dù thanh nhàn dù vất vả cũng chỉ vài chục năm thôi. Mượn nhiều thì trả nhiều, mượn ít thì trả ít. Nhờ quán vô thường, bớt vô minh, không còn chiều chuộng cái xác thân mà con giờ đây đã bớt được những lăn tăn phiền não. Trước đây con cứ đi ngược đi xuôi hỏi chỗ này chỗ nọ, đọc sách, tra mạng để cố đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình. Nhìn quanh quanh thấy ai cũng lao đi vun vút mà lòng con bất an, sợ không theo kịp, sợ bị qua mặt. Có những khi bức bí quá con lại vin vào số phận, định mệnh để tự an ủi mình, để hù dọa người. Nhưng nhờ quán vô thường, đọc về nhân quả, nghe những bài giảng của thầy, của sư Giới Đức, Sayadaw U Jotika hay những quyển sách do Nguyên Phong dịch, một bữa bình thường bất thần con thấy dường như không có cái ngã nào hết thì phải. Tất cả đều đổi thay, tất cả đều tuôn chảy. Cái ngã dường như là những cái thuộc về quá khứ không còn nữa, rồi cũng từ cái đống ký ức ấy mà sinh ra nuối tiếc, ra tự ti, ra ước vọng, ra so sánh hơn thua ra biết bao là phiền não. Con là kẻ mới học đạo, nhờ ơn Phật ơn Thầy chỉ dạy mà dần dần tỉnh mộng. Con xin được cúi đầu đảnh lễ Thầy và chư vị Bồ Tát. Kính chúc thầy được mạnh khỏe. Con, Đệ tử Huyền Không P/S: Thưa Thầy, con thấy sau khi chết đi, xác này cũng vô dụng, nếu chôn cất như truyền thống thì lại hơi phí (tốn đất chôn, tốn cây làm hòm, tốn gạch đá để xây mộ) lại thêm dễ bị dính mắc cho mình cho người. Con có ý định hiến xác cho các trường y để họ có cái để nghiên cứu và học tập, không biết như vậy có bị phạm giới luật gì không ạ? Xin Thầy từ bi chỉ dạy giúp con. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, hôm nay con xin trình pháp với Thầy nói ra con thật mắc cở với Thầy khi thật sự chiêm nghiệm rằng bấy lâu nay con tu chỉ là bản ngã tu mà thôi, sự thấy biết vẫn còn bản ngã thấy biết, thật sự bản ngã hay quá nó lừa đảo con quá tinh vi. Con thấy được là do con quan sát tâm mình có lúc nhẹ nhàng có lúc nặng trĩu, con tự nghi sao kì vậy, có khi nào là do bản ngã lừa mình không, con hiểu biết thì vẫn còn qua khái niệm quá nhiều, con đặt tên này tên kia mỗi lần pháp khởi sanh lên. Chiều nay trong khi con buông xả, trong tâm trí con nói bây giờ mình buông hết xuống thử coi như thế nào, lạ thay trong tâm con tự nhiên nhẹ nhàng vô cùng mặc dù thân con vẫn đau vì bệnh tật từ lâu nay, mọi sự thấy hoàn toàn không qua khái niệm đặt tên gì như trước đây, tự nhiên con biết đây mới đúng thật sự lời Thầy muốn truyền tải cho con, con thấy rất vui và hoan hỉ lắm mặc dù thân rất khó chịu do đầy dẫy bệnh tật đang hoành hành. Con không biết mình buông được bao lâu nhưng con cũng vui vì con thấy được 1 lần sự thật. Muốn buông hoàn toàn thật sự không dễ chút nào vì con đã bị vô minh che lấp quá lâu rồi, giờ con chỉ thấy từ từ rồi chỉnh sửa lại từ từ, chứ 1 lần mà hoàn hảo thì rất khó lắm Thầy ạ. Mỗi ngày con cũng cố gắng không quên mình và điều chỉnh lại chính mình mỗi lần 1 chút 1 chút. Con xin cảm ơn Thầy đã dành thời gian cho con được trình pháp.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Con viết để cảm ơn Thầy rất nhiều. Hôm nay con nghe trà đạo Thầy có giảng về tướng của tâm và tánh mà con ngộ được “tâm bình thường là đạo”. Con thấy ra cái bản ngã vi tế từ trước tới nay của con nên tự nhiên ngày hôm nay con sống nhẹ nhàng, thanh thoát… vô cùng. Con không thể diễn tả được, con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ. Con chúc Thầy mong khỏi ho để dìu dắt chúng con trên con đường tu tập ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con xin được đảnh lễ Thầy. Sáng nay con thoáng ngẫm nghĩ trên đường đi xin được chia sẻ cùng Thầy. Có những thứ cứ tưởng là đã hiểu do nghe và đọc được, nhưng đôi khi lại vỡ lẽ ra bất ngờ và “hiểu” theo cảm nhận rất khác. Con thoáng thấy mình như người khách trên đường đang bước qua cuộc đời này như một trong những ngôi làng, địa điểm khác, mà không dính líu nợ nần gì nhau. Trong lòng con rung cảm khi nhìn người qua lại, nhà, xe,… nhìn như thể không biết khi nào gặp lại nữa, mà không gặp lại cũng chẳng sao, có chăng là tạm nương nhau mà bước đi, giận, buồn nhau làm chi, luyến ái nhau làm gì cho thêm rối. Với những người những vật không quen biết, tự bao giờ con mỉm cười yêu thương tự nhiên, một tình thương không tính toán không nợ nần nhau. Pháp là chông gai là mật ngọt, Thầy như người dẫn đường ở nơi này khơi mở cho chúng con không hoang mang lạc đường lòng vòng trong mê cung, không chìm đắm, không giãy dụa. Thầy từ bi chỉ dạy nhưng cũng không để chúng con dính mắc, phụ thuộc nơi Thầy, để không phải bỏ trói buộc này qua trói buộc khác. Thầy chỉ ra bản thân mỗi người là chiếc thuyền duy nhất để nương vào mà tiến tới. Trải nghiệm này con biết sẽ biến mất khi những con sóng đời này tiếp tục đưa đẩy con vì tâm con còn yếu, thôi đành kệ mà đi tiếp vậy. Cứ bước đi vì nhiều khi sẽ lại nhận ra đích đến ngay tại bước chân này. Con kính tri ân Pháp, con kính tri ân Phật, con kính tri ân Thầy đã dạy dỗ chúng con. Con, Minh Anh.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời