Câu hỏi:
Con xin chào Thầy, Gần đây con có chiêm nghiệm nhiều về chữ “Nghi” trong cuộc đời con và của những người xung quanh. Con có rút ra 1 câu nhưng con không biết đúng không, con xin trình đến Thầy. Con nghĩ: “đoạn nghi là bình an” hoặc xa hơn là “đoạn nghi là Niết bàn”. Con thấy lúc con chưa tu thì vẫn còn loay hoay chọn lựa nhiều thứ của thế gian: học trường nào, làm nghề nào, yêu người nào, mặc quần áo, giày dép của hiệu nào, mua điện thoại Apple hay Android, mua xe hãng nào tốt, đi làm công ty lớn nhưng lương không cao, hay chỗ lương cao nhưng công ty nhỏ, hay chỗ có môi trường phù hợp nhưng lương không cao… Từ khi biết tu thì gần như không còn phải chọn lựa những thứ của đó nữa. Mỗi buổi sáng rất hạnh phúc là mình không còn phải chọn 1 trong hàng chục cái áo như lúc trước nữa, vì giờ cái nào cũng gần như giống nhau và chỉ có 1 đôi dép để mang. Đi xe nào cũng được, không cần phải đi thật xa để ăn một món thật ngon, xếp hàng để uống/mua một món nào đó đang “hot” hoặc đang có siêu khuyến mãi… Thật không còn hạnh phúc nào bằng. Nhưng khi đã rũ bỏ những thứ của thế gian thì đường tu cũng lắm phức tạp, có khi còn hơn ngoài đời: pháp học hay pháp hành; nguyên thủy hay đại thừa; Tịnh, Mật hay Thiền; thiền định hay thiền tuệ; định trước tuệ sau hay định tuệ song hành; nếu thiền định thì nên bắt đầu sổ tức hay tùy tức; quan sát hơi thở vô ra hay quan sát phồng xẹp của bụng; thiền tuệ rồi thì chuyên về cái nào trong thân, thọ, tâm, pháp; hay là thân và tâm kết hợp; rồi thiền có phương pháp hay không phương pháp… Giờ đây thì con biết tất cả đều đúng, nhưng chỉ mỗi người mới có câu trả lời cho chính mình trong những món ăn đã được bày sẵn đó. Đạo Phật là đạo của trí tuệ nên việc nghi ngờ là rất cần thiết, nhưng không giải nghi thì sẽ loay hoay mãi trong đường tu. Không biết mình là ai và từ đó cũng không biết mình hợp với những pháp nào… Gần đây được dịp hỏi Thầy trong mục hỏi đáp và nghe pháp thoại, gần như con được giải nghi hết tất cả những câu hỏi tiềm ẩn bên trong nhưng không gọi tên ra được rõ ràng. Nhờ việc Thầy trả lời và sau đó con đối chiếu lại những gì mình đã được học và chiêm nghiệm, con thấy mọi thứ ngày càng rõ ràng, tưởng như là con đang trực tiếp xem cuộc đời của Đức Phật một cách chân thực mà không cần qua phim ảnh. Đặc biệt là Ngài đã từ bỏ những pháp tu gì và giác ngộ bằng cách nào, 45 năm đã thật sự dạy những gì, khai thị bằng cách nào. Con thấy người tu học nếu nghiên cứu kỹ cuộc đời Đức Phật thì sẽ không rơi vào nhiều tà kiến phát sinh sau thời gian dài 26 thế kỷ. Con đường tu học con thấy cũng quá nhiều cạm bẫy không kém gì ngoài đời, có khi còn nguy hiểm hơn. Con cảm thấy khi được giải nghi hết tất cả những điều đó thì mới thật sự an trú được hiện tại một cách trọn vẹn. Lúc viết những dòng này thỉnh thoảng con nhìn những vạt nắng trên những bụi cây ở công viên đối diện, con thấy vui lắm và phát hiện cái nhìn những vạt nắng đó khi đã không còn nghi ngờ khác với thời gian đầu biết Vipassana, lúc trong đầu còn nhiều câu hỏi. Các Thầy đều dạy rằng hiện tại là mầu nhiệm, chỉ có giây phút hiện tại nhưng nếu không chính mình tự giải quyết các nghi ngờ thì cái nhìn vào thực tại ít nhiều là sự cố gắng “cho là” chứ không hoàn toàn tin vào chính mình là chân lý đang nằm ở đó, giải pháp của tương lai đang nằm ở đó. Hiện tại con cảm giác sự bình an do không còn phải loay hoay các pháp tu nữa. Con mới chiêm nghiệm là, hình như bớt chọn lựa, phân vân, lấy bỏ thì cuộc sống mình càng đơn giản, càng hạnh phúc. Và quá trình rất dài và gian nan đó cũng chỉ để thấy cái đã có sẵn, nhưng nếu gã cùng tử chỉ nghe các Thầy nói “viên ngọc đã có sẵn” mà không tự mình bước đi, tự mình tìm viên ngọc đó trong túi thì những câu hỏi vẫn còn ở đó, vẫn mãi loay hoay và cái thấy của Đức Phật, của các Tổ vẫn không giúp gì được cho mình. Vì vậy con mới nghĩ là “Đoạn nghi là bình an” hoặc nếu không nói quá “Đoạn nghi là Niết-bàn”. Hiện tại thì con vẫn bị các tập khí, thói quen cũ chi phối và vẫn chưa hết nghi hoặc hoàn toàn. Nhưng con biết bây giờ chỉ là “thấy hay không thấy”, “minh hay vô minh”, “tỉnh thức hay si mê”, “hữu ngã hay vô ngã”, “dụng tâm hay vô tâm” chứ không có gì khác nữa. Con vẫn dùng pháp học và thiền định hoặc đôi khi sử dụng phương pháp chỉ để bổ trợ thêm những lúc cần thiết vì Thầy đã giúp con hiểu được nguyên lý rốt ráo của thiền, của đạo. Sáng nay đầu tuần con xin trình với Thầy vài việc con chiêm nghiệm trong cuộc đời của mình. Con xin Thầy chỉ dạy thêm. Con chúc Thầy một tuần nhiều an lạc.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời