Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: thực chứng & giác ngộ

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Sư! Con có những thắc mắc, mong sư chỉ dạy cho con. Hiện tại có một số đạo huynh cho là mình đã thấy tánh (các pháp như nó là), do đó họ sống một cách rất thoải mái, và thậm chí còn phá giới. Bạch Sư, ngày xưa các vị đắc thánh đều có thần thông và biết trước mọi việc thậm chí nhiều kiếp sau. Vậy những vị đạo huynh cho mình thấy tánh có được như thế không, hay sống một cách mơ mơ hồ hồ. Mong Sư chỉ dạy cho chúng con, còn nếu nói thấy tánh mà không có những diệu dụng của Tánh thì e không ổn. Mong Sư chỉ dạy cho chúng con để cảnh tỉnh các đạo huynh đó. Nam Mô Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư, Con chân thành cảm ơn Sư đã trả lời thư và chúc mừng con ạ. Con đọc tài liệu về Lục Tổ thì sau khi giúp Thượng toạ Minh ngộ qua câu “Không nghĩ thiện không nghĩ ác” và sau đó Thượng toạ có hỏi lại “Còn mật nào nữa không?” Thì Tổ trả lời, “Nếu ta vì ông nói thì không còn mật nữa, ông tự quán chiếu thì mật ở bên ông”, vậy Sư cho con được hỏi là con ngộ ra chỗ đó rồi thì bây giờ con phải làm gì nữa ạ? Con xin tri ân Sư và kính chúc Sư thật nhiều sức khoẻ. Kính, Con.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy cho con hỏi về phạm trù giải thoát trong đạo Phật ạ? Giải thoát phải chăng là thoát khỏi sự luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác ạ? Con cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy, con đã hiểu rõ ràng hơn là vì sao Thầy không đưa ra phương pháp để chúng con rèn luyện, dù là rèn luyện với tâm chân thành cầu đạo. Giác ngộ là nhận ra sự thật chứ không phải tạo ra sự thật. Trong khi đó nơi mỗi người đã có sẵn một tánh biết trong sáng đang hoạt động mọi nơi, mọi lúc. Khi tánh biết thắp sáng lên thì liền thấy sự thật. Đồng thời với tánh biết là một bản ngã ảo tưởng luôn luôn sinh khởi nhận mọi thứ là ta, của ta và tự ngã của ta. Một người khi chưa nhận ra cái ta ảo tưởng là không thực, chưa nhận ra tánh biết trong sáng ngay tâm này vẫn đang thấy sự thật thì việc rèn luyện theo một phương pháp nào đó để thành đạo là một việc vô cùng nguy hiểm. Một người chưa đủ căn cơ, khi được giới thiệu về sự thật thì không hiểu gì cả, không hiểu cũng không sao, pháp sẽ cho họ những bài học tương ứng. Ngược lại nếu với căn cơ đó mà tin vào một lý tưởng cao siêu nào đó và cố rèn luyện để đạt được cái lý tưởng đó thì trước sau gì cũng phải nhận một kết quả không hay. Nếu căn cơ đã đủ thì cứ thuận pháp đi thẳng vào sự thật, nhận ra sự thật chứ loay hoay trong luân hồi sinh tử làm gì nữa. Pháp nào mà có thể giúp một người thăng bằng trong đời sống thì đó là chánh pháp, pháp nào mà né tránh đời sống, cần những điều kiện này nọ để an định lại cái tâm thì chưa phải là chánh pháp, không phải là chánh pháp thì cho dù đạt được sở tri, sở đắc thì cũng không thể sống tùy duyên thuận pháp. Không sống tùy duyên thuận pháp được thì khi xúc chạm việc đời tâm tất nhiên sẽ động, sẽ sầu. Việc đời chính là pháp, chính là chân lý, nếu xem việc đời là phiền não khổ đau luân hồi sinh tử thì chưa phải là giác ngộ sự thật. Nếu không có việc đời thì lấy gì để phát huy tánh biết, lấy gì để giác ngộ giải thoát. Bậc giác ngộ chỉ giới thiệu sự thật (khai thị) để tánh biết nơi mỗi người được thắp sáng lên. Khi tánh biết được thắp sáng lên thì khúc gỗ cứ thuận dòng nước mà trôi thì trước sau gì cũng sẽ đến được biển pháp vi diệu. Một phương pháp cho dù có hay cách mấy cũng không nằm ngoài nguyên lý trồng dưa được dưa. Cái thành tựu cao nhất của bản ngã thì vẫn là vô minh, vẫn luôn hồi sinh tử như thường. Thế giới chỉ có thực và ảo không có thế giới thứ 3, cho nên ngay tại đây và bây giờ tánh biết nơi mỗi người có lóe sáng lên để nhận ra sự thật hay không nhận ra chứ không có sự thật hoàn hảo trong tương lai để đạt được. Thầy không đưa ra phương pháp để chúng con rèn luyện mà chỉ giới thiệu sự thật. Chúng con thấy thì ngoài việc con cảm nhận được đại trí, đại bi nơi Thầy con còn thấy được là Thầy tôn trọng chúng con hơn nhiều việc chúng con tôn trọng Thầy. Con xin cảm ơn Thầy và mong Thầy luôn mạnh khỏe!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, làm sao để nhận ra được người đó là một người giác ngộ trong cuộc sống hiện tại. Con cũng xin mạo muội hỏi Thầy một câu, Thầy thấy mình đã giác ngộ chưa ạ? Con cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, làm thế nào để những thành tựu của một người tu hành thật sự không là chướng ngại của họ. Con đang thực tập từ kẻ không biết tu, đến lúc biết tu, lúc phước mỏng đến lúc phước dày lên từng chút một, rồi con có chút hãnh diện len lỏi vào, thấy sợ khi tỉnh giác. Con muốn mình thanh tịnh ngay trong nỗi khổ niềm đau và thanh tịnh trong cả sự vinh quang và thành tựu. Con vẫn biết các pháp có sanh thì có diệt, thường nhắc nhở không níu kéo tư tưởng vào pháp, nhưng thấy vất vả lắm. Xin thầy chỉ dạy thêm cho con. Tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, khi Đức Phật giác ngộ sự thật cách đây mấy nghìn năm và mấy nghìn năm sau cũng thế, nên Ngài nói: “khi xúc chạm việc đời/ tâm không động không sầu/ tự tại và vô nhiễm/ là phúc lành cao thượng”. Nhưng tại sao con thấy kỳ lạ ở chỗ, những điều Đức Phật giác ngộ cách đây mấy nghìn năm rồi, nhưng đến mãi hôm nay chúng sanh vẫn chưa liễu ngộ, học hoài vẫn còn dính mắc, nghi ngờ phân tích…? Theo con nghĩ, hơn hai nghìn năm sau nữa chắc cũng vậy không gì thay đổi? Kính bạch Thầy nhận xét chỉ dạy. Con thành kính tri ân đảnh lể Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin thành kính đảnh lễ Thầy tôn kính. Thưa Thầy xin thầy cho con được nói lên cái hiểu của con về câu nói của Thầy: “Tự do là ung dung trong ràng buộc, hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau” vì con nhận thấy câu nói này tuy dễ hiểu nhưng không hề dễ làm. Con xin lỗi là vì con chỉ nói trên cái hiểu của con chứ chưa phải là điều Thầy muốn nói. Trước hết con nhận thấy đây là câu nói theo đúng tinh thần giác ngộ của đạo Phật. Câu nói này không nói lên một tình trạng đạt được một trình độ thiền định hay một khả năng mà là sự giác ngộ chân lý trên chính đời sống tục đế đầy những phiền não khổ đau và bất toàn. Câu nói này thể hiện mục đích tối thượng của đạo Phật, mà cụ thể là ở pháp thiền Thầy đang hướng dẫn chúng con. Câu nói này theo con hiểu nó bao hàm một số ý nghĩa sau: 1. Mình là nơi nương nhờ của chính mình thì mới có thể ung dung tự tại trước những biến cố đời sống. 2. Thái độ tâm hoàn toàn rỗng lặng, trong sáng và trọn vẹn với thực tại, luôn sẵn sàng ứng tiếp với thực tại nên không chạy trốn thực tại, không đối kháng thực tại, không thụ động trước thực tại và không đắm chìm trong thực tại. 3. Là một ẩn số đã được giải mã, là bí quyết sống chân chính của con người phải nên như thế nào khi ứng tiếp với cuộc sống đầy những bất an, lo sợ, phiền não khổ đau. 4. Câu nói này không phải là đích đến để rèn luyện mà nó đang mô tả cái bản chất thực là không phải thay đổi hoàn cảnh, hay rèn luyện để có khả năng đối kháng lại mọi khó khăn trong cuộc đời mà ngược lại là chấp nhận và tôn trọng mọi việc đến đi trong đời bằng thái độ chánh niệm tỉnh giác. Thưa Thầy nếu con hiểu sai ý Thầy, xin Thầy bỏ qua và đừng đưa lên mục hỏi đáp. Con chúc Thầy luôn mạnh khoẻ. Con Trí Chơn.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con có câu hỏi mong Thầy giúp đỡ. Thưa thầy con vẫn chưa thông lý về Tướng nên vô sự vẫn chưa thông. 1) Tướng là do Tưởng sinh có phải là những gì mà mình gọi là: cái bàn, cái ghế…? (nó bao gồm có: hình tướng + khái niệm). 2) Tướng do tưởng sinh có phải là vọng tướng? 3) Cái mình thấy (là do giác quan tiếp xúc với trần cảnh) thuộc về giác tri, nó không có khái niệm, thấy chỉ thấy thì có phải là thực Tướng không? 4) Theo như con hiểu, khi vào sự chỉ thấy Thực Tướng KHÔNG Vọng Tướng là Vô Tướng đúng không ạ? Con cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời