Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tinh tấn chánh niệm tỉnh giác

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con chào Thầy ạ. Con chú tâm giữ chánh niệm, tập trung thân tâm vào giây phút hiện tại trong mọi lúc, mọi nơi. Dĩ nhiên còn nhiều khi thất niệm nhưng dần dần thấy dễ dàng hơn. Con xin cảm ân Thầy dạy đạo! Có một chuyện con cần thưa với thầy. Con rất thích đọc sách. Sách khảo cứu, văn học, lịch sử… Chuyện đọc sách có làm cản trở việc thực hành chánh niệm không thầy? Vì khi mình đọc thì mình đâu có theo dõi thân tâm được tốt như khi nấu ăn, làm vườn… Nếu có cản trở thì con không nên đọc sách nữa phải không ạ? Con mong thầy khoẻ ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con đảnh lễ thầy Từ lúc con có diễm phúc gặp được pháp của thầy, hiểu được nguyên lý tu tập, hiểu được cốt lõi của phật pháp con như người mù thấy lại được ánh sáng. Con luôn soi sáng bản thân mình trong mọi hoạt động của cuộc sống và cảm nhận được sự nhiệm mầu của phật pháp mang lại. Tuy nhiên dạo gần đây con lại bị che lắp bởi 3 vấn đề 1/ Hay quên (phóng tâm) bỗng dưng con có cảm giác con càng thận trọng chú tâm quan sát thì lại hay quên (khi quên con chợt nhớ ra là con cảm nhận được liền mình vừa thất niệm), sao bỗng dưng sự chánh niệm của con càng lúc thấy càng khó như có cái gì đó đang thử thách mình 2/ Khi thấy người thân vướng vào phiền não con không muốn xen vào nữa (trước đây khi thấy người thân phiền não con hay lao vào để giúp đỡ, chia sẽ, giải quyết…) Bỗng dưng con muốn họ phải trải nghiệm để họ tự hiểu ra (con thấy con chen vào chẳng khác nào thọc gậy bánh xe pháp). Không biết như vậy có phải con vô tâm (vô tâm theo tục đế) quá không? 3/ Khi vô tình nghe các giảng sư khác giảng về những vấn đề mà con cho là không dúng chánh pháp như: “Cư sĩ vào chùa mà ăn trước tăng, ni là đọa địa ngục; hồi trước giờ chưa nghe thiền định nhưng nay nghe thầy giảng về thiền định mà ko đi tìm hiểu học hỏi, thực hành là đọa địa ngục; ông Thích Ca đã giác ngộ về vấn đề này cách đây mấy trăm năm rồi, giờ ổn chỉ lại cho mình v.v…” Con quan sát thấy trong tâm con có cảm giác khó chịu, muốn phản kháng… Có phải bản ngã của con đang chấp nên tâm con nỗi sân không? Con nên làm gì để khi gặp lại trường hợp tương tự mà tâm con vẫn an nhiên ạ? Con mong thầy khai thị giúp con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, giờ con thấy là con có sẵn “tánh biết”, chỉ có điều là con hay quên là mình có nó. Giờ thì con giải thích được vài thứ mà các thiền sư hay mô tả về tánh biết, ví dụ như “tịch tịnh” vì khi đó con ko còn bất cứ suy nghĩ so sánh hay gì về nó cả… nhưng ngay thời điểm đó con biết. Hay là chỉ biết nó ở giây phút hiện tại, tại vì quá khứ hay tương lai đều là vọng tưởng do con tạo ra… vậy cái thấy này có phải là “tánh biết” mà thầy hay nói không ạ? Có khi nào con nghe nhiều pháp quá rồi tự suy diễn ra một cái gì đó để rồi lạc lối. Khi có nhiều thứ suy nghĩ con lại tập trung vào hơi thở, suy nghĩ bớt lại, sự thở như thật, các giác quan như thật… có phải là cách để con nhớ là mình có tánh biết không ạ? Con cũng không biết phải diễn tả thế nào cho hết ý chỉ mong thầy hiểu và chỉ cho con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, hôm nay con phát hiện ra tật này của con, khi muốn tìm gì hay làm việc gì, thì vật cần tìm hay việc muốn làm dính chặt vào đầu con khiến con không còn nhìn thấy gì khác nữa, thấy nguy hại khi mình vấp trợt ngã quẹt bao nhiêu lần mới thấy ra. Đây là dính mắc vào định phải không thầy và làm sao con thoát ra được, chắc là con quá chú ý nhưng nếu không vậy thì con sẽ quên việc mất. Con xin tri ân thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy. Con đang sống trong tâm dịch ở châu Âu. Con ngày càng cảm thấy “thần chết” rất gần. Con thường xuyên quán chiếu về sự chết và việc này giúp con soi sáng sâu trong tâm cái gì con đã buông và cái gì còn ràng buộc. Con xác định là con có thể bị nhiễm bệnh và chết bất cứ lúc nào. Nhưng con chưa muốn chết ngay lúc này vì: 1/ Khi tự kiểm điểm bản thân thấy con đã mắc nhiều lầm lỗi, nhờ ơn thầy nên con mới biết Đạo Phật, con muốn giữ cái thân này thêm một thời gian nữa để tu cho vững vàng. 2/ Con thương hai đứa con của con. Tuy hai đứa lớn cả rồi, đều sống tự lập được nhưng chúng chỉ có mình con là ruột thịt ở nước ngoài. Con sợ rằng không có con chúng sẽ rất buồn. 3/ Con sợ rằng con sẽ quên hoặc không gặp được Phật Pháp ở kiếp sau, không gặp được người thầy như thầy. Thầy ơi, xin thầy dạy bảo thêm cho con để con không còn những lo âu, sợ hãi nữa. Con tạ ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con xin đảnh lễ Thầy và xin được Thầy khai thị. Mỗi khi có sự việc xảy ra trong đời sống, như tranh cãi giữa hai vợ chồng thì có lúc con có phản ứng tuy không gay gắt nhưng cũng làm cho vợ con khó chịu, sau đó con lại nghĩ lúc đó mình không nên nói như vậy. Con xin hỏi lúc phản ứng là do cái ngã nó điều khiển mình, còn lúc suy nghĩ lại có phải do tánh giác cho mình thấy không nên phản ứng không? Trường hợp này có phải do con không thường xuyên tỉnh giác, chánh niệm không? Con xin cám ơn Thầy. Con xin kính chúc Thầy luôn khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con xin được hỏi: Có phải khi mình cảm thấy mình đang giận dữ, mà mình không thể làm chủ được nó, tức là mình vẫn trút cơn giận của mình lên người khác/ thứ khác; mặc dù mình cảm thấy là mình cảm nhận được cơn giận dữ này, mặt mình và người nóng lên, cảm giác khó chịu… nhưng vì ý thức vẫn thực sự không hoàn toàn có mặt liên tục mà xen kẽ với vô thức (vô minh) nên mình vẫn để cơn giận thoát ra? Mới đây con được học là ý thức nếu thực sự có mặt liên tục thì chắc chắn mình sẽ không để cơn giận bốc ra như vậy. Con có hỏi người dạy là mình vẫn cảm thấy được cơn giận như con vừa trình bày với Thầy ở trên, vậy nên con nghĩ nó vẫn đang song song có mặt cả của ý thức và vô thức; nhưng người dạy nói là nó xen kẽ, vì không thể cùng lúc có mặt được cả hai. Và vì nó quá nhanh, và thực tế vô thức vẫn làm chủ nên con vẫn thể hiện cơn giận. Con hiểu là không cần chấp vào những điều này, nhưng do con đang học cả về tâm trí (giải thích theo khoa học) nên con muốn hỏi ý Thầy là người dạy nói vậy đúng không ạ? Chỉ khi nào thực sự ý thức làm chủ (tức là hoàn toàn biết được mình đang làm gì) thì chắc chắn sẽ không có chuyện phát cơn giận như vậy; còn phát những cảm xúc như thế kia là vẫn còn để tâm vô minh (vô thức) làm chủ? Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thành kính tri ân Hòa thượng Viên Minh! Qua những bài pháp của Thầy đã giúp cho kẻ tại gia sơ học, sơ tu như con được thấy con đường sáng, những lời pháp của Hòa thượng đã trực chỉ đến sự giải thoát ở ngay thực tại hiện tiền, phá tan sự lạc lối lâu năm trong rừng rậm vô minh của kẻ tìm đường giải thoát. Tuy đã thấy con đường sáng nhưng đi như thế nào, gặp những gì trên con đường đó con vẫn chưa rõ, con xin thầy từ bi chỉ dạy cho con từ vô minh đến giải ngộ, giác ngộ và triệt ngộ là bao xa, người tu phải đi từng bước hay có những con đường khác, những chướng ngại thường gặp là gì, tiến trình tâm từ vô minh đến giác ngộ hoàn toàn như thế nào ạ? Xin thành kính Hòa thượng!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con đảnh lễ Thầy. Thầy cho biết con đi đúng hướng chánh niệm tỉnh giác, con rất hoan hỉ, con cảm ân thầy và sẽ tiếp tục sống mỗi ngày như vậy, không mong cầu mà cũng không nỗ lực gắng công đạt cái này cái nọ gì nữa cả.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời