Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy! Nhân dịp sinh nhật Thầy con kính chúc Thầy thật mạnh khỏe, bình an, chúc cho mọi ý nguyện của Thầy được viên mãn. Thưa Thầy, con xin trình Pháp về sự THẤY ạ. Thấy với con là cả quá trình khám phá từng lớp che lấp. Từ bản ngã, lý trí, rồi tánh biết thấy pháp (thỉnh thoảng thấy), cho đến khi lực Chánh niệm tỉnh giác thường hiện hữu trong đời sống nơi con phát hiện ra có một “Tâm biết” (con tạm dùng từ “tâm biết” vì con không biết dùng từ nào khác cả). Khi Tánh biết thấy pháp rồi thông qua “Tâm biết” này để định ra cho cái thấy một cái tên hoặc một hình dáng, “Tâm biết” này với con nó luôn đi cùng Tánh Biết. Cứ tiếp tục trải nghiệm thì trong sự thấy rời ra khỏi “Tâm biết” này và ngay đó con trực thấy ra điều thầy dạy “biết mà như không biết”. Có giai đoạn con rơi vào sự đề cao việc thấy lý, và có thái độ chấp vào thấy lý, điều này khiến cho con khi tương tác trực tiếp trên Sự vụng về và lúng túng, khi thấy ra điều này con mới bắt đầu chạm vào Sự tự nhiên hơn. Con hiểu rõ nét hơn “lộ trình”: thấy lý thông qua sự, và từ sự để thông lý, rồi lý sự mới viên dung. Thưa Thầy, khi mắt thấy sắc con nhìn đối tượng thông qua cái tên gọi (ví dụ như thấy cái bàn thì định danh nó là cái bàn), khi nơi con rời ra khỏi lớp tên gọi này trải nghiệm một thời gian con thấy ra lớp hình tướng về đối tượng (thấy cái bàn không thông qua tên gọi cái bàn nhưng thông qua hình ảnh về cái bàn), khi rời ra lớp hình tướng về đối tượng (con trải nghiệm một vài lần thôi ạ) thì lúc này mắt thấy sắc chính là sắc tướng như nó đang là (nó mới mẻ, trong sáng và tĩnh lặng). Và khi bên trong tương tác với bên ngoài vẫn thường chánh niệm tỉnh giác thì không sinh khởi tâm sân, nhưng con lại thấy trong thái độ lại có chất sân và cũng có cả sự cảm thông (sự cảm thông này tùy duyên lúc hiện hữu, lúc vắng mặt). Thưa Thầy, khoảng thời gian gần đây con cảm nhận trong con có một khoảng trống mà duyên bên ngoài không tác động đến được. Sống chung với mỗi thành viên trong gia đình tình cảm nơi con với họ có lúc thật thân thương, đáng yêu, nếu cần con có thể hi sinh cả tính mạng, nhưng có lúc lại nhạt lắm. Cho dù là thân thương, đáng yêu hay nhàn nhạt thì con nhận diện rõ thái độ không dính mắc bởi ngã sở hữu con ta, chồng ta, mỗi thành viên trong gia đình họ như người dưng vậy Thầy ạ. Con chính là con nhưng con không phải là con. Mọi thứ với con giờ thật giản dị, thật bình thường. Với con việc Thầy sử dụng ngôn từ, để mô tả và chuyển tải Sự Thật tới người nghe, người đọc cũng thật vi diệu. Con xin kính tri ân Thầy. Con chào Thầy ạ.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời