Kính bạch Thầy!
Con có một câu hỏi canh cánh bấy lâu, mong được Thầy từ bi chỉ dạy. Làm thế nào để nhận ra ai là vị Thầy gốc của mình (Thầy của mình từ nhiều kiếp trước)? Đâu là kết nối nghiệp mà mình phải theo (Thiền tông, Mật tông, hay Tịnh độ? Nếu là Mật tông thì theo dòng truyền thừa nào?). Con đang theo Mật tông nhưng vẫn băn khoăn không biết con đường mình đi có đúng với căn cơ, duyên nghiệp của mình hay không?
Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe, an lạc!
Xem câu trả lời
Theo thầy vị thầy gốc và muôn đời của mỗi người chính là tánh biết hay tánh giác của tâm. Ở trong con có đủ tất cả căn cơ duyên nghiệp phù hợp với con nhất, nên con không cần theo tông môn hệ phái nào cả. Đức Phật dạy rất đơn giản là cứ ngay nơi thân – thọ – tâm – pháp mà thấy ra thực tánh là được. Và Ngài khẳng định rằng: “Mình là nơi nương tựa của chính mình, không có nơi nương tựa nào khác, khi chính mình thuần tịnh, thì đó là nơi nương nhờ khó được”. Vậy con cần gì phải phân vân đi tìm chỗ nương nhờ?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, đọc những câu hỏi trong trang web cũng như những email từ bạn bè, con xin được chia sẻ. Trước đây con cũng rất hoang mang không biết đâu là kinh điển từ kim khẩu đức Phật và đâu là do người sau phóng tác… Mãi đến khi được học pháp do Thầy chỉ dạy, thật là tuyệt vời, con mới nhận ra pháp chân thật nơi chính mình; thấy ra sự thật và sống với sự thật đó. Giản dị biết bao, tánh biết và pháp luôn hiện hữu thật tự nhiên; bàng bạc khắp nơi mà dụng hoài không hết… Con mới có được cái nhìn phóng khoáng, không bài xích hay phân biệt bất cứ ai, tôn giáo hoặc tông phái này nọ. Vì chúng sanh mỗi người mỗi trình độ nên căn cơ tới đâu thì thích ứng với giáo pháp đó. Tất cả các kinh điển triển khai hay các phương pháp tu tập cũng nhắm vào căn cơ trình độ của mỗi chúng sanh đó. Kính xin thầy chỉ dạy thêm ạ.
Con kính chào Thầy.
Xem câu trả lời
Sadhu, lành thay! Con thấy như vậy rất chính xác. Thầy cũng chỉ muốn thuyết minh điều đó thôi. Sở dĩ người ta còn phân biệt, cố chấp vì mãi y cứ vào lý thuyết hay phương pháp chế đinh nào đó bên ngoài để áp dụng cho mình mà không trở về thấy pháp ngay nơi căn cơ trình độ của chính mình. Nếu y cứ nơi thực tại thân – tâm – cảnh mà khám phá sự thật thì sẽ không còn phân biệt theo một hệ quy chiếu nào. Đó chính là ý nghĩa bài Kinh Kalama mà đức Phật đã cảnh báo mọi người.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy! Con có đọc 1 trang web về 1 cuộc phỏng vấn với Đức Dalai Lama, con xin trích lại 1 phần nội dung của cuộc phỏng vấn đó:
ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA: VẤN ĐÁP VỚI OPRAH
OPRAH: Mặc dù ngài tin tưởng rằng Đạo Phật là con đường đưa đến hạnh phúc, nhưng ngài khuyến khích những người khác duy trì tín ngưỡng của chính họ. Đúng thế chứ?
ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA: Đúng như thế. Tôi luôn luôn nhấn mạnh rằng thật an toàn hơn và tốt đẹp hơn để tiếp tục theo đuổi tín ngưỡng riêng của mỗi người. Những tôn giáo quan trọng khác đã hàng nghìn năm tuổi và có truyền thống lâu dài.
OPRAH: Ngài có tin rằng người ta có thể là một Ki Tô hữu nhưng vẫn có thể thực hành Phật Pháp chứ?
ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA: Vâng, tôi nghĩ như thế. Có những kỹ năng của Đạo Phật, chẳng hạn như thiền quán, mà bất cứ người nào cũng có thể tiếp nhận. Và, dĩ nhiên, có những giáo sĩ và nữ tu Ki Tô đã sử dụng những phương pháp của Phật Giáo nhằm để phát triển sự hy hiến, từ bi, bác ái, và khả năng để tha thứ của họ.
Đức Đạt lai Lạt ma vừa tròn 76 tuổi hôm thứ Tư 6-7-2011, một ngày cũng là khởi đầu cho một loạt buổi thuyết giảng, truyền pháp và hướng dẫn tu học pháp môn Kalachakra cho nhiều ngàn Phật tử tại vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Trả lời một câu hỏi rằng có thể nào một người vừa là tín đồ Ki Tô giáo (Christianity, còn dịch là Cơ Đốc giáo, hay Thiên Chúa giáo), vừa là Phật tử được không, đức Đạt lai Lạt ma đã trả lời:
“… Tôi đã trả lời câu hỏi này một cách gián tiếp khi tôi nói rằng niềm tin vào một đấng sáng tạo có thể đi kèm với sự hiểu biết về tánh Không. Tôi tin có thể bước đi trên đường tâm linh và hài hòa Ki Tô giáo với Phật giáo. Nhưng khi tới một mức độ chứng ngộ nào đó, sẽ phải cần lựa chọn giữa hai con đường này. Tôi mới đây đã có loạt thuyết giảng tại Mỹ và một trong những thuyết giảng này là về sự kham nhẫn và bao dung. Vào cuối buổi thuyết giảng, có một nghi lễ để lập nguyện Bồ-tát. Một linh mục Ki Tô giáo trong hội trường muốn lập nguyện này. Tôi mới hỏi vị đó rằng, vị đó có quyền tự quyết định như thế không, và rồi vị này trả lời rằng có quyền đó, dĩ nhiên, vị này có thể lập nguyện, và vẫn là một Cơ Đốc nhân.”
Vậy con xin hỏi Thầy! Một Ki Tô hữu vẫn có thể thực hành Phật Pháp, chẳng hạn như thiền quán, sử dụng những phương pháp của Phật Giáo nhằm để phát triển sự hy hiến, từ bi, bác ái, và khả năng để tha thứ của họ mà không có gì trở ngại phải không Thầy?
Và nếu như truyền thống Ông Bà Cha Mẹ theo đạo Phật, mà người đó theo đạo Chúa. Thì khi Ông Bà Cha Mẹ người đó qua đời, người đó vì sợ tội, phạm phải điều răn của Chúa, nên không dám tụng kinh để cầu siêu cho Ông Bà Cha Mẹ, không đi Chùa, lạy Phật mà chỉ nhờ chư Tăng đến nhà tụng kinh cầu siêu dùm thôi, thì có được không thưa Thầy?
Và nếu Ông Bà Cha Mẹ theo truyền thống đạo Phật thì sau khi Ông bà Cha Mẹ mất đi, cũng phải theo nguyện vọng của Ông Bà Cha Mẹ là để ảnh thờ của Ông Bà Cha Mẹ phía dưới bàn thờ Phật (chứ không được để dưới bàn thờ Chúa của người con theo đạo Chúa, chỉ thờ ảnh của thế hệ người thân nào theo đạo Chúa, thì mới để ảnh thờ của họ dưới bàn thờ Chúa) đúng không thưa Thầy?
Con có vài lời mạo muội. Mong Thầy hoan hỷ chỉ dẫn!
Xin cảm ơn Thầy!
Đức Đạt-lai-lạt-ma nói rất đúng. Như thầy đã nói chân lý không hai nên dù ở tôn giáo nào mà người thấy đúng sự thật thì vẫn sống đúng sự thật như nhau. Còn phương diện tổ chức, nghi lễ hay tập quán v.v… thì do điều kiện phát sinh nên hình thức bên ngoài có nhiều sai khác. Vả lại, tôn giáo đích thực nguyên thủy và tổ chức của người theo tôn giáo biến đổi về sau hoàn toàn khác nhau. Nói chung chúng ta vẫn chỉ y cứ trên sự thật còn hình thức rửa tội, cầu siêu, thờ cúng là tương đối… nên chỉ cần nhập gia tùy tục là được chứ không có gì để tranh cãi cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, tâm con lúc thì theo Nam tông, lúc thì theo Bắc tông, vậy thầy cho con lời khuyên nên phải làm sao hả thầy?
Khi con học Phật chỉ nên học chân lý thôi đừng quan tâm đến tông phái. Những tông phái sau đức Phật đều có chỗ ưu chỗ khuyết, sở trường sở đoản. Vậy con thấy cái nào đúng với sự thật hiển nhiên thì con tin nhận và nếu chưa thấy thì đem ra thể nghiệm để xem điều đó có đoạn giảm bất thiện pháp, tăng trưởng thiện pháp thì con thực hành theo, còn điều nào đoạn giảm thiện pháp tăng trưởng bất thiện pháp thì con từ bỏ. Điều gì đem lại giác ngộ giải thoát thì con theo, điều gì đem lại phiền não khổ đau thì con từ bỏ. Điều gì lợi mình lợi người thì con theo, điều nào hại mình hại người thì con từ bỏ…
Tất cả điều gì đúng tốt đều là chân lý dù Phật nói hay không cũng đều là Phật Pháp, còn tất cá điều sai xấu đều không phải Phật Pháp mà là nhược điểm của các tông phái về sau.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy!
Con có vấn đề này muốn tâm sự cùng Thầy. Lúc nhỏ con học trường Sơ, con hay cầu nguyện với Chúa & Đức Mẹ Maria lắm (đặc biệt con rất thích ngắm nhìn hình tượng của Đức Mẹ Maria). Nhưng do truyền thống gia đình theo đạo Phật, bà nội thì thờ Phật Thích-ca (nhưng tu theo Tịnh Độ tông), nhà ba mẹ của con thì ba mẹ thờ Quan Âm Bồ-tát. Cô họ thì theo Nam Tông.
Hồi nhỏ nhiều khi đi học con nhìn ngắm tượng Chúa rồi nghĩ rằng sau này sẽ theo đạo Chúa nhưng rồi về nhà nhìn Bà Nội tụng kinh Đại thừa, cô họ đọc tiếng Pali, đưa hình các vị Sư Nam Tông con thấy thích các Thiền Sư, đi Chùa Bắc tông với bà Nội thì thích hình ảnh các vị Hòa Thượng với áo Cà Sa và tay cầm cây Tích Trượng.
Lúc đó dần dần gieo duyên với Phật, do còn nhỏ nên con cũng chưa tin vào chuyện Tâm linh này lắm. Rồi con dần dần lớn lên… Trước khi ông Nội qua đời, con muốn chọn 1 tôn giáo cho đời mình để cho mình có sự cứu rỗi, có nơi nương tựa linh hồn sau khi chết. Con định đi Nhà Thờ xưng tội, nhận Thánh lễ để gia nhập vào đạo Chúa nhưng chưa kịp thì vô thường đến, ông Nội của con qua đời. Trước lúc đó con cũng còn cố chấp, con nghĩ Chúa là ông trời như những gì Ma Sơ đã nói người đã tạo ra tất cả. Thiên đường của Chúa cai quản thần dân sống lâu ngàn vạn năm, người người tiêu diêu hưởng lạc, cảnh sắc tuyệt mỹ; ai tin Chúa sẽ được hưởng sự sống đời đời.
Và con tự hỏi Phật là sao? Mình vẫn chưa hiểu hết! Có phải là những vị Sư, vị Chân Tu đã chứng đắc, nên quả vị giải thoát nhiều hơn các bậc Thầy tu ở cõi trần này không? Theo Phật rồi vẫn còn phải Tu tiếp à? Vậy theo Chúa, lên Thiên đàng hưởng sự sung sướng, hưởng phước trời khỏi phải Tu! Rồi tới khi quý Thầy, Sư Cô, Phật tử tới hộ niệm tụng kinh cầu siêu cho ông Nội của con, thừa dịp đó con tiếp xúc hỏi rõ hơn và nhờ giải đáp những khúc mắc của mình con mới biết trên trời có 33 tầng trời mỗi tầng trời có 1 vị vua trời chủ quản đức Chúa Giê-su chỉ là 1 trong các vị vua trời đó nói đúng hơn Ngài là Đế Thích còn Brahma bên Hindu giáo là Phạm Thiên.
Nhưng họ vẫn ở cõi Trời còn luân hồi nên theo họ không là sự lựa chọn sáng suốt & nếu Ta theo họ thì không thể hoàn toàn giải thoát chỉ có đi theo Phật mới thực sự giải thoát. Thế là con mới nhờ bà Nội tìm Thầy để cho con quy y, bởi vì lúc đó con cũng đã giác Ngộ ra nguyên lý của sự Vô Thường:
“Bên đuờng xe tang buồn đi qua./
Chiều xuống mộ hoang sương trăng tà./
Thương đời vô thuờng trôi nhanh quá./
Người đi rồi lại đến phiên ta.”
Nhưng sao con thấy tu theo Phật khó quá, giới luật cũng rất nhiều, vì như Chúa thì cho đặt bàn thờ trong phòng ăn – nhà nguyện, cho đặt ảnh trong phòng ngủ, Thánh giá treo đầu giường để mỗi đêm cầu nguyện trước khi ngủ. Còn Phật thì không; và như vậy là bất kính, và bị chư Thiên-Hộ Pháp quở phạt nhưng sao nghe nói: Phật, Bồ tát từ bi lắm mà! Vậy sao có sự quở phạt? Bên Chúa thà trừng phạt ban ơn cũng như Phật, cũng có chư Thiên-Hộ pháp quở phạt nên con nghĩ chắc lời Ma sơ năm xưa nói rất đúng, thờ Chúa rất đơn giản, Chúa không chú trọng việc thờ hình tượng và không đòi hỏi ta cúng dường Chúa vì Chúa là ông trời không cần những vật thực của thế gian.
Con định Cải Đạo nhưng sợ có lỗi với Ông Bà vì đã bỏ đạo Gốc của Tổ tiên và tự thấy, cũng như muốn đậu trường giỏi thì phải học nhiều nên kinh điển của Phật dài hơn, nhiều hơn, thời khóa lâu hơn nhưng nếu mình học kỹ, thì cũng như thi Đại Học chắc chắn mình sẽ đậu vào trường cao. Còn kinh Thánh, lời cầu nguyện của Chúa tuy ngắn mỗi thời cầu nguyện chỉ chừng mười lăm phút, hay 45 phút nhưng bù đắp lại cũng như 2 trường: Công Lập và Bán Công thì trường Công lập do học nhiều nên bao giờ cũng gỏi hơn và những suy nghĩ ấy vẫn còn là 1 vòng lẩn quẩn đối với con mặc dù nhiều người thấy con rất có duyên với Phật. Thánh vật cũng nhiều vô kể, càng ngày càng phát sanh chỉ sau hơn 2 năm quy y & tu tập
và họ cũng khuyên con nếu muốn đi theo Tông phái nào (nếu còn muốn theo đạo Phật) thì tự chọn 1 pháp môn nào khiến mình an lạc nhất mà hành trì. Ở đoạn này, con tự thấy có duyên với phái Mật Tông nhất, bởi thích âm thanh hùng vĩ của các Pháp khí khi phối hợp cùng 1 lúc với những bài kinh cầu nguyện được trì tụng bằng tiếng Bắc Phạn Sanskrit hòa cùng tiếng kèn chủng khata (loại kèn dài truyền thống Tây Tạng), tiếng trống Damaru cùng trống Chöd rung lên, từng chập tiếng chuông Kim Cang đồng loạt rung lắc hòa cùng tiếng Pháp loa liên tục và tiếng trì tụng suốt thời khóa không ngừng. Và con rất thích cách cúng dường của bên Mật tông (8 chén cúng dường), cùng những Ấn (Mudra) của bên đó. Và hiện nay con đang theo học lớp Mật tông-Kim Cang thừa để thử xem mình thật sự có duyên không? Pháp môn đó có phù hợp với căn cơ của mình hay không?
Con rất thích trì tụng kinh bằng tiếng Phạn, cho dù là tiếng Bắc Phạn Sanskrit của Mật tông, hay tiếng Nam Phạn Pali của Nam tông, con đều rất thích. Mặc dù thích cách hành trì của Mật tông, nhưng còn vẫn còn xa lạ với tranh ảnh, tượng Phật, Bồ-tát của Tông-phái đó. Tại vì nào giờ con vốn tu theo Tịnh Độ tông, rồi mới chuyển qua tu Mật tong. Nên con đã quen với tranh tượng, hình ảnh Phật, Bồ-Tát được tạc theo lối của Tịnh Độ tông rồi!
Con xin trở lại vấn đề ở trên! Những người đó cũng nói với con rằng nếu muốn cải đạo thì không có lỗi gì với Phật cả nhắm sao an lạc, vui vẻ thì đi chứ đừng đứng núi này trông núi nọ, bởi 1 linh hồn sau khi chết không thể nào 1 lúc đi về 2 cõi được nên con có nói với ba mẹ nếu như con thực sự muốn quay về với Chúa thì ba mẹ cho con được sự tự do chọn Tín ngưỡng của con, đừng cưỡng cầu hay bắt ép con. Còn nếu như còn có duyên với Phật, tự con biết tìm đến Chùa, đi Chùa với Bà Nội & Mẹ cùng các Phật tử.
Nhưng con cũng đã thử đi vô Nhà thờ vài lần rồi, và con tự thấy không cảm thấy ấm áp bằng khi vào Chùa, để trở về với Phật, cảm thấy như bơ vơ, lạc lõng lắm Thầy ạ! Và sau khi Quy Y, con cũng có vào Nhà thờ để cầu nguyện, xin với Chúa & Đức Mẹ nhưng có nhiều người khuyên con 1 cách chân thành: Ba Mẹ Ruột bao giờ cũng thương con hơn là Ba Mẹ Nuôi hết. Con đã quy y, tức là đã trở thành Con của Phật rồi, Phật & Bồ-tát chính là người Cha, người Mẹ Tâm Linh của con đó! Còn Chúa & Đức Mẹ thì dĩ nhiên họ phải thương con Ruột, là các con Chiên của họ hơn là con rồi! Bởi con là con Nuôi (kẻ Ngoại đạo) của họ mà đừng bao giờ nhận lầm Cha Mẹ Nuôi thương con nhiều hơn là Cha Mẹ Ruột!
Nhưng từ khi Quy Y & tu tập đã hơn 2 năm nay, mỗi khi ngủ, nằm chiêm bao, con ít khi thấy Phật & Bồ tát, thỉnh thoảng thấy Chùa chiền & những đám tang theo nghi thức Phật giáo thì có. Nhưng đa số con thấy là Linh Mục, Chúa & Đức Mẹ, những nghĩa trang đầy Thánh giá, nghi thức Lễ của bên Thiên Chúa giáo. Vậy xin hỏi Thầy, có phải kiếp trước con là người theo Đạo Thiên Chúa nên kiếp này những Chủng tự đã huân tập của kiếp trước hiện về (gọi là A-Lại-Da) không thưa Thầy? Và nếu 1 người từ đạo Phật muốn qua đạo Chúa, hay ngược lại từ đạo Chúa muốn qua đạo Phật thì có cần phải Sám Hối, Xưng Tội với vị Giáo Chủ của Tôn Giáo mà trước đó người đó đã từng theo không thưa Thầy?
Con tự biết con đang đứng giữa ngã ba đường nên con cần 1 vị thầy hướng dẫn cho con chính xác đường tu. Con băn khoăn bên đạo Phật vì con thấy có quá nhiều Tông-phái con không biết nên chọn thế nào và vì con không có 1 nền tảng Phật giáo vững chắc nên con rất bối rối với những thông tin mà con tích cóp được.
Con thành khẩn nhờ Thầy giúp cho con! Kính tri ân Thầy!
Con thấy tôn giáo hay tông phái nào thích hợp với con và con hiểu rõ nhất thì con cứ theo. Sau đó con thấy niền tin ấy sai thì con đổi qua tôn giáo hay tông phái mới, cứ vậy mà chu du học hết càng tốt. Theo thầy thì một vị Phật hay Chúa trước khi giác ngộ cũng đều phải trải qua vô số tín ngưỡng để thấy ra cái đúng cái sai của mỗi tôn giáo. Trước khi thành Phật đức Thích Ca cũng đã từng tu theo các đạo sĩ và khổ hạnh ép xác rồi mới thấy ra mà điều chỉnh. Tu là quá trình điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đến khi hoàn hảo vì vậy đừng nghe ai nói mà phải tự mình khám phá sự thật thôi.
Người đời cố chấp nên phân biệt chứ các bậc Phật, Thánh, Chúa, Trời có chấp đâu mà con sợ? Các ngài còn muốn con học cho hết để mau giác ngộ giải thoát nữa đó.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin hỏi, ở Việt Nam, Nam tông và Bắc tông khác nhau như thế nào?
Xem câu trả lời
Nam Tông theo truyền thống Phật Giáo Nguyên Thủy, Bắc Tông theo truyền thống Phật Giáo Phát Triển. Khuynh hướng Nguyên Thủy muốn giữ nguyên Tam Tạng Pali được kết tập lần đầu 3 tháng sau đức Phật nhập Niết-bàn. Khuynh hướng Phát Triển mở rộng tư tưởng Phật học bằng ngôn ngữ Sanskrit qua các giai đoạn Tiểu Thừa, Đại Thừa, Kim Cang Thừa (Mật Tông), Tối Thượng Thừa (Thiền Tông). Nam tông chỉ thờ đức Phật Thích-ca, Bắc tông thờ rất nhiều vị Phật và Bồ-tát.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, hôm nay ngày 17/11 âm lịch, đang là lễ hội vía Đức Di Đà, các chùa tổ chức lớn lắm như chùa Hoằng Pháp ở Thành phố HCM. Các chùa Tịnh độ cũng làm lễ trang nghiêm lắm. Con xin hỏi Thầy là vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, có phải là giải thoát hết sinh tử luân hồi như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni không Thưa Thầy? Và Đức Phật Di Đà có thật không, sao con không thấy tiểu sử của Ngài như Phật Thích Ca?
1) Theo Tịnh Độ Tông thì vãng sanh Tây Phương rồi còn phải trải qua Cửu Phẩm Liên Hoa (tức 4 Đạo, 4 Quả và 1 Niết-bàn) nữa mới thành Chánh Đảng Giác như đức Phật Thích Ca.
2) Đức Phật A-di-đà là biểu tượng cho Tánh Giác (Buddhacarita) của mỗi người chứ không phải nhân vật lịch sử nên làm sao có tiểu sử được. Niệm Phật tức quay về với Tánh Giác, niệm Phật đến nhất niệm thanh tịnh tức vãng sanh Tịnh Độ, khi đã thanh tịnh thì Tánh Giác sẽ soi sáng tức đức Phật A-di-đà tiếp dẫn. Vì vậy “lễ hội” lớn nhất là nhất niệm thanh tịnh, chứ không phải hình thức tổ chức bên ngoài.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy. Xin Thầy chỉ dạy cho con được biết là Phật giào Kim Cương thừa, còn gọi là phái Mật Tông, có khác biệt với Phật giáo Nam tông Nguyên thủy Theravada không ạ? Điều khác biệt cơ bản đó là gì, vì con đọc trong sách nên muốn hỏi rõ thêm, kính xin Thầy chỉ dạy cho con.
Con kính bái.
Phật Giáo Nguyên Thủy là dòng chảy xuyên suốt qua các Tông phái phát triển về sau. Tất nhiên khi kinh qua sự phát triển thì mỗi tông môn đều có chỗ sai biệt về một số phương diện nào đó. Các Tông phái phát triển sau 200 năm đức Phật Niết-bàn gọi là các phái Tiểu Thừa, và phát triển sau 600 năm đức Phật Niết-bàn gọi là các phái Đại Thừa. Mật Tông hay Kim Cang Thừa cũng phát xuất từ đó và đặc biệt phát triển mạnh tại Tây Tạng. Đối với những bậc thấu lý đạt sự thì tất cả các Tông phái tuy hình thức khác nhau nhưng cốt lõi vẫn là một. Nhưng đối với những người căn cơ còn non kém thì mới bị kẹt vào cái ngã tông môn.
Nếu chúng ta chỉ nói thuần túy về tông chỉ của các phái chứ không nói về hình thức các tổ chức tông phái ấy, thì Phật Giáo Nguyên Thủy, hiểu theo nghĩa là giáo lý uyên nguyên của đức Phật, là cốt lõi của tất cả tông phái phát triển về sau. Phần lớn các tông phái phát triển về sau đều đưa ra thêm những phương tiện thiện xảo riêng để làm biện pháp tu tập cho tông môn mình, từ đó bắt đầu có sự khác biệt về biện pháp tu tập và các hình thức kỹ thuật thực hiện nó. Vậy cốt lõi thì không khác chỉ có khác hình thức tổ chức và biện pháp thực hiện cốt lõi đó mà thôi. Phật Giáo Nguyên Thủy chủ yếu nắm giữ nguyên lý cốt lõi rồi tùy duyên vận dụng biện pháp, còn các Tông phái thường nắm giữ và phát huy phương pháp riêng của Tông phái mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy! Con là Phật tử ở nước ngoài, con có duyên lành được gặp Phật pháp đã gần 2 năm, hiện tại có các thầy ở VN sang làm phận sự tại chùa của chúng con, thỉnh thoảng hai vợ chồng con cùng đi tụng kinh niệm Phật, hai vợ chồng cùng đọc sách để tìm hiểu về Phật pháp. Bản thân con là nam giới nên con mong cầu được tiến xa hơn nữa trên con đường tu học đạo. Trước đây khi mới đến chùa con được một thầy theo thiền tông giảng pháp và chỉ dạy sơ sơ phương pháp hành thiền, bây giờ con vẫn tập thiền theo cuốn sách “Phép lạ của sự tỉnh thức” của Thầy Thích Nhất Hạnh, nói chung cả hai việc tụng kinh và hành thiền chưa tiến bộ là bao nhưng con cảm thấy mình thích về thiền hơn, phần vì ngưỡng mộ người thầy của con trước đây. Con xin thầy một lời khuyên là con phải tu như thế nào, thiền tông hay tịnh độ, hoặc là thiền tịnh song tu thì phải như thế nào? Con cảm ơn thầy!
Xem câu trả lời
Vấn đề không phải là tu theo cách gì, mà là có thấy ra được sự thật hay không. Thiền Vipassanā cũng như Thiền tông đều nói thấy tức là tu. Tu mà không thấy là tu mù, dù pháp tu đó có đem đến những kinh nghiệm siêu việt gì đi nữa thì cũng chỉ là kinh nghiệm cục bộ mà thôi. Trong Bát Chánh Đạo, chánh kiến dẫn đầu là vậy. Trước hết phải có nhận thức đúng, thì việc tu tập mới hữu ích. Con thử vào trang web này đọc và nghe thêm xem có thấy được gì không rồi tu cũng không muộn. Cho dù không thấy gì thì cũng không mất thì giờ nhiều đâu. Đó là lời khuyên chân thành của thầy.