Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: thực chứng & giác ngộ

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch thầy! Lúc trước chưa biết đến Phật pháp, con cứ nghĩ mình là người tốt rồi và sống bản năng. Sau này khi vấp ngã, tìm đến Phật, đến Pháp con mới nhận ra những sai lầm thiếu sót của bản thân. Biết đến Nhân quả luân hồi. Hiểu về những cái khổ mà mình đang trải qua. Con thắc mắc một điều, khi chắp tay niệm Phật, khi đứng trước Phật con có những khấn nguyện mong cầu cho bản thân, cho chúng sinh thì đó vẫn là Tham sân si phải không thưa thầy? Ví dụ như hiện tại, hôn nhân đổ vỡ, một mình gánh nợ. Con thường cầu nguyện Phật phù hộ che chở để con vượt qua được kiếp nạn này. Sám hối với những tội lỗi mà con đã gây ra từ muôn nghìn kiếp và trong quá khứ. Phát nguyện rằng sau khi con trả hết nợ nần tài chính, sẽ dành 1 phần thu nhập của mình để giúp đỡ những người khác, làm từ thiện và xin hồi hướng công đức ấy cho cha mẹ con cái, cho những người thân, oan gia trái chủ, cho tất cả chúng sinh dù đã mất hay đang tồn tại. Những tâm niệm này của con có phải là những ảo tưởng không thưa thầy? Kính mong được Thầy giải đáp. Kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ, bình an. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con chưa phân biệt rõ chữ buông trong câu trả lời của Thầy ở câu hỏi “làm gì để vào Nhập Lưu”. Buông chấp ở giai đoạn Nhập Lưu là buông nhưng chưa triệt để hay là đã buông triệt để, mọi lúc với mọi thứ liên quan đến thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ ạ? Xin Thầy dạy cho con, con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Qua một thời gian nghe Pháp (nghe nguyên lý và chiêm nghiệm), con thấy rằng: thật ra quay về với chính mình (Thân- Thọ- Tâm- Pháp) thì cũng chỉ là quay lại với cái gọi là, cái khái niệm với tên gọi Thân, Thọ, Tâm Pháp mà người nghe lưu trong ý thức. Còn hiện tướng của nó thật sự không có tên gọi, không ngôn từ, chẳng qua Đức Phật không còn cách nào khác để truyền đạt cho người nghe nên “đành” sử dụng 4 cái tên gọi ấy. Nghĩ vậy nên con chỉ nghiệm và chỉ “cảm nhận” (con cũng tạm thời mượn ngôn từ để nói về cái ‘việc ấy’). Một hôm con ngồi mất hết các khái niệm và khi mất khái niệm về thời gian, con nghĩ: cái vũ trụ này làm gì có thời gian, thời gian là do con người đặt ra và sự vật, sự việc, chúng sinh cũng sinh-diệt liên tục như chính nó là, thế thôi; bỗng dưng con thấy một sự im bặt, con không là ai cả và có cảm nhận “mình” cũng là cây cỏ xung quanh, cũng chính là cái máy laptop đang để trên bản. Mùi hương, âm thanh con nghe được rất xa và rất khác với bình thường. Cái cảm nhận ấy kéo dài được khoảng 1 phút và sau đó trở lại bình thường. Con xin trình pháp thầy! Con cám ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thiền Sư, Con có nghe bài giảng của Thiền Sư về Ảo và Thực, Thiền Sư cho con hỏi là sau giai đoạn chấm dứt được cái Ảo để trở về với cái Thực thì là giai đoạn gì ah? Con xin cảm ơn!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, giờ con quen với việc nhìn ma chướng vào và ra trong người mình, vậy ma chướng tồn tại có mục đích và ý nghĩa gì? Thấy thì Giác Ngộ Giải Thoát, không thấy thì Luân Hồi Sinh Tử? Chỉ có Ma chướng làm bậc thang cho mình đi lên cao trong bậc thang Trí tuệ phải không thầy, còn ai không thấy (chứ ai cũng bị hết) thì Trí tuệ vẫn cứ ở mức độ đó, bị che lấp mãi đợi khổ quá mới chịu tìm đường ra? Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin được quì xuống đảnh lễ Thầy! Con đã loay hoay tìm Đạo mấy năm qua đọc nhiều Kinh sách, còn đăng ký học cử nhân Phật Giáo nhưng rồi con bỏ giữa chừng, con đã có nhiều khúc mắc mà không tìm ra được lời giải đáp. Khi con vô tình nghe được một bài Pháp thoại của Thầy “Thiền không phương pháp” thì con thực sự vỡ òa, sau đó con đọc sách và nghe thêm các bài Pháp thoại của Thầy, thật là niềm hạnh phúc khó tả. Khi con hiểu ra mọi thứ cứ nhìn nhận như nó đang là thì cũng tự nhiên con không còn thấy có gì để mà giận mà buồn mà thắc mắc… vắng bặt Thầy ạ. Trong con có một niềm vui khó tả, một tình yêu thương mà con thấy nó rộng lớn nhưng không dành cho một đối tượng cụ thể nào. Con cũng không biết nói gì hơn vì giờ mọi ngôn ngữ dường như không chuyển tải được hết những điều con đang cảm nhận. Con gửi lời tri ân Thầy, tri ân tất cả những gì con đã trải qua dù chỉ là một dòng chữ vô tình con đọc được trên mạng cũng là điều rất nhiệm mầu của Pháp.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Câu nói trong một bài pháp của thầy: “Người giác ngộ thì không muốn tốt hơn vì tại đây và bây giờ là tốt nhất rồi”. Theo cách hiểu của con, tâm mỗi người đều có tánh biết soi sáng nhưng ở người giác ngộ, tâm lúc này sáng suốt lặng lẽ rỗng rang, nhìn mọi thứ như thực, cái thấy của trí tuệ còn người chưa giác ngộ, tâm chưa đạt đến cấp độ đó, chưa thấy thực tánh nên mới mong tốt hơn đúng không thầy? Mong thầy khai thị giúp con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch trên Sư Ông, Trước các vấn đề hiện thực của cuộc sống, phải chăng căng thẳng và phiền não nó sẽ cứ sanh đi, diệt lại liên tục cho đến khi nào con “quen” với nó đến mức mà dù nó có khởi vẫn như không nữa ạ? Ngày xưa sau mỗi lần phiền não, được an lạc trở lại là con thấy rất hứng khởi nhưng giờ trước sự sanh đi diệt lại của phiền não cũng như sự tạm bợ của an lạc, con thấy bớt chủ quan và cả tin vào sự “an lạc” ấy rồi ạ. Nguyện Chư Tăng, Tu Nữ được an lành!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Như con hiểu cái Thấy mà thầy hay nói ko phải là cái thấy thông thường mà là cái thấy của tuệ. Khi sân nổi lên con thấy mình hay phân tích đúng sai, dùng pháp học từ nghe giảng pháp để phán xét mình như đá đè cỏ vậy. Nếu ko xen pháp học vào mà chỉ nhìn nó con ko nhìn nổi, nó chỉ làm con mệt mỏi thêm và rối mù trong đó. Sân kéo dài nó càng tăng trưởng, làm việc thất niệm và dễ nổi sân lên với những việc tiếp theo sau đó. Con thấy rất áy náy và mệt mỏi khi mình đổ năng lượng tiêu cực lên những người xung quanh khi cái sân vẫn còn hiện diện nhưng đè nén nó xuống càng ko phải cách, muốn thoát khỏi nó cũng ko phải cách. Con biết là con chưa thực sự Thấy ra nó mà chỉ là cái thấy thông thường của vô minh. Bản thân con cảm nhận mình bị vướng mắc và quẩn quanh ở đâu đó mà ko thoát được. Có phải con mong muốn quá nhiều hay dục tốc quá trong khi mình còn quá yếu ko? Con xin thầy bắt bệnh giúp con. Con xin tạ ơn thầy

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời