Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! Nhân dịp sinh nhật Thầy con kính chúc Thầy thật mạnh khỏe, bình an, chúc cho mọi ý nguyện của Thầy được viên mãn. Thưa Thầy, con xin trình Pháp về sự THẤY ạ. Thấy với con là cả quá trình khám phá từng lớp che lấp. Từ bản ngã, lý trí, rồi tánh biết thấy pháp (thỉnh thoảng thấy), cho đến khi lực Chánh niệm tỉnh giác thường hiện hữu trong đời sống nơi con phát hiện ra có một “Tâm biết” (con tạm dùng từ “tâm biết” vì con không biết dùng từ nào khác cả). Khi Tánh biết thấy pháp rồi thông qua “Tâm biết” này để định ra cho cái thấy một cái tên hoặc một hình dáng, “Tâm biết” này với con nó luôn đi cùng Tánh Biết. Cứ tiếp tục trải nghiệm thì trong sự thấy rời ra khỏi “Tâm biết” này và ngay đó con trực thấy ra điều thầy dạy “biết mà như không biết”. Có giai đoạn con rơi vào sự đề cao việc thấy lý, và có thái độ chấp vào thấy lý, điều này khiến cho con khi tương tác trực tiếp trên Sự vụng về và lúng túng, khi thấy ra điều này con mới bắt đầu chạm vào Sự tự nhiên hơn. Con hiểu rõ nét hơn “lộ trình”: thấy lý thông qua sự, và từ sự để thông lý, rồi lý sự mới viên dung. Thưa Thầy, khi mắt thấy sắc con nhìn đối tượng thông qua cái tên gọi (ví dụ như thấy cái bàn thì định danh nó là cái bàn), khi nơi con rời ra khỏi lớp tên gọi này trải nghiệm một thời gian con thấy ra lớp hình tướng về đối tượng (thấy cái bàn không thông qua tên gọi cái bàn nhưng thông qua hình ảnh về cái bàn), khi rời ra lớp hình tướng về đối tượng (con trải nghiệm một vài lần thôi ạ) thì lúc này mắt thấy sắc chính là sắc tướng như nó đang là (nó mới mẻ, trong sáng và tĩnh lặng). Và khi bên trong tương tác với bên ngoài vẫn thường chánh niệm tỉnh giác thì không sinh khởi tâm sân, nhưng con lại thấy trong thái độ lại có chất sân và cũng có cả sự cảm thông (sự cảm thông này tùy duyên lúc hiện hữu, lúc vắng mặt). Thưa Thầy, khoảng thời gian gần đây con cảm nhận trong con có một khoảng trống mà duyên bên ngoài không tác động đến được. Sống chung với mỗi thành viên trong gia đình tình cảm nơi con với họ có lúc thật thân thương, đáng yêu, nếu cần con có thể hi sinh cả tính mạng, nhưng có lúc lại nhạt lắm. Cho dù là thân thương, đáng yêu hay nhàn nhạt thì con nhận diện rõ thái độ không dính mắc bởi ngã sở hữu con ta, chồng ta, mỗi thành viên trong gia đình họ như người dưng vậy Thầy ạ. Con chính là con nhưng con không phải là con. Mọi thứ với con giờ thật giản dị, thật bình thường. Với con việc Thầy sử dụng ngôn từ, để mô tả và chuyển tải Sự Thật tới người nghe, người đọc cũng thật vi diệu. Con xin kính tri ân Thầy. Con chào Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy con xin trình pháp, con vừa mới nhận ra là trở về được với chính mình thì sự thấy làm gốc, mọi phiền não và tham sân si khởi sanh lên đều có nguyên nhân của nó cả nhưng chúng đều là ảo tưởng do bản ngã dựng lên. Khi sự thấy đủ mạnh thì thấy tất cả mọi thứ đó thì chúng đều tan biến, rồi sanh lại tiếp tục, tiếp tục thấy thì lại tan biến… Giờ con mới hiểu câu Thầy nói khi mở đèn thì bóng tối tan. Ngọn đèn đây là sự thấy biết trong sáng bóng tối là những thứ phièn não tham sân si gì đó. Thật là ngộ quá. Chỉ đơn giản Thấy thôi không cần làm gì cả. Nhờ nghe pháp thoại của Thầy thật sự cố nhớ thì không nhớ gì cả đến khi trải nghiệm tuần tự pháp nào đến thì tự nhiên trong con lại ứng ra đúng nguyen lý mà Thầy dạy. Nguyên lý ứng ra lại đúng và chính xác với pháp đang đến với con. Thật vi diệu. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con bị bịnh đau đầu từ nhỏ, con đau đến nỗi nhiều lần tự hỏi nếu chết đi mình có còn đau đầu hay không. Con cũng bị mất ngủ vì những lo lắng đau khổ mà mình đã tạo ra, một thời gian rất dài mỗi lần đi ngủ con lại nằm úp và mong sao có một cây kiếm thật to thật nặng thật nhọn, treo trên cao đứt dây cắm phập vào lưng con rồi kéo thẳng một đường dài xẻ con ra làm đôi, có khi như vậy con còn thấy được đỡ khổ hơn. Nỗi khổ to lớn và kéo dài khiến con sợ hãi dòng nghiệp mệnh mà mình đã gây nên. Con đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể. Bản thân con cũng biến chuyển từ trạng thái ban đầu là thách thức, rồi sợ hãi, rồi trốn chạy, rồi đầu hàng, rồi như thể con tách ra khỏi cơn đau nỗi khổ đó để ngắm nhìn… Nhưng con nhận ra đó cũng chỉ là những phản kháng được ẩn chứa dưới nhiều lớp vỏ bọc khác nhau trong con. Đến bây giờ, con chẳng còn biết nói hay thể hiện điều gì nữa, mọi thứ nó… chỉ vậy thôi, đúng y là vậy. Cơn đau nỗi khổ là liều thuốc quý để con nhận chân ra được chính mình, và dòng nghiệp mệnh từng là nỗi khiếp đảm giờ lại trở thành niềm an ủi và điểm tựa tin cậy để con giữ mình không trôi lạc trong cơn bão giông cuộc đời. Thật là ơn may kiếp này con được biết đến Chánh Pháp và có duyên lành được Thầy chỉ dạy. Dạ con xin cảm tạ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ, thưa thầy ! Thầy ơi, qua những lời giảng của thầy và con chiêm nghiệm thì con hiểu rằng mỗi thân phận có mặt trong cuộc đời này cho dù rơi vào hoàn cảnh tích cực hay tiêu cực, gặp thuận lợi hay trở ngại thì cái chính vẫn là sáng suốt thấy được các trạng thái tâm của mình trong những hành động đó để hiểu về chính mình. Như khi trường hợp này tâm mình sẽ phản ứng như vậy, trường hợp khác sẽ phản ứng thế kia,…Và ai càng thấy ra điều này và chấp nhận học tất cả bài học pháp đưa đến mà không dùng bản ngã để phản ứng lại bằng tham sân si mà chỉ quay về lặng lẽ quan sát thì sẽ mau chóng giác ngộ ra bản chất cuộc đời. Nếu như kiếp này không học xong một bài học nào đó thì kiếp sau sẽ phải học lại. Nhưng thầy ơi, con không biết rằng những điều ở trên con chiêm nghiệm lại có đúng với những gì thầy chỉ dạy ko? Có lẽ đối với bản thân con tới giờ này vẫn chỉ hiểu nó ở bề mặt lý trí thôi thầy ạ? Cứ mỗi khi khổ đau tới con lại dường như sợ hãi phải đối mặt với nó, rồi khi con trốn tránh được thì khó khăn khác lại tới và nỗi sợ cứ lặp lại. Con không dám đối diện với sự thật và quyết định vượt qua nó. Mà con chỉ trốn chạy, rồi lại tự nhủ rằng mình phải đối diện, nhưng rồi mọi thứ vẫn cứ lặp lại như cũ, mệt mỏi, chán nản, tiêu cực, bỏ cuộc rồi lại tiếp tục cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại lặp lại chuỗi vòng xoay mệt mỏi, chán nản, tiêu cực ,… Con có thấy ra được các trạng thái tiêu cực này nhưng dường như tới giờ phút này bản ngã, cái ta trong con nó vẫn tràn đầy tham sân si nên nó không chịu buông ra để tánh thấy thấy pháp một cách tự nhiên trọn vẹn, nên cái thấy của con lúc nào con cũng cảm nhận được bên trong nó là cái thấy của bản ngã muốn trạng thái tiêu cực biến mất đi. Con xin thầy chỉ dạy cho con ! Con xin cám ơn thầy !

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, con đang đau đớn không biết nói gì, làm gì, chỉ quán thân thọ tâm pháp con như Thầy đã dạy. Con thấy con không còn đau đớn về thể xác thoát vị địa đệm C2, dường như (tưởng) cơn đau này chặt chém con sau cùng để con banh xác nhưng nó cũng đả thông kinh mạch cho con không còn thấy đau (thân thọ) Thầy ạ. Tâm con đang trống rỗng, không biết vì quá đau, hay vì con đã thấu suốt lòng người, con hành Nhân theo Khổng đã mấy mươi năm, con đau đớn lắm, nhưng tâm con yên bình đến lạ kỳ. Pháp đang chém con tan nát, chém vào thành trì sau cùng mà con đang trụ vào. Nhân lúc vừa cho cá ăn, thình lình con có ý làm bài này trình Pháp Thầy. Thầy ơi, con đã tỏ Pháp quả thật cao minh. Đi đến rất lặng thinh Băm xác con từng mảnh. Con bây giờ đã “rảnh” (lìa khỏi) Không còn trụ vào Nhân. Vốn đã thấy thân mình Không còn đâu phải dựa Cho dù là điểm tựa Cũng chỉ là hư không. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, theo con hiểu: Khi chưa thấy tánh thì tâm sẽ còn duyên theo sắc thanh hương vị xúc pháp mà sinh khởi, chồng lên và trôi lăn. Khi chưa thấy tánh thì chưa thể lìa tướng được. Khi chưa thấy tánh thì sẽ còn tạo tác trong vô minh. Khi chưa thấy tánh thì không biết đâu là chỗ để trở về, lúc nào cũng là ra đi. Ra đi mà không hay là ra đi. Con vẫn bị kẹt, vẫn nhìn mọi thứ nhưng chưa được là cái nhìn bình đẳng không phân biệt. Hiểu vậy nhưng vẫn chưa thấy gốc ạ. Con thành kính tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con thấy các pháp diễn ra tự nhiên theo những gì nó đang diễn ra. Như tư thế tọa thiền của Phật cũng là tự nhiên. Không thể cố ngồi cho giống như Phật mới là tư thế ngồi thiền đúng. Khi đến lúc thì mọi sự diễn ra như nó phải diễn ra. Con xin tạ ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, hôm nay con xin trình pháp với Thầy những gì con cảm nhận: 1. Cảm giác trạng thái vô ngã như đợt sóng nhấp nhô, có rồi lại mất. 2. Khi xúc chạm việc đời để đưa ra lựa chọn thì có một tư tưởng xuất hiện kéo suy nghĩ mình thoát khỏi lý trí bản ngã để đưa ra quyết định hợp lý hơn, trước kia con gọi là lực chánh niệm, giờ con gọi là lực vô ngã. Khi giao tiếp cái lực này cũng giúp con tự nhiên và mạnh mẽ hơn. 3. Con nhận thấy biết nhiều cũng khổ, ít ai tương đồng với mình, cái tôi ngã mạn cho rằng mình biết nhiều cũng lớn lên. Thầy cho con hỏi các khái niệm về lực trong câu 2 của con là đúng chưa? Để phát triển cái vô ngã và làm suy yếu bản ngã thì phải dùng phương pháp nào thưa Thầy. Con chân thành cám ơn Thầy đã chỉ dạy con trong thời gian qua.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thày, Con thấy có những lúc buông bỏ tầm cầu bên ngoài thì trọn vẹn thưởng thức hiện tại, thấy rất khỏe và an lạc. Ngược lại, khi trên đường đi chỉ muốn đi nhanh về nhà, thì lại không trọn vẹn với cái đang là nên mệt và căng thẳng. Con xin làm bài thơ này, xin Thày từ bi chỉ bảo thêm cho chúng con ạ! Mỏi bước gắng tâm tìm về nhà Ngàn trùng muôn dặm hãy còn xa Ngồi xuống một phen buông hết cả Ô hay, ngay đó chợt nhận ra! Con thành kính đảnh lễ Thày ạ! Con

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời