Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, gần đây con ứng dụng thêm lời Thầy chỉ dạy là “chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì đi sẽ đi. Tùy duyên mà ứng phó” con thấy được tâm con rất thoải mái bớt đi nhiều phiền não. Mấy hôm nay con tương đối khỏe, thần trí cũng minh mẫn con nhìn thấy được trên thân mình khỏe thì tinh thần cũng cảm thấy thoải mái được chút ít. Nhưng bỗng nhiên chiều nay bệnh cũ là bệnh đầy hơi chướng bụng tái phát, con lại quan sát kỹ hơn thì con phát hiện là từ thân bệnh con tìm thấy sự ẩn nấp bên trong là cái tâm mong mỏi (mong sao cho mau khỏi bệnh), chính cái tâm luôn luôn mong mỏi này làm cho mình càng khó chịu hơn nữa. Rồi sau đó con nhìn lại nó với tâm không mong muốn gì nữa thì con cảm thấy dể chịu hơn, con cứ để sự khổ của thân 1 cách tự nhiên và chỉ nhìn sự khó chịu của thân tự nhiên như nó đang là không can thiệp chuyện gì đến sẽ đến, rồi sẽ đi. Con quan sát tâm con con cảm thấy bớt khó chịu và bực bội hơn dù thân đau thì vẫn đau. Đúng là mỗi lời Thầy dạy phải đi với trải nghiệm thì mới thấu hiểu ra bài học giác ngộ. Từ khi nghe Thầy dạy đã gần 8 tháng nay con không ngừng theo dõi tâm con, lúc đầu có những khó khăn nhưng giờ thì sự theo dõi tương đối cũng nhẹ nhàng hơn lúc trước. Nhiều lúc con tự mỉm cười 1 mình vì con thấy tâm mình sao nó ngộ quá nó cứ lăng xăng hết điều này tới điều kia, vui cũng mình mà buồn cũng mình, không vui không buồn cũng do từ tâm mình mà ra. Lúc trước con luôn mong muốn tâm mình phải được an giờ đây con mới thấy nếu tâm mà an định quá thì mình sẽ không khám phá được những bài học cho mình, nhờ tâm không an nên mình mới thấy nhiều điều mà trước giờ mình không nhìn thấy. Rồi từ từ mình sẽ điều chỉnh mới được. Từ trước tới giờ con cứ trách móc người khác luôn sai với mình, giờ nhìn kỹ lại thì mọi thứ mình đã sai. Tự tâm mình mà ra là do con nhận thức sai nên mới cho là người khác sai với mình. Mọi thứ đều xuất phát từ bản ngã quá lớn mà thôi. Nhiều khi tiếp xúc với đối tượng bên ngoài con cũng luôn luôn theo dõi tâm mình, con cũng nhận thấy tâm mình quá nhiều ngộ nghĩnh khi tiếp xúc với âm thanh vừa ý thì sinh tham vào những âm thanh đó. Khi không vừa ý thì lại sinh lên sân 1 cách khó chịu… Giờ đây con mới hiểu đời không khổ mà khổ đây là do chính mình. Trước đây con luôn trách đời sao khổ quá nhưng thật sự đời không khổ mà do mình nhận thức sai mà ra. Mọi thứ xuất phát từ chính mình mà ra cả. Con xin tri ân những lời giáo huấn của Thầy, thật là tuyệt làm sao! Chỉ đơn giản trở về chính mình thì sẽ khám phá ra nhiều thứ. Con xin cám ơn Thầy rất nhiều.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời