Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cảm ơn Thầy rất nhiều vì bài kệ mà Thầy đã làm cho con. Hình như câu hỏi về tánh và tướng ở phía dưới là Thầy hỏi con hả Thầy? Thật ra con cũng không chắc là con có cái thấy rốt ráo không nhưng con chỉ buông xả như Thầy dạy và thấy kết quả khác trước. Con xin trình chi tiết với Thầy vài biểu hiện trong cuộc sống gần đây của con. Lúc mới biết hành thiền thì con tập thiền đi theo kiểu giở – bước – đạp. Sau này thuần thục thì mỗi khi đi đều quan sát bước chân theo tiến trình này, mặc dù mặt vẫn ngước lên trên nhưng tâm thật ra đang trụ trong bước chân. Nhờ Thầy mà con phát hiện ra mình kẹt vào phương pháp thiền hành mỗi khi đi, chính vì vậy nên có người chào từ xa hoặc có gì cần phản ứng thì phải hơi mất chút thời gian kéo tâm về đối tượng kia. Sau khi hành pháp của Thầy thì con nhận ra mình đi nhanh hơn (thật ra là trở lại tốc độ đi bình thường như trước đây) nhưng con vẫn quan sát việc đi chứ không quan sát chi tiết vào từng cử động, và đồng thời vẫn quan sát các đối tượng của mắt và tai cùng 1 lúc. Con thấy mình linh hoạt hơn rất nhiều. Tương tự với bước chân. Lúc trước con cũng thử thực hành 1 pháp của thiền sư bên Miến Điện là cử động chậm rãi kiểu như … Thái Cực Quyền và quan sát thân trên các cử động đó, thậm chí là quan sát cái tác ý trước khi chuyển động. Lúc trước khi biết pháp của Thầy thì con cứ nghĩ một trong 1 thời điểm tâm mình chỉ có thể chuyên chú vào 1 đối tượng cụ thể thôi, giờ con mới thấy không phải vậy. Tâm vốn rất linh hoạt và rộng lớn, nó có thể tùy cơ ứng biến rất nhanh mà vẫn giữ sự nhận biết rõ ràng và không lay động. Lúc trước con có rơi vào trạng thái tâm nhanh mà con thấy tâm này giống của các doanh nhân hay của các lãnh đạo. Cái gì làm cũng rốp rẻng, hoàn thành xong cái này xong cái kia trong thời gian đã định. Lúc đó con nhận ra tâm này giống của robot được lập trình sẵn, nó làm theo quán tính và rất dễ nổi sân khi mọi thứ xung quanh không theo ý mình. Lúc đó con mới hiểu tại sao những người làm lãnh đạo thành công hơn người khác nhưng bên cạnh đó đặc điểm của họ cũng dễ nổi sân hơn người thường khi có những thứ xảy ra không theo lập trình, tính toán sẵn. Chính vì thấy điều này nên sau đó con mới chủ trương thiền phải chậm để giữ sự quan sát cho tốt và mạnh. Kiểu hành thiền chậm này đạt được kết quả là bình an và tạo lập thói quen quay vào chính mình trong thời gian đầu, nhưng cũng rất dễ mất bình an mỗi khi nghịch duyên xảy đến hoặc pháp đến nhanh và quá nhiều hoặc khó khăn mà tâm thì cứ quen với chậm, không linh hoạt để theo kịp. Kết quả là… treo máy, nặng hơn thì rơi vào trầm cảm phải rút về một nơi nào đó bình yên để dưỡng thương, phục hồi năng lượng. Con nhận ra đây là điều rất phổ biến đối với những người hành thiền hướng đến sự bình an, và bị kẹt trong trạng thái này. Hoặc trước đây con cũng hay làm theo kiểu thắng giải, nhờ đặt chuông chánh niệm 15 phút 1 lần nên sau này con tạo lập được thói quen mỗi khi phiền não đến thì hướng đến một đề mục khác như bước chân hay hơi thở để tắt phiền não đó đi. May mắn là con vẫn thực hành Vipassana nên đa phần con vẫn quan sát chính tâm đang nổi trội đó, ghi nhận trung thực nhưng cũng có nhiều lúc gặp mấy cái khó quá thì lại thắng giải mà không biết, sau này nghe pháp của Thầy mới biết mình vướng vào cái này. Ví dụ như có lần vợ con rủ con đi coi phim ma, sau khi coi phim ma về thì tâm bắt đầu tưởng nhiều thứ, lúc đó con phát hiện mình đang tưởng về mấy hình ảnh mới xem thôi, nhưng vì sợ quá nên tập trung vào bước chân lên cầu thang để khỏi tưởng tầm bậy, sau khi vào phòng bật đèn lên thì thấy trong mình vẫn còn sợ nên bật bài Kinh Rải Tâm Từ lên nghe và hướng về các đối tượng đó. Nhờ sự trợ giúp của Kinh Rải Tâm Từ mà tâm con vượt ra khỏi sự sợ hãi đó rất nhanh. Giờ con mới biết tất cả mình làm đều là kiểu đối trị, thắng giải. Nhưng giờ nghĩ lại có lẽ con phải cảm ơn việc thực hành các pháp đó để giờ nghe pháp của Thầy con đều hiểu hết và bước vào một giai đoạn thực hành khác để thoát khỏi tất cả vướng kẹt vào các phương pháp của 2 năm qua. Con thấy khi hữu sự thì tâm mình linh hoạt, xử lý tình huống nhanh và chính xác, khi vô sự thì dễ lấy quân bình lại nên đến buổi tối vẫn còn nhiều năng lượng. Ngoài ra con còn thấy mình ít bị kẹt vào việc nhớ về những việc thiện mà mình làm (mặc dù những việc đó cũng khá lớn và quan trọng) và những dằn vặt về những tâm/hành động bất thiện đã mắc phải. Con chỉ ghi nhận hoặc điều chỉnh tức thì và đi tiếp, không để nó kẹt mình lại dù nó là gì. Con có cảm giác mọi thứ như nước chảy mây trôi, pháp tới đâu mình theo đó và không dừng lại ở chỗ nào, hoặc có bị kẹt thì cũng thoát ra đó nhanh hơn lúc trước. Tối hôm qua con có ngồi buông xả trên ghế và không hiểu sao trong vòng khoảng 10 hay 20 giây con rơi vào trạng thái khá lạ, trạng thái đó cũng không phải cận định vì lúc trước con vào khóa Thiền có rơi vào cận định và thấy không phải. Con cảm thấy nhận biết rõ ràng mọi thanh âm trong phòng, cảm thọ trên thân rõ hơn mức bình thường, thình lình lúc đó có tiếng 2 con chó sủa dưới đất rất lớn và đột ngột (lúc đó hơn 12h khuya) nhưng tâm con cũng nhận biết liền mà không bị giật mình. Nếu lúc trước rơi vào 1 trạng thái hơi tập trung như vậy mà có 1 tiếng điện thoại hay tiếng người thì con dễ giật mình và đồng thời lúc đó tim đập rất mạnh, tâm rất căng thẳng hồi sau mới bình thường lại được. Nhưng lần này có tiếng động đột ngột xen vào nhưng con vẫn bắt kịp và không có gì ngăn trở. Đó là vài so sánh nhỏ trong 1 tháng nay con hành pháp của Thầy và thấy hiệu quả. Con xin trình đến Thầy và các huynh đệ. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con vẫn còn dính mắc, bám chắc vào tình thương vị kỷ Thầy ạ! Có đôi khi con lại muốn chiếm hưũ, muốn được yêu thương thật nhiều từ cha mẹ. Con biết đó là do bản ngã, nhiều lần làm cho cha mẹ buồn lòng. Con thấy con thật có lỗi, nhưng sao con lại khó thay đổi quá. Từ nhận thức qua hành vi thật khó. Xin Thầy giúp con. Con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy, Thầy ơi, sao cái Tâm con nó lăng xăng kinh khủng. Nó lo lắng quá nhiều cho tương lai mà nó chưa biết sẽ như thế nào. Con đang học bài học làm người và học cả bài học giác ngộ. Con là người không tốt, có quá nhiều suy nghĩ xấu dễ phát sinh. Con không trong sáng được. Ví dụ như có ai điện thoại đến, mặc dù con chưa nhìn màn hình điện thoại nhưng con lại tự trả lời và phỏng đoán trước là ai. Thất bại nhiều mà sao vẫn u mê. Con hằng ngày vẫn nghe pháp vẫn đọc những câu hỏi và trả lời của thầy. Có lẽ con là đứa học trò bất trị, u mê và cố chấp quá. Đôi khi đã có lúc con buông được cái lăng xăng của mình, nhưng đôi khi lại vong thân quên mất điều đó. Nhưng mà đúng là cảm giác buông xuống nhẹ vô cùng cả thân và tâm. Tự dưng viết đến đây con lại cười. U mê quá thầy ơi! Đôi khi đọc trong mục câu hỏi có câu nào giống mình con cũng cười. Ví dụ như năm ni con định sẽ đi theo khóa thiền thầy tử tế. Thế nhưng con lại có lớp học ngoại ngữ. Con lại chọn học cái sự đời. Và không có gì mình có thế biết trước được dù chỉ là 1 tình huống nhỏ xíu xìu xiu. Có lẽ con ham muốn quá nhiều, có lẽ con bị cuộc đời làm te tua mà vẫn lỳ đòn. Tiếp tục chiêm nghiệm và trải nghiệm nữa phải không thầy? Con thành kính đảnh lễ và tri ân Thầy. Con Tâm Như Phúc

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con mới chỉ biết đến thiền vipassanā và Phật Giáo Nguyên Thủy được khoảng một năm. Trước khi biết đến thiền, hành động và lời nói của con thường nhanh nhẩu, tự phát theo cái bản ngã. Sau khi tu tập, con có thấy được những cái tâm tham sân si nổi lên mỗi khi gặp phải một hoàn cảnh bất như ý. Khi thấy những tâm tham sân si đó, con thường tự nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là cách hành động đúng, chỉ nhắc nhở như vậy chứ không phán xét hay ghét bỏ những trạng thái tâm đó, và rồi những tâm tham sân si đó mất đi. Con muốn hỏi rằng liệu sự nhắc nhở đó là cái tâm của con đang lên tiếng, hay cũng chỉ là một cái bản ngã vô minh đang tự đặt cho mình một quy tắc sống hợp đạo lý? Liệu sự nhắc nhở đó có nằm trong quá trình quan sát trọn vẹn mọi thứ hay chăng? Con cám ơn sự chỉ dạy của Thầy. Con xin thành kinh đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy kính mến của con. Hôm nay con xin trình sự trải nghiệm của con sau nhiều năm bị bệnh tật hoành hành mà con đã học ra được bài hoc để trình với Thầy và cũng là trải nghiệm chung cho những bạn hữu nào khi có bệnh để giảm được cái khổ tâm. – Khi thân đau là cơ hội để quay về biết thân đang đau là niệm thân. – Khi thân đau thấy khổ khởi sanh biết thọ khổ khởi sanh là niệm thọ. – Khi thân đau thấy tâm đang bất an lo âu sợ hãi, chống đối loại bỏ loại trừ… là niệm tâm. – Khi thân đau tâm bị dính mắt vào trong cái đau ấy gây lên sự trói buộc làm cho mình phải khổ sở thêm về cái đau ấy là niệm pháp. Khi quay vể chính mình trọn vẹn với cái đau ấy là cơ hội để cho mình tu tập thì không còn lo âu và sợ hãi với cái bệnh nữa, chỉ có cái bệnh như nó đang là mà không có cái “Ta” bệnh. Mỗi lần bệnh khởi sanh lên là khổ vì có cái “Ta” xen vào muốn loại bỏ loại trừ không thích, tìm kiếm, tạo tác… nên sinh khổ. Vì mình chưa thật sự biết trọn vẹn với cái bệnh ấy và không đủ sức nhẫn nại với bệnh ấy nên sinh khổ càng lăng xăng chống đối thì khổ càng thêm khổ gây nên căng thẳng và mệt mỏi. Trải qua nhiều cơn bệnh trên thân con luôn luôn điều chỉnh lại nhận thức của mình cho đúng tốt. Hôm nay con xin trình trải nghiệm nay với Thầy, có điều nào sai mong Thầy khai thị thêm cho con. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Con là người đã đến gặp thầy vào chiều thứ năm, 10/8/2017. Con thà là một cô tu nữ tu đúng theo đạo Phật còn hơn là một tỳ kheo loanh quanh với những dính mắc vào pháp môn và những quy cũ. Con không ham thích chức vụ, học vị, nhưng vì mong muốn sau này có đóng góp cho ni đoàn nên nghĩ một tu nữ nhỏ bé nói đạo người khác không nghe, tu nữ chưa được thọ giới tỳ kheo thì không giúp được nhiều cho ni đoàn. Nghe thầy chỉ dạy thì con đã hiểu. Con chỉ cần sáng suốt, định tĩnh, trong lành như thầy đã dạy cho con. Còn việc cống hiến thì khi đủ duyên sẽ làm được. Nếu có trải nghiệm (thực chứng) thì làm việc và nói đạo mới đúng và có lợi ích, còn việc ai nghe theo hay không là tùy nhân duyên của mỗi người nữa. Con xin được tri ân thầy! Con, Diệu Hân

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy! Trong một lần khi rửa tay, ngẫu nhiên con thấy chỉ có hai cái tay đang rửa dưới vòi nước, không thấy hình dáng con đang đứng rửa, mọi thứ xung quanh lặng hết, cả vũ trụ như chỉ có đôi tay dưới vòi nước. Lần đầu tiên con thấy rõ như vậy. Con cũng không thấy hỉ, lạc… hay gì đó, rất bình thường Thầy ạ. Kính xin Thầy chỉ dạy thêm cho con. Con !

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông, Con chân thành cảm ơn Sư Ông, đã luôn trả lời cho những câu hỏi của con. Con rất tri ân tấm lòng từ bi của Sư Ông ạ. Con là Phật tử ngồi thiền và nghe tiếng chim hót buổi sáng sớm ạ. Con xin trình pháp mới hôm kia thôi, sau buổi cơm chiều con hoàn tất mọi việc, con ra sân ngồi thiền thư giãn buông xả và sau đó là nằm nghỉ ngơi trước sân, khi nằm nhìn mây trời thì con thấy con rất bình an, vô nghĩ, hoàn toàn thư thả buông thư. Con nhớ tới câu nói của Ngài Huệ Năng, “không nghĩ thiện không nghĩ ác thì chính lúc đó cái gì là bản lai diện mục?” Khi kết thúc câu nói đó con chợt chạm mặt rõ hơn nữa về bản tâm chân thật của mình ạ. Mây trời thấy rõ, tiếng chim hót gần đó nghe rõ ràng, một cái tâm bạt ngàn không hề một niệm mà vẫn phân biệt rõ ràng ạ. Con xin phép kết thúc bài trình pháp. Vì con thấy biết còn nông cạn, kính xin Sư Ông từ bi dẫn lối để con không phải lạc đường tà ạ. Con chân thành tri ân và kính đảnh lễ Sư Ông ạ. Kính, Con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin chào Thầy, Con kính chúc Thầy sức khỏe và an vui. Con cám ơn Thầy rất nhiều đã dạy cho con thấu hiểu đạo là gì. Con xin trình pháp và chia sẻ ạ. Vốn là hôm qua con dẫn đứa con gái con đi mua dress để đi dự tiệc. Con đến tiệm thì thấy một cô bé ra phục vụ. Khi cô bé đó thấy con thì bỗng nhiên định bỏ trốn. Con nhìn kỹ lại thì ra bé đó lúc xưa là nhân viên làm ở quầy tính tiền cho gia đình con, bé trộm tiền bị bắt gặp và bị anh con cho nghỉ việc. Thoạt đầu tâm con nhảy ra bao nhiêu thứ quá khứ xấu về bé, phán xét đủ điều. Bỗng con thấy, nhìn bên ngoài bé đó mắc cỡ khi thấy con, bên trong con không thích bé đó phục vụ. Khi thấy bên ngoài bên trong như thế, con liền trọn vẹn cảm nhận cả, một tình thương cảm thông ở đâu xuất hiện, con liền quay lại thay đổi thái độ của mình, đối xử với bé thật là mới mẻ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai cô cháu cười cười nói nói và bé đó phục vụ con rất nhiệt tình, đem mười mấy cái dresses ra cho con gái con thử, xong còn bớt giá cho con nữa! Ra về, 2 bên vui vẻ và xong việc. Lạ Thầy nhỉ? Khi mình thấy pháp bên ngoài ra sao, thấy bên trong tâm mình ra sao thì tự nhiên có một sự chuyển hoá ngay lập tức. Đạo của Thầy soi sáng cho chúng con thật là mới mẻ, thú vị và nhiệm mầu. Chúng con xin đa tạ Thầy, đa tạ pháp đã miệt mài chỉ dạy cho chúng con từng bài học hay.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời