Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, đã 1 tháng rồi con thường hay bị đau đầu, hiện tượng đau của những năm trước muốn tái phát, nhớ lời Thầy dạy con đã buông thư thuận pháp. Cách đây mấy ngày, khi đi xe giường nằm, đường xa 150km, vì hết chỗ ngồi nên con phải nằm ở tầng trên gần cuối xe, con đang đau đầu lại dễ bị say xe. Đi được vài km con tưởng chừng như mình hết chịu nổi. Lúc đó trong con nảy ra 2 ý tứ: 1 là xin bịch để nôn, 2 là bằng lòng với hiện tại. Thế là con quyết định trở về với chính mình, ghi nhận cơn đau và cái cảm giác khó chịu của cơn say xe. Thế rồi con hít sâu, thở ra hơi dài, khoảng 3 phút sau hơi thở dần ngắn lại và nhịp nhàng, không có cái tôi ta xen vào điều chỉnh. Rồi cứ vậy sự nhịp nhàng ấy hòa trong vũ trụ bao la, con tự cảm và đặt tên sự chuyển động của vũ trụ như một lá phổi vô cùng vô tận. Vì con không biết dụng văn tự thế nào để miêu tả nên mượn tạm ngôn mà trình với Thầy như vậy. Chặng đường kéo dài cả trăm cây số mà con ngỡ như đi vài chục phút. Đúng lúc con cảm nghe đầu đã hết đau, hết say xe, thân, tâm nhẹ nhàng, mát mẻ, khinh an, rỗng rang, trong sáng thì bỗng nhiên tài xế bật nhạc. Lúc này nhớ lời Thầy dạy, con tiếp tục ứng pháp trên các pháp, lời ca tiếng hát của các cô ca sĩ hòa vào trong những cái cảm giác của xe bị lắc ngang nhanh chậm, lên xuống ổ gà, cứ như con đang trên mặt biển. Con thuận pháp xen lẫn chút vui, cũng vờ như mình đang nằm bồng bềnh lướt sóng chơi, trạng thái thật hoan hỉ với cuộc hòa trong pháp xưa nay chưa từng có. Vâng thưa Thầy thật là bất khả tư nghì: “phiền não tức bồ đề, sanh tử tức niết-bàn”. Nếu thấy mình bị khó chịu, ắt có sự đối đãi nên cảm thọ nơi ảo hóa. Thấy mình được trải nghiệm tức trọn vẹn với pháp, sẽ thấy ra nhiều điều vi diệu ngay nơi thân tâm cảnh. Dạ thưa Thầy, từ bữa đi trên xe tới hôm nay đã 1 tuần trôi qua, con buông thư thuận pháp, mỗi bước con đi trong từng nhịp thở nơi niệm niệm sanh, niệm niệm tử, con đều trực nhận, thấy ra trên bài học của pháp như Thầy đã dạy. Con vô cùng hoan hỉ viết bài trình pháp gửi lên Thầy với lòng biết ơn sâu sắc. Con thành kính đảnh lễ tri ân Thầy tận đáy lòng thẳm sâu vô lượng. Con D.A Bình Phước.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào thầy, Kính thưa thầy, nói về sở đắc cái tâm được nhiếp, con có một kỷ niệm đặc biệt với bác Trần Đới. Lúc ấy con đến chùa Kỳ Viên như mọi hôm, nhưng lần này thì khác, đột nhiên trước khi con về bác Đới có quở con một câu ”Thiếu lễ thì nên lễ, đủ lễ không cần phải lễ”, câu nói này như ghim vào tim con, rồi nó lan ra tới óc, sau đó nó chạy khắp người con làm cho con vào lớp không học hành gì được cả. Tan học con chẳng muốn về, con đi ra ngoài sân trường không có bóng người, con bèn đến góc Phượng ngồi trong tâm trạng như là quên hết sự đời, lúc ấy thân và tâm con hoàn toàn buông hết mọi sự, thì đột nhiên trong con như có luồng sáng chạy qua, thân tâm con nhẹ nhàng, an lạc không tả nổi, con thốt lên, ”A! tâm Phật, tâm Phật! đây rồi” và đột nhiên trong lúc ấy con có luôn câu trả lời của Bác Trần Đới tặng cho con rằng Con “vô–lễ” Vì muốn bỏ “Lễ” còn “Vô” Nên con “Vô” mà không “Lễ”, Bỏ “Lễ” được rồi con cứ “Vô-Lễ” Nhưng khi vào gặp bác, con không nói cho bác nghe, vì trả lời hơi bị muộn rồi, vả lại con nghĩ, chắc là không phải bác nói đâu, hình như có vị nào đọc cho bác nghe, rồi bác đọc lại cho con nghe, chứ trước đó bác vui vẻ với con lắm, đâu có như vậy. Cái ánh sáng đó, làm tâm con sáng ra, con tự hào về điều đó, từ đó bản ngã con tăng trưởng dần, đã làm cho con bị bệnh. Sau đó con bị bệnh nằm liệt địa mấy năm, vì cái mụt ghẻ trên cổ con tự nhiên mọc bự bằng bàn tay người lớn, con thấy mình tệ hại hơn cục phân khô, bản ngã con biến mất, con tìm lại cái ánh sáng mà con gọi là “Tâm Phật” như lúc trước, cũng không được nữa, con thấy cái “Tâm Phật“ cũng vô thường. Trong lúc bệnh con ngẫm nghĩ, bệnh này thứ nhất là do ăn uống mà ra, nên con tập ăn gạo lứt, muối mè. Thứ hai là bệnh do tâm mà ra, con chuyển qua kiểm soát cái tâm tham, sân, si, ngã mạn… con dọn sạch từ lần, giống như dọn cỏ trong sân nhà mình. Thứ ba là bệnh này do nghiệp mà ra, con xin sám hối với Phật, xin Phật cho con hết bệnh để làm việc giúp ích cho người, cho đời, con không thể nằm đây mãi được, con tiếp tục sám hối như thế, cho đến khi con hết bệnh và con đã đứng dậy được, làm việc và sống như mọi người cho đến nay. Thưa thầy, đó là cái kinh nghiệm xương máu về bản ngã trong đời con, con rất sợ bản ngã con “sở đắc cái gì” là con bị bệnh ngay, nên con không dám. Mình cũng không thể đi tìm cái mà mình không hề biết rõ mặt mũi nó ra sao và cảm nhận nó là ”cái gì”, nên cho dù là có Niết-bàn hay không có Niết-bàn, cho dù có kiếp sau hay không có kiếp sau, cho dù có nhân quả hay không có nhân quả… gì đó, thì lúc nào mình cũng sống trong tỉnh thức và chánh niệm, vì ngay trong chánh niệm và tỉnh thức ta có được sự bình an ngay trong nội tại của chính mình rồi. Con kính bái thầy, kính chúc thầy nhiều sức khỏe, con xin cám ơn thầy đã chịu khó đọc bài viết của con. Con biết thầy hiện có giảng pháp vào chủ nhật ở chùa Bửu Long, nhưng con không đi nghe giảng pháp và thăm viếng thầy được, vì từ khi con nghỉ hưu bốn năm nay, con phải chăm sóc một người bạn bị liệt nặng do tai biến nên con chỉ nghe pháp trên mạng thôi.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy con làm quen với Phật giáo hơn 10 năm nay. Khoảng thời gian gần đây con hay có những giấc mơ mà con gọi là “giấc mơ lành”. Con thấy mình bay trong không trung nhìn xuống sông núi, rừng cây. Có lúc mơ thấy sông biển được tạo bởi những màu sắc rất đẹp không như màu sắc trên trái đất này. Con thấy mình đi qua những miền đất xa lạ, con người và động vật nơi đây đều rất cao ráo sạch sẽ, hiền lành. Con thấy họ nhưng họ không thấy con. Như tối qua nằm mơ thấy mặt trăng sáng như kim cương to lớn như núi, ánh trăng tỏa sáng cả một vùng biển lúc bình minh. Thưa thầy có phải do tâm con bớt dơ bẩn nên có những giấc mơ đẹp? Con có đọc một cuốn sách, vị thầy Tây Tạng này nói rằng có thể nơi đó con đã từng sống qua hay sẽ là nơi con sẽ tái sanh tới. Cảm ơn Thầy đã đọc câu hỏi của con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy, Con thấy sự buông lung là do dính mắc vào cảm giác, dính mắc vào sắc, thanh, huơng, vị, xúc, pháp. Sự dính mắc làm mình bị giới hạn có phải không thầy? Khi thấy ra thì dần dần sẽ bớt dính mắc đi và không còn bị che mờ nữa. Như vậy có đúng không thầy?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Con thường có thói quen nói nhiều hơn cần thiết, con luôn nhắc mình nên lắng nghe và đặt câu hỏi nhiều và chỉ nói khi thực sự cần thiết nhưng thường là sau khi thao thao bất tuyệt xong thì con mới chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều. Con bắt đầu thực hành việc quan sát cái tâm tham nói của con nhưng chỉ thỉnh thoảng con mới “bắt” được nó. Con mong thầy chỉ dạy cho con cách để đối trị cái tâm tham nói của con. Con cảm ơn Thầy rất nhiều. Con chúc Thầy thân tâm thường an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, khi Tâm chánh niệm thì mọi sự sáng trong và lặng lẽ. Khi Tâm còn vọng động lao xao thì thận trọng quan sát cho đên khi thấy mọi sự trở lại lặng lẽ sáng trong. Đối đãi với sự bất như ý thì rõ rồi. Còn đối đãi với an lạc, với những điều cao quý tốt lành thì con thấy mình càng cần thận trọng hơn. Con nhận thấy mức độ chánh niệm của mình còn rất yếu, nên con luôn luôn chấp trì thái độ vô tâm thận trọng này. Nhưng sau giờ trà đạo, khi con ngồi nán lại trên tháp, nhìn Thầy và các sư ra vào an nhiên, con thấy ra so với thái độ tâm đó, sự tự tại còn thênh thang hơn rất nhiều. Thầy ơi, con xin đảnh lễ tri ân Thầy, cho sự may mắn con còn được bên Thầy và Tam Bảo.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Con lại phiền Thầy nữa ạ. Theo lời dạy của Thầy, con đang trở về quán sát chính bản thân mình. Con đã biết tội nghiệp của mình quá lớn. Con vừa sám hối vừa rải từ tâm. Con thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên, khi tiếp chạm sự đời con vẫn không kiểm soát được tâm của mình. Thường thì, sau khi mọi sự qua đi mình kiểm điểm lại bản thân mới nhận ra hành động sai xấu. Những lúc như vậy lại ăn năn hối hận. Nhưng rồi những hành động, cử chỉ, lời nói sai xấu của minh vẫn lại tiếp diễn, đôi khi có nhận thức được nhưng không đủ tinh tấn để dừng lại. Vậy nên con rất buồn và hơi bi quan. Con xin Thầy từ bi xá tội. Con kính đảnh lễ Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Hôm qua, khi nằm xuống ngủ nhưng lúc đó con chỉ vừa nằm xuống mà chưa ngủ. Con cảm giác con rơi vào 1 trạng thái nào đó nhưng con vẫn biết rất rõ ràng âm thanh bên ngoài và tiếng con đang thở. Nhưng 2 lỗ tai con rất đau, cơ thể không cử động được. Con vẫn chú tâm quan sát thì lát sau hết. Xin Thầy chỉ dạy con đã hành sai gì không ạ? Con xin cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con xin kính đảnh lễ sư ạ. Thưa sư xin cho con hỏi một vài thắc mắc ạ. Con thường lặng lẽ ngắm nhìn và theo dõi các hoạt động của thân và tâm. Có lúc (dạo này thường hơn) con nằm con hay nghe tiếng rè rè như ve kêu (không có tác ý) mà cái nghe tự nhiên, và lúc nghe đó vẫn phân biệt được các âm thanh bên ngoài lúc đó luôn. Lúc làm việc mà rảnh thì quan sát hơi thở, tối trước khi ngủ con thực tập ngồi thiền, khi thực tập con có vài thắc mắc là dạo này con thấy con ngồi được 30p là thấy toàn thân như bị nghiêng, bị đè nặng xuống và cảm giác như sắp chìm, hoặc có lúc nghe tiếng ve kêu re re mà thấy điếc cả tai. Ngoài ra lúc nước bọt tuôn ra nhiều (nước bọt khá trong). Xin sư cho con biết con phải làm gì khi gặp những hiện tượng đó và cách vượt qua ạ. Con xin cảm ơn sư ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời