Thưa thầy
Chúc thầy một năm mới
Vẫn như phút giây này
Không quá khứ, vị lai
Tâm tự tại vô ngại
Pháp đến và pháp đi
Vẫn thường biết rõ ràng
Định tỉnh và trong sáng
Chẳng nhọc công lấy bỏ
Mỉm cười trong tỉnh giác
Muôn sự đều như thị.
Con Chợt Hiểu
Học pháp Thầy con càng thêm hổ thẹn
Nào có đắc nào có được thêm gì
Con trói mình trong ảo tưởng nhiều khi
Giờ thấm dần trả pháp về như thị.
Không bờ này bờ kia theo hữu ý
Sẽ không khổ khi thuận pháp tùy duyên
Phút sáng trong vô niệm hết ưu phiền
Không chiếm hữu loại bỏ thời an lạc.
Tại chúng con vô minh
Nên Thầy phải nói nhiều
Càng nghe càng vỡ lẽ
Gói lại chẳng bao nhiêu.
Giản dị không ảo tưởng
Tham ái khổ bao điều
Ờ đây rồi… thực tại
Trong sáng thật đáng yêu.
Con thành kính tri ân Thầy!
Kính thưa Thầy!
Trong lúc nghe pháp, bất chợt con có cảm hứng viết lên mấy câu thơ. Con xin được kính dâng lên Thầy với tất cả tấm lòng biết ơn và tôn kính sâu sắc nhất:
Khi học trò sẵn sàng thì Vị Thầy xuất hiện
Trải ngàn năm – cũng thực tại bây giờ
Dẫu ngàn đời tìm Minh Sư mà không gặp
Thì ngay bây giờ mây trắng vẫn thong dong.
Dẫu cách ngàn năm hay là thực tại
Bí mật chỉ là “có Thấy thực hay không”
Nếu không thấy, dù Minh Sư ngay cạnh
Vẫn mải miết tìm…và mải miết rời xa.
Con thấy mình thật sự có Phước vô cùng lớn lao. Con không tìm, mà lại gặp được Vị Minh Sư Tôn kính nhất.
Con xin cúi lạy Thầy trong niềm xúc cảm vô biên!
Qua Thầy. Xin Thầy cho con một lần nữa gửi lời tri ân đến Trí Chơn và Trí Hải. Xin cảm ơn Thầy! Xin cảm ơn Pháp! Cảm ơn Trí Chơn và Trí Hải thật nhiều!
Kính thưa thầy!
Từ lý đến sự phải chăng là cả quãng đường xa vời?
Ngày trước con đọc một câu nói mà tâm trở về trạng thái vắng lặng. Cái lý sơ khai có từ ngày đó, sau đó bản ngã vẫn lăng xăng đánh mất mình như thường, khi thoảng còn ảo tưởng về một trạng thái “vắng lặng” đã kinh qua.
Cũng từ ngày đó con thấy được việc kiếm tiền giúp đỡ ba mẹ nó mang tính tương đối và ít ý nghĩa, con tự khóc vì thấy mục đích sống bao lâu giờ ngộ ra nó vô nghĩa! Con cũng biết ko ai có thể giúp ba mẹ nhiều hơn chính ba mẹ! và vì vậy con không nói gì nhiều với ba mẹ con về điều con tin là chân lý trong cuộc sống (chân đế). Con biết 2 tư tưởng như 2 đường thẳng song song ko có điểm gặp. Rồi con vẫn tiếp tục công việc đời sống như thường! Thể hiện cá tính suy nghĩ nói năng như đúng với cái kiểu của con. Và rồi khi 2 luồng suy nghĩ và cách sống va chạm nhau giữa con và bậc sinh thành thì mâu thuẫn xảy ra liên tục, con ko còn có thể sống “thật” như vậy nữa ngay cả với người trong nhà. Con sống với nhiều vai diễn, vai nhân viên, vai con, vai đồng nghiệp, vai người bán hàng, với sự vô nghĩa (con thấy cái xã hội này đi quá xa những nhu cầu cần thiết, và chính xã hội này đẻ ra những thứ vô nghĩa và đầy đau khổ). Con vẫn sống, bản ngã vẫn còn loay hoay, cái tham cái sân cái si vẫn đầy mình.
Những phút tĩnh lặng con ý thức được sự vô nghĩa của đời sống, những lúc khổ đau con nhìn lui thấy rõ tại tham sân si còn ẩn đâu đó dưới những cái lý do rất “đạo đức”. Nhưng mà đời sống con người mang tính xã hội, con người gây khổ đau cho nhau nhưng cũng nương tựa nhau mà sống ko thể tách rời! Sống trong cộng đồng mang cái nghiệp của cộng đồng biết sai biết vô nghĩa nhưng vẫn phải sống theo một cách như vậy, bởi vì các mối quan hệ bó buộc mình lại ko loay hoay đc, cũng ko xa rời gia đình cộng đồng mà sống được.
Phải chăng vì mê cuộc đời nên con mới tìm đến cõi này?
Con thử đặt tình huống nay mình chết, con thấy vẫn còn đau lắm, cha mẹ ra sao? con nhỏ ra sao?.. Nên có lẽ Pháp còn dạy con nhiều bài học nữa, bởi tâm con còn tham sân si quá. Mà đời sống khổ tâm quá nên nhiều lúc con cũng muốn trốn học thưa thầy!
Vài dòng suy nghĩ con kính trình với thầy, chúc thầy một năm mới thân tâm an lạc ạ!
Con cảm ơn thầy!
Khá lâu mới gặp lại con, thấy con gầy đi thầy cũng đoán là con đang băn khoăn khắc khoải về kiếp sống làm người. Cuộc sống thế gian quả là vô nghĩa, bởi đó là tổng số những ảo tưởng của con người trong mối quan hệ phức tạp mà chính họ đã và đang tạo dựng. Họ xây dựng lên một cõi trần tục ngày càng ảo hoá tinh vi hơn ngay trên thế giới vốn là sự vận hành hoàn hảo của pháp. Nhưng cũng chính cõi thế gian huyễn hoá này lại là trường học giúp con người giác ngộ bản chất vô thường, khổ, vô ngã của nó, giúp họ thấy ra sự thật để thoát khỏi ảo tưởng và biết quay về với chính mình, hoặc không đánh mất mình trong những mối quan hệ phức tạp và vô nghĩa, đồng thời trả mối quan hệ đời sống về với sự tương giao trong trật tự vận hành vốn rất hoàn hảo của pháp. Lúc đó, ai giác ngộ sẽ thấu hiểu được lời dạy của đức Phật (Pháp cú 160):
Tự mình nương tựa mình
Không nương tựa ai khác
Khéo điều ngự chính mình
Là chỗ nương hiếm có!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy con rất cô đơn do chồng hết tình thương với con. Một cảm giác cô đơn, bị bỏ rơi khi con đang mang thai. Con đã khóc rất nhiều nhưng anh ấy không thay đổi. Xin Thầy cho con năng lượng để cảm nhận đây là sự thật vì con luôn thấy quá khứ để níu kéo anh ấy trong vô vọng. Con mong mình có thể nhìn đây là sự thật để con vượt qua nhưng rất khó Thầy ơi! Nỗi cô đơn cứ hiện diện trong con.
Đây là sự thật chứ còn gì nữa con! Vì con vẫn còn ảo tưởng nên không thấy ra sự thật đó thôi. Phật dạy không ai yêu thương mình bằng chính mình, sao con không yêu thương chính con mà đặt cược tình yêu vào một người con hoàn toàn không biết họ là ai, giống như đặt hết tài sản mình vào một canh bạc đầy may rủi? Tình yêu là canh bạc mà biết bao người đã sạt nghiệp vì nó, rồi có khi trắng tay vẫn còn không cam lòng bỏ cuộc! Hãy yêu thương chính mình thì con mới có thể yêu thương muôn loài vạn vật, với một tình yêu rộng lớn vô bờ. Đừng tự giam hãm chính mình trong một thứ tình yêu mù quáng vô nghĩa đong đầy bằng nước mắt. Con hãy khóc nữa đi, khóc cho đến bao giờ tỉnh ra cơn ác mộng của cái gọi là tình yêu… vô vọng!
Tình yêu là cái chi
Sao mải mê mù quáng?
Để nước mát hoen mi
Chết mòn bao ngày tháng!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy ơi! Khi còn bé ở làng quê con nghe một ông cụ đọc bài thơ:
Làm chi mà chẳng làm chi.
Có làm gì cũng chẳng làm sao.
Làm sao mà chẳng làm sao.
Có làm gì cũng chẳng làm chi.
Con nghĩ ai làm bài thơ thật ngơ ngẩn. Nay được Thầy chỉ dạy, con giật mình sửng sờ ngẩn ngơ thấy bài kệ thâm sâu hay quá. Con hối hận xin sám hối với người xưa:
Xưa chưa thấy,
kia ngơ ngẩn.
Nay biết rồi,
đây ngẩn ngơ.
Vậy con có ngơ ngẩn không Thầy? Thầy chỉ dạy cho con!
Thưa Thầy, hôm qua con nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng lao động trước thời hạn. Con có trải nghiệm sau, xin chia sẻ với Thầy và quý bạn đạo:
Hôm nay nhận đươc thông tin.
Đang yên đang ổn tự nhiên mất làm.
Ban đầu nghe cũng không vui
Định mai điện hỏi quả này do đâu?
Cái tâm không chịu được lâu.
Lý la lý lắc tìm cầu nguyên nhân.
Thôi thì mở pháp ra nghe
Để đè suy nghĩ le te trong đầu.
Nghe pháp đã được hồi lâu
Nhưng mà vẫn thế đành ngồi buông thư
Nhìn đi nhìn lại Thực Hư
Một hồi chẳng thấy cái Hư đâu rồi?
Cũng nhờ tu tập theo hướng dẫn của Thầy nên con đã an nhiên trước sóng gió cuộc đời, luôn trọn vẹn với Pháp đang là. Con xin cám ơn Thầy nhiều lắm.