Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

KÍNH BẠCH THẦY, Vừa nghe bài 3 của khóa 17 con lại liên hệ đến chữ HÒA. Sống trong đời một khi cảm nhận bị trói buộc ở đâu thì tự gỡ trói buộc ở đấy và chỉ có một con đường duy nhất là tự gỡ trói buộc tại chỗ đấy mà thôi. Như vậy là giải thoát. Và không ai làm thay được cả. Cũng vậy đối với KHỔ. Để nhận ra được TRÓI BUỘC, ĐAU KHỔ thì không còn đường nào khác hơn là TRỞ VỀ, TRỌN VẸN, TỈNH THỨC. TRỌN VẸN VỚI CÁI ĐANG LÀ, TRỌN VẸN HOÀN TOÀN tức là HÒA KỲ QUANG, ĐỒNG KỲ TRẦN. Chỉ là CÁI ĐANG LÀ và chỉ có CÁI ĐANG LÀ, không gì nữa cả. Qua cảm nhận này, con thấy sự phân biệt ĐẠO và ĐỜI có chỗ không đúng. ĐỜI là CÁI ĐANG LÀ lúc nào cũng có ĐẠO ấn áo trong đó. ĐỜI luôn có ĐẠO nên ĐỜI mới SỐNG (bao ham luon CHẾT) mới THÔNG LƯU. Vì phải nói ra nên mới có ĐỜI có ĐẠO. Kính chúc Thầy nhiều khang kiện.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Gần đây, con thấy con có 1 tình trạng, nó kéo dài liên tục 3 tuần rồi. Mỗi tối trước khi ngủ con ngồi im trên giường 1 chút, sau đó nằm xuống. Nhưng con không cảm thấy buồn ngủ, thậm chí rất tỉnh táo, con có suy nghĩ là không biết bao giờ mới thật sự ngủ đây. Tuy nghĩ thế, nhưng con cũng không quan tâm đến nữa. Con cứ nằm vậy và không biết có thật sự là ngủ hay không, cũng không biết là ngủ từ lúc nào. Con chỉ biết lúc thức dậy rất tỉnh táo, cứ như là chưa hề ngủ. Những suy nghĩ trước khi ngủ con lại nhớ rất rõ, cảm giác như chỉ vừa mới nghĩ thôi chứ không phải của đêm qua. Con không hiểu tình trạng của con là sao, con kính mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con. Con xin thành tâm đảnh lễ Thầy. Đệ tử Như Tường

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy, tối nay con đã quay đầu về được rồi Thầy ạ. Con đã nhận ra được 1 tuần lễ vừa qua con bị tưởng của phiền não bản ngã lôi cuốn con chạy theo ảo mộng do tưởng sanh. Sự thật cũng có, ảo mộng cũng có mà phần lớn là do tưởng sanh quá nhiều làm cho con chạy theo phát đuối luôn. Giờ đây tuy chưa được hóa giải hết, nhưng không sao Thầy ạ. Giờ con đứng lại nhìn coi sự thiên biến vạn hóa của cái bản ngã này nó còn tiếp tục làm gì nữa. Giờ con đã chấp nhận bệnh tật không có gì thay đổi được sự thật muôn đời này. Giờ điều con có thể làm là Nhẫn Nại để xem. Biết đâu trong giai đoạn này có thể con học ra sự Vô Thường và Vô ngã thật sự không giống mhư vô thường trên lý thuyết thì sao? Giờ con cứ mặt kệ nó. Con coi thân này như kể bỏ, quan tâm nhiều quá thì nó có được như ý mình đâu. Nó luôn luôn biến đổi không ngừng không sanh cái này lại sanh cái khác sanh sanh diệt diệt. Theo nó hoài cũng đuối quá Thầy ạ. Thôi thì cứ để tự nhiên cho nó vận hành đi thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con có 2 việc muốn được Thầy chỉ dạy: 1) Thời gian qua, con nghe pháp thoại của Thầy, sống bình thường, buông xả. Thầy dạy con hiểu ra nhiều điều, tu là không tu gì cả. Chỉ là biết quan sát thân thọ tâm pháp ngay giây phút hiện tại. Từ đó thấy ra và thay đổi nhận thức hành vi (một cách tự nhiên do tánh biết vốn sẵn có) mà không cần toan tính, phân biệt… Con cảm thấy bình thường hơn trước những đến đi của pháp. Nhân quả nghiệp báo đến thế nào, tùy duyên trải nghiệm, chiêm nghiệm mà học ra bài học của chính mình, không nắm giữ hay loại bỏ. Rồi con đã trình bày quyết định về nhà với ba má nhưng ba má đã phản đối. Họ bảo rằng, họ đã ổn định sau khi con đi thời gian, họ nghe pháp thoại cũng hiểu ra một ít. Nên bây giờ con về chỉ làm họ thêm lo lắng và thất vọng lần nữa (lần trước là bỏ việc, bỏ tất cả để đi tu). Ba mẹ lúc nào cũng hi sinh cho con. Và thật sự con chưa đủ sống tự tại để họ nhìn đó mà yên tâm. Vì thế, con vẫn còn đang ở chùa thưa Thầy. Lúc này con hiểu lời Thầy dạy, mọi việc do pháp vận hành, bản ngã cứ xen vào làm che sự trong sáng, mất sự trọn vẹn. Bây giờ con tùy duyên thuận pháp mà sống. 2) Hằng ngày, sống thận trọng, chú tâm, quan sát mặc dù chưa được nhiều, nhưng con thấy ra 2 điều thường ngăn che sự trọn vẹn, tỉnh giác trong con: *) Con thấy dòng vô thức cứ liên tục chảy ra như dòng suối không ngừng trong mọi lúc, lúc ngủ, lúc làm việc, lúc đọc kinh, ngồi thiền thậm chí con vừa học bài hay nghe pháp thoại vẫn thấy nó chảy đan xen trong những hoạt động đó. Nên nó làm con không trọn vẹn với việc mình đang làm. Dòng vô thức là những câu chuyện, nội dung không rõ ràng, nhân vật không quen biết, và con cũng không nhớ ngay sau đó. Con không bị chạy theo nhiều, nhưng tỉnh 1 chút rồi lại tiếp. Con cảm thấy cả ngày lẫn đêm sống trong vô thức nhiều hơn ý thức. *) Những ngoại cảnh, những câu chuyện hàng ngày cũng khởi lại làm con suy nghĩ có lúc ảo tưởng theo bản ngã nên con mất chánh niệm quên mình. Cả hai điều ấy lúc làm con hôn trầm (khi thả lỏng thân tâm ), lúc làm con trạo cử phóng dật. Kính mong Thầy chỉ dạy cho con. Con thành kính tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Trước hết con xin được cảm ơn Thầy về những hướng dẫn của Thầy cho con xưa nay. Con xin được trình bày cảm nhận của con như sau: PHÙ DUY BỆNH BỆNH THỊ DĨ BẤT BỆNH. Trước đây còn không hiểu lắm, có khi còn muốn hỏi Thầy ở mục này cho rõ mà chưa kịp hỏi. Nhân nghe khóa giảng 17 trên mạng (những khóa trước Thầy cũng nói nhiều đến TRỌN VẸN mà con không thấy ra) con hiểu như sau: TRỌN VẸN, TRỌN VẸN VỚI CÁI ĐANG LÀ. TRỌN VẸN HOÀN TOÀN VỚI BỆNH, chỉ có bệnh trên bệnh, không có người bệnh, không có thọ bệnh, không có tưởng bệnh, tức là tâm không bệnh – THỊ DĨ BẤT BỆNH. Ngay cả TÂM KHÔNG BỆNH cũng là tạm gọi vì thật ra cũng không có cái tâm này. VÔ TÂM. Chính ngay trên đó không còn có gì để làm vì những việc cần làm đã làm, tức đã TRỌN VẸN HOÀN TOÀN VỚI BỆNH. Con kính chúc Thầy nhiều an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, con có điều muốn nhờ Thầy giải đáp giúp con ạ. Chuyện là nơi ở của con có người hay tạo tiếng động mạnh, tiêu cực, lại hay bật những bài nhạc tình cảm trẻ. Ban đầu con không muốn nghe, nhưng vì khó chịu nên con nhận ra đó là cơ hội để con tinh tấn nên con tỉnh giác, nghe không hiểu câu từ nữa, nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc từ bài hát, sau đó nghe thêm thì bài hát đó cũng chỉ như âm thanh chuyển động thôi. Vấn đề của con là con đang chép pháp thoại, mà khi con xoay qua nghe pháp thoại thì lại quay về khó chịu với bài hát. Con không làm hai việc này cùng một lúc được ạ vì không biết làm sao để tỉnh giác với bài hát mà vẫn có thể nghe pháp. Khi con tập trung nghe pháp thì bài hát vẫn ngầm ở một bên quấy nhiễu con ạ. Trình độ con thấp kém, khi gặp trường hợp này con phải làm sao đây Thầy? Con xin cảm ơn Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Con đang viết cho thầy khi thân tâm con đang cảm thấy an lạc lạ thường. Một cảm giác an lạc khác lạ với lạc thú thế gian. Có một điều con cảm nhận rõ ràng là, pháp thiền mà thầy hướng dẫn làm con dễ thâm nhập các pháp. Vừa rồi con chỉ đọc một đoạn kinh Bát nhã mà con nhớ được thì sự trở về liền xuất hiện thầy ạ. Cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, sau thời gian đau khổ, con hiểu rằng: 1. Tình yêu nam nữ là ích kỷ nên khổ. 2. Trải qua được nên con thông cảm và hiểu mà không chê trách ai, phải chăng là bài học của Pháp? Con tri ân Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Cách đây không lâu con có hỏi Thầy về việc con thấy đời sống chán ngán, lập đi lập lại và rỗng không. Thầy có cho con lời khuyên là hãy cảm nhận cuộc sống và học hỏi từ nó. Dạ con cũng đã ‘cố gắng’ quan sát, học hỏi từ nó. Nhưng càng quan sát, con càng thấy nó chán nản và lặp đi lặp lại. Thân mình hết sạch rồi dơ, cứ phải tắm táp, rồi lại dơ, rồi lại tắm táp. Mình ăn rồi đói, đói rồi lại ăn. Thời gian gần đây khi ăn con chỉ thấy nhai, nuốt, và mỏi miệng, và không thấy có hứng thú nào trong việc ăn uống, thậm chí thấy chán ngán và tự hỏi tại sao cứ phải ăn, rồi vệ sinh ra hết, rồi lại ăn. Ngay cả việc đọc tìm hiểu Kinh sách, hành thiền, con cũng thấy chán, trong khi trước đây những việc đó khiến con hứng thú và thấy đời sống này có ý nghĩa. Khi ngồi hành thiền, con thấy hết cái này tới rồi cái kia tới, khi vui khi buồn, khi có hỷ lạc, khi thì ưu… Con tự hỏi còn gì nữa. Con thử rà soát lại xem mình có phải vì muốn và mong cầu được cái gì đó nên chán nản không. Con cũng thấy mơ hồ, vì nếu ‘được’ cái gì đó thì cũng vậy thôi, rồi thì sao. Những gì từng khiến con hứng thú, dù lành mạnh như tập yoga, giờ cũng thành nhàm chán. Thậm chí có khi con còn thấy chán thở nữa. Mỗi ngày sự nặng nề đó càng tăng và chiếm phần nhiều trong tâm trí của con. Con cứ như có 2 người cùng tồn tại, một chỉ muốn nằm dài ra đó, không làm gì cả, không biết làm gì, một tự bảo cần phải đứng dậy và làm những thứ cần làm nên làm, hoàn thành các nghĩa vụ đối với các mối quan hệ mà mình đang ở trong đó. Nhưng bao trùm là cảm giác chán và ngán. Nó khiến con bị đơ đơ suốt. Con xin Thầy cho con lời khuyên ạ. Con cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời