Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy, 3 năm trước con vừa tốt nghiệp ra trường và bắt đầu bước vào môi trường công sở. Có lẽ do còn quá trẻ hay duyên nghiệp thế nào mà năm đầu tiên con gặp rất nhiều chướng ngại, con bị người ta ganh ghét, bị lừa, bị qua mặt. Khoảng thời gian đó con gần như sụp đổ hoàn toàn và rơi vào trạng thái trầm cảm vì quá thất vọng về bản thân mình. Có lẽ đó cũng là bài học của pháp dành riêng cho con, đánh thẳng vào bản ngã ảo tưởng luôn tưởng mình thông minh và tài giỏi. Sau lần đó, con trưởng thành hơn rất nhiều, và dù chưa thật sự hoàn toàn hết tổn thương bởi những người đồng nghiệp hay nghịch duyên đó, nhưng con cũng đã biết cảm ơn họ đã đến để chỉ ra cho con thấy bài học của mình. Hôm qua, vì lý do công việc con gặp lại người đồng nghiệp khi xưa dù cả hai đã không còn chung bộ phận. Con vốn nghĩ mình đã nhìn thấu được chuyện năm xưa và buông bỏ được hoàn toàn, nhưng chưa hẳn Thầy ạ. Khi bị họ khiêu khích con vẫn sân như thường. Nhưng lần này con đã dần biết quay về nhìn lại mình nhiều hơn một chút xíu, chắc là nhiều hơn 10%, 20% gì đó thôi ạ. Con thầm nhắc nhở mình là người này đến để thử công phu 2 năm nay của mình đó! Con thấy mình do những kinh nghiệm năm xưa mà chỉ cần nghe người đó nói thôi là mình đã nổi sân lên rồi, rồi họ nói gì mình cũng không cần biết nữa mà chỉ khăng khăng là người đó sai hết. Cái cảm giác bứt rứt khó chịu đó theo con về nhà, đến sáng nay khi bình tĩnh lại con gọi điện hỏi rõ ngọn nguồn sự việc thì mọi chuyện được giải quyết. Con nhận ra rằng cơn sân ngày hôm qua cùng các kinh nghiệm năm xưa đã che hết tầm nhìn của mình, làm cho con chỉ còn thấy cái xấu của người đó thôi. Người đó dù làm sai thì cũng là do căn cơ trình độ của họ chỉ đến như vậy, nhưng con lại tự mình tưởng tượng ra thêm nhiều thứ rồi dẫn đến sân hận. Nghĩ vậy rồi con cũng hối hận quá chừng, dù rằng trên công việc thì con không sai, nhưng con thấy hổ thẹn vì do sự thất niệm nhất thời mà bị vô minh che lấp. Hằng ngày con nghe pháp rồi chép lại bài giảng của Thầy nhiều như vậy mà khi đụng chuyện con vẫn sân hận không vượt qua được chính mình. Con xin được sám hối trước Tam Bảo và Thầy, con cũng kính mong Thầy soi sáng thêm cho con ạ. Con thành kính tri ân Thầy.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời