Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Hôm nay con xin được trình bày với Thầy cách mà con đã vượt qua những khổ đau trong con và mong được Thầy chỉ dẫn cho con cách mà con đã thực hành đó có sai lầm chi không? Thưa Thầy, hơn mười lăm năm trước đây con gặp nhiều đau khổ trong cuộc sống, với gia đình và xã hội con luôn thấy nhiều điều bất ý, mà hôm nay con thấy rõ rằng quá 80% những đau khổ đó là do con luôn muốn sắp đặt cuộc sống của mình và của những người thân của mình theo những khuôn khổ và ý muốn của mình; 20% còn lại là những nỗi khổ mà con không thể lý giải được vì sao nó đến với mình khi nghiêm khắc nhìn lại mình con không thấy mình có lỗi trong đó. Điều may mắn cho con là ngay lúc ấy con được gặp được những Người Thầy chỉ dẫn cho con phương cách để có cách cư xử đúng với những đau khổ ấy và sống trong bình an cho đến hôm nay. Quý Thầy đã chỉ cho con rằng: – Hãy xem xét tất cả những gì mà con cho rằng đó là đau khổ, hãy xem xét những ai mà con cho rằng đó là người đã đem đến cho con đau khổ trong quy luật nhân duyên sinh diệt; – Hãy thấy bản thân con có dự phần vào quá trình sinh diệt những đau khổ ấy, đừng bao giờ cho rằng chỉ có người khác đã đem đau khổ đến cho mình còn mình thì chẳng có lỗi lầm gì, hoặc chẳng dự phần gì trong việc tạo ra những khổ đau ấy. – Tất cả đều vận động không ngừng, biến đổi không ngừng từng sát na đi qua theo quy luật vô thường. Nên đừng tự cột chặt mình trong nhận thức của hôm nay, ngay lúc này, mà bị kẹt mãi trong đó không thoát ra được. Con đã thực tập theo những chỉ dẫn ấy, với mỗi đau khổ mà con đang mang trong người, với mỗi con người cụ thể mà con phải quan hệ hằng ngày và nhận lấy những điều bất ý, con đều dành thời gian tĩnh tâm để quán chiếu thật sâu sắc nhân duyên sinh ra những đau khổ ấy và thấy rõ mình dự phần vào những nhân duyên ấy như thế nào. Con tin rằng mình đã nhận ra vì nhờ sự thực hành đó mà con dần bớt đi những khổ đau mà mình đang cảm thọ, từng ngày qua con thấy mình hiểu rõ những người xung quanh hơn, hiểu rõ những người mà mình đã kết oan trái hơn, không phải bằng sự oán hận như trước mà là bằng sự yêu thương thật sự. Gia đình con và vợ con của con, bạn bè con đều bày tỏ sự ngạc nhiên về những chuyển biến ấy của con. Vậy là nhờ con đường của Đức Phật đã chỉ bày mà nay con không còn trầm luân trong đau khổ như trước và thấy nhiều bình an hơn trong cuộc sống và tâm tưởng của mình. Lúc ấy, và cho đến tận lúc này. Con hiểu những điều các vị Thầy ấy đã chỉ dẫn đó là: “vạn pháp do nhân duyên sinh và cũng vì nhân duyên mà diệt” nhân duyên ấy là từ vô tận kiếp trước cho đến hiện tại, không chỉ trong cuộc đời hiện tại này. Con hiểu ra mọi sự đều vô thường và con thấy nếu mình áp đặt cái ta của chính mình cho vạn pháp thì chỉ chuốc lấy khổ đau trong trầm luân. Nay thì những vị Thầy ấy đã thuận theo lẽ vô thường mà tịch diệt. Trong vài tháng gần đây, qua sự hướng dẫn của một người bạn thân thiết, con được đến với những Pháp thoại của Thầy qua internet. Có lẽ con đã có nhiều duyên lành trong cuộc sống của mình nên con lại gặp Minh Sư. Những Pháp thoại của Thầy đã cho con thấy rõ hơn con đường đến Giác ngộ và trừ đi được những ngộ nhận của mình về Chánh Pháp. Kính bạch Thầy, Trong tâm tưởng của mình và qua những gì con đã trãi, con đã thấy rằng những điều Thầy chỉ dẫn là con đường đúng đắn để sống đúng. Song con luôn biết cái thấy của mình chắc chắn còn nhiều ngu dại vì bị vô minh nhiều đời nhiều kiếp che mờ, nên con cầu mong được Thầy chỉ dẫn cho sự thực tập mà con đã làm có điều chi không đúng với Chánh pháp, để con sớm sửa sai, không bị lầm lạc. Con kính chúc Thầy và Đại chúng luôn an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, lúc trước con đọc sách Tây phương con cũng nghe là khi có 1 chuyện gì mình không vừa ý thì mình sẽ thay thế suy nghĩ đó thành 1 suy nghĩ dễ chịu hơn, hoặc là cố gắng thoát ra tình trạng đó bằng cách vận dụng ý chí để thoát ra tình trạng đó. Cách đó con áp dụng thấy cũng được, cũng vượt qua. Rồi con cũng sử dụng tánh biết soi sáng, chánh niệm thì cũng hiệu quả. Riêng con thì con làm theo cách 2. Nhưng trong lúc nói chuyện với các bạn đạo thì con thấy bạn ấy chọn cách 1. Mong thầy chỉ dạy cho con để con hiểu thực rõ để không còn biết 1 cách chủ quan hay là do chưa có ai nói rõ ràng minh bạch 2 cách. Con mong thầy có được sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Con xin trình Thầy những trải nghiệm của con thời gian qua ạ. Con đọc Phật Pháp đã 8 năm, nhưng con chưa hiểu được thật sự Phật Pháp giải thoát khỏi cái gì. Con đọc rất nhiều, nhưng chỉ là để thỏa mãn cái u mê muốn tích lũy thêm thật nhiều kiến thức. Đã bao lần con rời bỏ, rồi lại quay lại với Phật Pháp. Khi con tự nhận ra, bấy lâu nay mình chỉ là anh chàng học vẹt, càng học càng thấy mình đi vào bụi rậm, thế là con buông hết, mọi kiến thức từ trước đến nay. Thật bất ngờ, con nhận ra một sự thực, con suy nghĩ quá nhiều, rồi lại tự mình đồng hóa mình với những suy nghĩ ấy. Vì thế mà lời nói và hành động cũng theo đó mà rối loạn. Con cứ bình tĩnh quan sát những ý nghĩ đến, rồi đi. Con tự tách mình ra khỏi mớ suy nghĩ liên miên, không có điểm dừng ấy. Giờ thì lời nói và hành động cũng tự nhiên hơn Thầy ạ. Đường còn dài, nhưng đi là sẽ tới, Thầy nhỉ. Con cảm ơn Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, gần đây con thấy rõ hơn lời Đức Phật nói với các vị Angulimala, Yasa, Lời của tổ Bồ Đề Đạt Ma nói với Ngài Huệ Khả. Tất cả đều là cho mình quay lại để nhận ra được cái gì là phiền não khổ đau do không thấy đúng bản chất của Pháp, cái gì là Thực Tại tự do giải thoát. Tất cả đều đưa chúng ta nhận thức rõ ra như nó đang là, không còn nhận thức theo những cho là, phải là, sẽ là của phong tục, tập quán, gia đình, xã hội v.v… Chánh Kiến là bước đầu tiên quan trọng nhất. Con biết sống thì có lúc mạnh, lúc yếu, mà con là người dân xứ biển nên con cũng hiểu phần nào được tại sao có sóng mạnh, tại sao có sóng yếu. Con biết bơi lúc năm con 8 tuổi, mà mãi tới bây giờ con mới nhận ra được sóng rất quan trọng vì nó là dấu hiệu báo cho ta biết thời tiết, và con nhận ra được sóng và nước là 1 cặp bài trùng, có sóng là có nước, có nước là có sóng, nếu không có nước và gió v.v… thì ta sẽ không thể nào thấy được sóng, vui nhất là con nhận ra được nước. Thầy, nếu không có Thầy chắc giờ con không có vui như vậy, Thầy âm thầm đi cùng con, chắc Thầy cũng vui vì con đã hiểu được những gì Thầy chỉ ra cho mọi người trở về. Con cảm ơn Thầy với tâm trong sáng, rỗng lặng, với tứ vô lượng tâm, Từ, Bi, Hỷ, Xả, không chút cho là, phải là, ghét pháp nào, thích pháp nào. Cái từ Pháp rất là hay ha Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Hôm nay có một sự cố bất ngờ xảy ra, giống như là pháp gởi đến cho con một bài kiểm tra bất ngờ. Sáng nay con lái xe đi làm như mọi ngày, khi đến một cung đường cong 45 độ, vì khu vực này gần khu phố mua sắm, nên con chạy rất chậm, phần vì trời mưa lâm thâm làm đường ẩm ướt, khi con quay tay lái để đi vào cung đường cong, không hiểu sao, xe bất ngờ quay tròn gần một vòng, và khi xe chạm phải con lươn giữa đường thì dừng lại, sự việc xảy ra rất nhanh và bất ngờ, con chỉ kịp cảm nhận chiếc xe như không có trọng lượng đang nhẹ lướt một vòng. Khi xe dừng lại, con nhìn thấy trước mặt có 3 chiếc xe dừng hẳn lại trên đường nhìn sự cố xảy ra, bỗng nhiên con chợt mỉm cười cùng với ý nghĩ: ồ thì ra đã có vài người đang chứng kiến màn biểu diễn này, chắc họ nghĩ mình là người đang làm động tác U-turn điêu luyện! Và rồi thật cẩn thận, con cho xe chạy với tốc độ thật chậm để chú ý xem tay lái và bánh xe có gì khác thường không, khi cảm thấy mọi thứ không có vấn đề, con thận trọng lái xe đến chỗ làm như mọi ngày. Sự cố xảy ra rất nhanh và quá bất ngờ, cho nên gần như các động tác tay giữ tay lái, chân đạp thắng, thân cảm nhận xe lướt nhanh 1 vòng, và cảm giác vui vui với ý nghĩ có người đang chứng kiến màn biểu diễn ngoạn mục… là hoàn toàn không có con trong đó, chỉ là một sự vận hành tự nhiên đến mức rất hoàn hảo mà không phải do con thực hiện. Chỉ khi xe đã dừng hẳn lại, con bắt đầu quyết định cho xe chạy thẳng với sự rất thận trọng và lắng nghe những dấu hiệu bất thường nếu có xảy ra, do vì rất chú tâm thận trọng chạy xe, nên tâm con không có xuất hiện sự hốt hoảng hay sợ hãi gì suốt cho đến khi đến nơi làm việc. Thưa Thầy, lẽ ra sự cố xảy ra này sẽ gây ra cho con sự hốt hoảng mất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao, mọi thứ lại diễn ra hết sức hoàn hảo, con không mong là sẽ có một sự cố tương tự như vậy sẽ xảy ra một lần nữa, vì thực sự con sẽ không biết màn biểu diễn đó sẽ kết thúc như thế nào, vì thực sự không phải là con đã làm những điều đó. Con xin Thầy giảng thêm cho con. Con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Hôm nay, trong đầu con tự nhiên xuất hiện những cái tưởng bậy bạ và con thấy ra, nhưng cái thấy hơi yếu và hơi sợ. Về nhà con nghe pháp của thầy về đó là 1 pháp cho con học ra nên cái sợ và lo lắng biến mất. Con rất đồng ý về việc mình phải tự trải nghiệm và giác ngộ mới nói ra được cái mình thấy. Nhưng con cũng thấy việc dạy trước cái mình chưa biết cũng hay lắm thầy. Con nghe giảng về thất bồ đề phần từ 1 thầy khác và lúc đó con chưa biết gì về thất bồ đề phần hết. Giống như con đã thuộc hết nguyên liệu nhưng chưa biết cách làm bánh vậy. Cho đến khi từ cái tưởng khởi lên và dẫn đển cảm thọ trong thân và đánh tan nó đi thì con mới thấy ra. À! thì ra đây là trạch pháp và thất bồ đề phần. Tuy nhiên giống như thầy nói sau đó con đã quên sạch sành sanh để làm lại y chang như vậy thì không được nhưng con rất vui vì mình đã từng thấy. Con nhìn ra là cuộc sống không phải lò bánh lúc nào cũng ra những mẻ bánh giống nhau. Giờ con chỉ nhắc nhở mình ráng thấy và ráng học hỏi từ trường thiền cuộc đời càng nhiều càng tốt. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con luôn nhớ lời dạy của Thầy lần trước: “Đạo tuỳ nhân duyên, tuỳ căn cơ mà nói nên không nhất định phải thế nào. Động quá thì tâm bất sinh là tốt, nhưng tĩnh quá thì tâm sinh mà không trụ lại tốt hơn. Động tĩnh đều rõ ràng mà không chấp giữ mới là đạo biến hoá vô cùng.” Con còn bị chấp nhiều thưa Thầy, lúc vài năm trước tâm con loạn quá, một hồi xong con ngộ ra tâm bất sinh con thấy hay quá không khổ gì cả. Khi đó con lại chấp vào cái tâm bất sinh nên trong cuộc sống nhiều khi không hiểu hết ý của mọi người. Rồi Thầy dạy là tâm khởi nhiều không sao, khởi đúng tốt mới hay. Con chiêm nghiệm một thời gian con thấy nó giống thất giác chi. Tuy lúc này nhiều khi con vẫn dùng lý trí nhưng con cảm nhận mọi thứ cân bằng hơn rất nhiều ạ. Con vẫn đang bị kẹt giữa tự nhiên hay không tự nhiên khi ứng thất giác chi. Thầy chỉ thêm cho con chỗ này ạ. Con không định trình pháp nhưng ngay vừa rồi con nghe Thầy giảng bài mới nhất con có nghe Thầy nói: “Luân hồi cũng tốt thôi chứ đâu có sao”. Đúng điều con cũng thấy mà không biết đúng không. Khi tâm thanh tịnh rồi thì con thấy đôi khi cần luân hồi, đôi khi cần bản ngã mà không thể bỏ được. Vì luân hồi hay bản ngã rất tốt trong nhiều trường hợp. Điều quan trọng là khi tâm thấy được thế giới ảo và quen rồi. Giờ tâm khởi cũng chẳng sao cả, luân hồi tốt, bản ngã tốt vì thấy luân hồi là luân hồi, bản ngã là bản ngã và mình sử dụng khi nào chứ không chấp thì không sao. Không hiểu con thấy như vậy có đúng không ạ. Điều tiếp theo hôm trước con có nghe lại bài niệm pháp của Thầy, Thầy có giảng là cứ tinh tấn, chánh niệm, tính giác, khi buông tới một lúc nào đó thì tự nhiên không còn tham ái trong sắc, dục nữa. Con cũng hơi lo lo không biết con cứ thấy một hồi như thầy bảo thì con có không còn thích gì nữa không vì con là đệ tử tục gia. Vì hiện tại, ăn ngon con thích, mà điều quan trọng với con là không bị chấp, nghĩa là có thì tốt mà ko có cũng không sao nhưng mà con vẫn không loại bỏ việc ăn ngon, con ví dụ như vậy ạ, mong Thầy khai thị thêm. Một điều nữa là sau hơn 2 năm con nghe pháp Thầy giảng và trải nghiệm tới lúc này con thấy nhiều thứ nó rất đơn giản, rất rất đơn giản mà khi con cảm thấy ai đó hữu duyên, con có giải thích thì hầu như không hiểu gì cả. Người có học Phật thì nói là không phải ai cũng làm được như thế, tùy căn cơ. Liệu có phải điều đơn giản nhất lại là điều khó làm nhất không thưa Thầy. Những điều này thực sự con không thể hỏi ai mong Thầy khai thị giúp con. Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy Tôn Kính, Con theo Pháp Thầy gần 2 tháng, thành tựu thì con không hay chưa có nhưng điều rõ ràng nhất là: * Cái mệt nhọc khi phải chạy xe máy hàng ngày 14 km đi về vì đối mặt với kẹt xe, ngập nước, mưa, khói bụi, ồn ào, người khác chạy ẩu (nam nữ già trẻ) mà còn gây sự… lúc trước con luôn về nhà trong tình trạng tả tơi về tinh thần và thể xác thì giờ đây đã GẦN NHƯ BIẾN MẤT! Trên 10 ngày nay con luôn bước vào nhà với TÂM TRẠNG THƯ THÁI & THỂ XÁC THÌ MỆT RẤT ÍT. Giờ con mới thấy ra là sự mệt mỏi tinh thần & thể xác trước giờ khi chạy xe 80% là do cái Tâm (cái Ngã) tạo ra mà con cứ lầm tưởng là do các yếu tố, nhân tố, thành tố bên ngoài. Với con đó là đã quá tuyệt vời, con không mong cầu gì thêm, không có Thầy thì con không được như vậy đâu. * Tuy nhiên chiều hôm qua con gặp 1 trạng thái rất lạ, đó là tầm 4h30 chiều qua khi con đang chăm chú chạy xe trên đường Nguyễn Trãi là con đường rất đông đúc xe, rất ồn ào, nắng, bụi… thì đột nhiên con cảm thấy (rất khó nói chính xác) rất tịch mịch, dù tai con vẫn nghe đủ loại tiếng ồn xe chạy, tiếng còi, tiếng người nói, con vẫn phải tránh né.. đủ loại xe đang vây quanh con 4 phía nhưng con vẫn cảm thấy rất tịch mịch như chỉ có 1 mình con là người đang đi trên đường (con không biết cách diễn tả chính xác). Con xin Thầy cho con biết đó là gì ạ (cảm giác đó chỉ khoảng 10-15 giây) Con cám ơn Thầy & Kính chúc Thầy luôn luôn vui khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con xin trình về thấy pháp nơi con. Người hàng xóm cố ý bỏ rác qua bên phần nắp cống của nhà (2 nhà có cùng chung nắp cống). Con thấy con hậm hực và muốn kiềm chế lại. Ngày sau đó con tức giận nói với chồng về cảm nghĩ của mình, con nhìn cơn giận đó trào lên và để yên cho nó hoạt động nhưng không làm gì hết. Qua tới ngày thứ 3 thì lạ ghê, nhìn bọc rác mà con không có khởi lên gì hết và lại hoan hỷ, cười thái độ của mình mấy ngày trước. Con nghĩ pháp đã dạy con đâu là cái ảo của tính sở hữu về cái của ta vẫn còn đó mà con tưởng mình không còn nữa. Rồi có 1 ngày con nhìn ra được cái hình ảnh bất như ý của tưởng khởi lên, và trong thân (lưng) thấy chán con thấy rõ tiến trình này và lập tức nó bị đánh tan. Lần này như đánh cầu lông mà trúng 1 cái, con vui lắm dù là vô số lần đánh hụt. Con cảm ơn thầy đã lắng nghe con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời