Thưa Thầy,
Con vừa mới trải qua một bài học nữa là: có người bạn mới quen, chị ta thấy con Phật tử tưởng con dễ tin người, nên chị ta tìm mọi cách để dụ dỗ con mua hàng, nhưng khi người đó nói ngon nói ngọt thì con quan sát con thấy tâm con bình thường và không có phản ứng thích món đó, sau đó con thấy ra người này có vấn đề và chị ta biết con phát hiện ra chị ta, nên chị ấy bỏ chạy luôn. Chứ lúc đó mà Tâm tham con nổi lên thì bị dính liền Thầy ạ. Đúng là Tu cũng có lợi ích liền đó Thầy.
Con cảm ơn Thầy chỉ dạy nhé.
Kính thưa thầy, xin thầy cho con và các đạo hữu khác vài câu thơ ghi lại tóm tắt cách thức tu hành mà Đừc Phật nhờ đó thành đạo. Con xin chân thành cảm ơn và kính chúc thầy sức khoẻ. Hữu Luân.
Nam Mô A Di Đà Phật! con thành kính đảnh lễ Thầy. Con có môt vài điều thắc mắc xin Thầy khai thị, con cám ơn Thầy nhiều ạ.
Theo con được biết thời Phật đã có chữ viết và phương tiện công cụ ghi chép. Đạo Bà La Môn có trước đạo Phật cũng đã ghi chép kinh điển của họ. Vậy tại sao Phật Tổ lại không cho biên soạn kinh điển để truyền lại cho đời sau những lời dạy nguyên thủy và chân thực nhất của Ngài. Đành rằng ở một khía cạnh nào đó ngôn từ, sách vở có thể là vật cản cho việc thực hành nhưng không thể phủ nhận lợi ích của sách vở. Số người không biết Phật Môn khá nhiều nhưng đáng lo sợ hơn la ngay cả những Phật tử cũng không hiểu biết đúng đắn được Ngã Phật dù đã quy y, học đạo. Lý do của điều này một phần vì kinh điển khá rối rắm, khó hiểu, thậm chí có những đoạn những kinh đầy màu sắc mê tín, thần quyền không thể do Phật thuyết hay Tổ Sư nói được mà do người đời sau tự sáng tạo rồi gán cho Phật. Phật là bậc Toàn Giác, Người chắc chắn phải biết trước được ngày hôm nay nhưng sao lại không can thiệp. Con nghĩ rằng với Trí tuệ và thần thông của Phật và các vị Tổ Sư thì biên soạn và duy trì kinh điển hàng bao nhiêu ngàn năm đi chăng nữa không phải là điều khó khăn.
Đức Phật nói mà dường như không nói, ngôn ngữ chỉ là một phần rất bé nhỏ và hầu như không phải là chính yếu khi đức Phật khai thị Sự Thật. Những nhân tố chính yếu có tác dụng mạnh mẽ khi Ngài chỉ dạy là tâm thái, cử chỉ, nụ cười, ánh mắt, vẻ tự nhiên, năng lượng, trí tuệ, từ bi v.v… biểu hiện nơi Ngài ảnh hưởng trực tiếp đến người cầu đạo đúng với căn cơ, tình huống, không gian, thời gian và thái độ nhận thức, niềm tin, sự chú tâm trọn vẹn trong sáng của người ấy ngay lúc đó, còn ngôn ngữ chỉ là thứ yếu, đôi khi hoàn toàn không cần thiết, vì sự im lặng của đức Phật có tác dụng khai tâm hơn nhiều so với những gì Ngài nói.
Nếu như ngôn ngữ là trọng yếu đến thế thì khi đức Phật đã hoàn toàn giác ngộ Ngài chỉ cần bỏ ra một hai năm tìm một chỗ thanh vắng ngồi viết ra kinh điển rồi dùng thần thông biến ra vô số bộ kinh để phân phát cho chư thiên và nhân loại, đồng thời biến nó thành bất hoại để truyền lại cho muôn đời sau, rồi nhập Niết-bàn cho khoẻ, tội gì phải đi khai thị từng người và cần gì đệ tử phải ghi chép làm chi cho mệt. Cho dù làm thế Ngài vẫn không thể truyền đạt được toàn bộ chân lý Ngài đã giác ngộ qua ngôn từ mà chủ yếu là người được khai thị phải chứng ngộ chân lý ấy ngay nơi chính mình chứ chẳng có điều gì đến với anh ta qua ngôn từ cả.
Người thợ mộc đã rất đúng khi nói với ông vua đang nghiền ngẫm kinh điển rằng bệ hạ chỉ đang nhai lại cặn bã của Thánh nhân thôi. Chính vì thế mà sau khi đức Phật nhập diệt, lời dạy của Ngài đã được ghi lại một cách tóm lược qua trí nhớ, tất nhiên cũng có lợi nhưng đã tạo ra một hiệu ứng nguy hại khôn lường đó là sự phân phái do người sau hiểu nghĩa kinh ít nhiều sai khác, và càng về sau sự phát triển qua chú giải, luận thuyết, cùng các bộ kinh nguỵ tạo đã dần dần biến Đạo Phật thành Tôn giáo, Triết học và Tín ngưỡng. Như vậy không phải ngôn ngữ kinh điển chỉ còn là cặn bã của Thánh nhân đó sao? Chân lý luôn viên mãn nơi thực tại hiện tiền, vì không ai thấy nên Phật mới chỉ ra, ngay đó ai thấy được là xong, quên lời mới đúng.
Khi đạo sĩ Sāriputta hỏi ngài Assaji: “Thầy của ngài dạy gì?”, sao lúc đó ngài Assaji không bảo Sāriputta ngồi xuống nghe ngài đọc lại bài kinh Chuyển Pháp Luân mà chỉ nói một câu quá đơn giản: “Các pháp sinh ra từ một nhân”…? Vì ngài không cần lặp lại ngôn từ Phật nói, mà liền chỉ thẳng vào một sự thật, đó là tình trạng luôn sinh tâm tìm cầu sở tri sở đắc của Sāriputta, khiến Sāriputta bừng tỉnh. Sự bừng tỉnh kỳ diệu ấy đưa Sāriputta về với thực tánh chân đế (paramattha sacca) ngay nơi thực tại hiện tiền (sandiṭṭhiko dhammo).
Chân lý ở khắp nơi
Kiếm tìm chi ngôn ngữ
Khi tâm thật thảnh thơi
Chính là Dòng Bất Tử.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy mấy ngày nay pháp tự nhiên luân chuyển cho con thấy ra được thế nào là sắc thọ tưởng hành thức mà không thông qua lý thuyết. Con thấy được sắc ra sắc, thọ ra thọ, tưởng ra tưởng… mọi thứ rất rõ. Đúng là thật sự không có gì là của ta cả. Ta chính là ảo tưởng mà ra. Con thấy pháp thật vi diệu pháp cứ luân chuyển dần dần cho con thấy ra sự thật. Con thấy thật sự các pháp sanh lên nhằm để cho con thấy ra cái khổ thật sự, nhờ thấy khổ thì con mới học được tính nhẫn nại và chịu đựng để đương đầu với nó. Con xin cám ơn Thầy.
Kính bạch Thầy. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ và trí tuệ thường chiếu, Thầy mãi là người Thầy cho chúng con nương tựa trên Con Đường Tu Học dẫn đến sự Giác Ngộ Giải Thoát. Con cũng không biết làm thơ nhưng hôm nay có mấy câu con xin được trình lên Thầy kính mong Thầy chỉ dạy cho con ạ. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
“Hướng ngoại cầu huyền khổ lắm thay!
Trở về trọn vẹn bổn tâm này
Di Đà tự tánh hằng soi sáng
Tịnh Độ duy tâm vốn trọn đầy
Chạy trốn Ta-bà càng nhớ đó
Mơ về Cực Lạc há quên đây?
Chỉ tại vô minh nên vọng động
Khởi tâm phân biệt cõi Đông, Tây!
Kính mong thầy khai thị cho con ạ.
Thưa Thầy, Thầy khoẻ không? Nhờ Thầy chỉ dạy, con ngày càng sống tuỳ duyên thuận pháp vô ngã vị tha hơn Thầy ạ. Con sống trong tục đế này mà con không biết mình thì con khổ lắm, vì người đời hay chạy theo ảo tưởng, danh vọng, địa vị, thành bại, vui buồn, sở tri, sở đắc nên họ hay lôi kéo con theo. Nên mỗi khi ai lôi kéo con tạo tác là con đều quan sát tâm con, con thấy tâm con bất an nghĩa là việc con tạo tác không đúng. Nên con buông xả và con thấy nhẹ nhõm trở lại.
Con nghiệm ra rằng: vì bản thân của người không thấy Pháp họ không hiểu họ và họ không biết họ thì làm sao họ có thể hiểu được ai, con không mong đợi ai hiểu và thương con như trước kia nữa nên con sống nhẹ nhàng hơn thầy ạ.
Con cảm ơn Thầy nhé.
1) Con nên tự hỏi con là gì tốt hơn hỏi Chánh Đẳng Chánh Giác là gì.
2) Hiểu lời Phật dạy đúng nhất là hiểu ra chính mình.
2) Bài thơ này có nghĩa là nên trọn vẹn soi sáng chính mình ngay tại đây và bây giờ như mình đang là, không dừng lại – không dính mắc nơi hiện tại, cũng không bước tới – không ước vọng tương lai, thì ngay đó liền giải thoát. (Lắng nghe là soi sáng trọn vẹn. Bước chân là sự sống đang là. Qua thời gian là vượt khỏi thời gian tức phi thời gian. Vô sở trụ là không dính mắc, không bám víu vào bất kỳ điều gì. Thênh thang là giải thoát mọi giới hạn hay ràng buộc)
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính lạy Thầy. Câu hỏi thì con không có nhưng sau 6 tháng nghe pháp thoại Thầy giảng, con càng sáng ra. Mong đợt này con được làm đệ tử Thầy và những đời sau luôn được nghe Pháp Thầy giảng.
Con cám ơn thầy đã vì mọi người mà chia sẻ Sự Thật, con không có gì để hỏi thầy ạ. Con có duyên được chia sẻ pháp trực tiếp với thầy một hai lần và nghe pháp thoại thầy giảng, con cũng có duyên nghiên cứu các vị giác ngộ khác như Đức Phật, Lão Tử, Krishnamurti, Osho, Ajahn Chah, tuy ngôn ngữ các vị có khác nhau nhưng Sự Thật vẫn vậy! Ai thấy vô ngã và ít bụi trong mắt thì vô ngại mà sống bình thường, học hỏi, trải nghiệm không nỗ lực, cố gắng nên không căng thẳng, khổ đau về mặt tâm lý. “Thấy tức là hành” nên ảo tưởng bản ngã không còn cơ hội tạo tác để phát tán khổ đau. Dạ con lần nữa, tri ân đảnh lễ thầy đã chia sẻ Sự Thật đến chúng con! Con cám ơn thầy!