Kính Sư Trưởng lão
Con hành trì Vipassanā suốt ngày, trong tinh thần “hiện pháp lạc trú”. Xin thầy cho con biết: Một bài kinh có nói rằng: “Chư Phật … có hộ trì … có giúp đỡ con … trong việc hành thiền nầy”.
Con xin cảm ơn thầy
Hành thiền Vipassanā có mục đích giác ngộ Sự Thật chứ không nên vì “hiện pháp lạc trú”. Trong Kinh Tứ Niệm Xứ đức Phật dạy khi chánh niệm tỉnh giác trên thân thọ tâm pháp thì không tham ưu, không bám víu nương tựa vào bất cứ điều gì.
Tam Bảo hộ trì có nghĩa là chính sự sáng suốt (Phật), tĩnh lặng (Pháp) và thanh tịnh (Tăng) hộ trì cho người sống sáng suốt, tĩnh lặng, thanh tịnh. Nên đức Phật dạy: “Pháp hộ trì người sống thuận pháp” là vậy.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ Thầy. Kính Thầy giải đáp giúp con:
16 tuệ minh sát là biểu hiện của 7 pháp thanh tịnh là tiến trình tâm đưa đến thanh tịnh phải không Thầy và đến tuệ thứ 16 hành giả mới rõ ràng sự tịch tịnh của Niết Bàn phải không ạ?
Phải, nhưng nói theo lý thuyết thì trình tự như thế, trên thực tế thì có khi 16 hay 7 gì cũng có thể ngay lập tức, không qua thời gian.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính chào Thầy!
Con có câu hỏi là trong chương 8 của cuốn “Sống Trong Thực Tại” Thầy có đề cập đến một loại “tâm định tịch tịnh vi diệu” mà Thầy gọi đó là Định Tĩnh Lặng.
1. Loại định này khác gì so với Sát-na định và cận hành định ạ?
2. Nó có phải là tâm định khi mà tri kiến được thanh tịnh không ạ (khi tâm thanh tịnh thì thấy tất cả các pháp đều thanh tịnh)?
Con mong Thầy từ bi chỉ dạy ạ!
Con kính chào Thầy.
Chúc Thầy thân tâm thường an lạc!
Sadhu! Sadhu! Sadhu!
1) Đó không phải cận đình hay bất cứ bậc định an chỉ nào thuộc sắc giới vô sắc giới. Nói sát-na định cũng tạm nói vậy thôi.
2) Phải, chỉ lúc tri kiến thanh tịnh mới có định này.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy,
Con vừa học xong khóa thiền Vipassana 10 ngày. Nhưng trong khóa thiền từ ngày thứ 7 đến ngày 10, con bắt đầu có cảm giác sợ hãi ngoài giờ thiền, sợ hãi đủ thứ, và cảm giác buồn, đau khổ. Tối ngày thứ 8 trong khóa thiền trước khi ngủ, tự nhiên con chớp mắt và thấy hình ảnh một người nữ như là ma, áo trắng xõa tóc. Lúc đó con tập trung vào hơi thở và ngủ được. Tuy nhiên sau khi kết thúc khóa thiền về con hay có cảm giác bất an, và cảm thấy rất đau khổ, chán nản, tự cảm thấy mình xấu xí và không có tương lai. Trước giờ con chưa từng cảm thấy như vậy, con thấy trạng thái này giống như trầm cảm. Hôm nay là ngày thứ 4 sau khi kết thúc khóa thiền, con mơ thấy ác mộng, thấy con than khóc níu kéo một người phụ nữ rất lạ mà con lại nghĩ đó là người thân thiết. Con đã không tập thiền tiếp từ sau ngày về. Con rất lo lắng và hoang mang. Mong thầy giải thích giúp vấn đề của con và con nên làm gì.
Con cảm ơn thầy!
Khi hành thiền quá căng thẳng thần kinh bị áp lực và dễ bị tổn thương, lúc đầu sẽ rơi vào trầm cảm hoặc nặng hơn sẽ là hưng cảm. Hoang tưởng cũng sẽ sinh ra trong tình trạng này. Mặt khác, khi bị dồn nén, những tập khí trong vô thức sẽ trỗi dậy dưới hình thức chiêm bao hay những hình ảnh ảo. Tình trạng này tương ứng với lực âm bên ngoài nên không những bị nội tà mà còn bị ngoại tà xâm nhập nữa. Đó là hậu hoạ của những cái gọi là “khoá thiền tích cực”, là cái bẫy cho những người tham lam thiền và hành hạ thiền.
Bây giờ con nên buông ra hết đi, chỉ trở lại sống bình thường, và sáng suốt biết mình trong mọi hoạt động hàng ngày thì sẽ ổn thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con chào Thầy.
Lại là con nữa, thưa Thầy.
Sáng nay đang ngồi bỗng nhiên con nhận ra, có 1 vấn đề mà khoảng 1 tháng nay hành pháp của Thầy con ít gặp phải như trước đây. Con ngồi suy nghĩ lại và nhớ lại những lời giảng của Thầy thì có vài cái thấy nên xin trình đến Thầy xem có đúng không ạ.
Như trước con có trình với Thầy con hành thiền từ Thiền chánh niệm cho đến Vipassana đã 2 năm. Khoảng 2 tháng trước (trước khi thật sự hành pháp của Thầy) thì con rơi vào 1 trạng thái là nhìn mọi thứ 1 lúc thì mờ mờ (con không rõ đây là hôn trầm hay là tâm si). Con lo lắng và đi hỏi thì nhiều người bảo đây là bệnh của việc định quá nhiều. Lúc đó con không đồng ý vì con thấy đa số thời gian con hành thiền là Vipassana mọi lúc mọi nơi chứ con rất ít có thời gian ngồi lại 1 nơi để thiền định sâu. Nên lúc đó con không nghĩ đây là bệnh của thiền định. Con chỉ nghĩ do mình thiếu ngủ hay là làm việc nhiều quá nên mệt mỏi.
Sau khi nghe Thầy giảng về Lý và sau đó thực hành thì tâm con linh hoạt trở lại, sáng nay con mới nhận ra mình ít bị vướng vào trạng thái nhìn mọi thứ mờ ảo ảo như lúc trước. Lúc này con mới nghiệm lại và đồng ý vấn đề của mình trước đây đúng là bệnh của Định.
Con thấy khoảng 2 năm qua con hành theo nhiều phương pháp nên tâm lúc nào cũng tầm tứ theo các đối tượng. Vì tầm tứ nên nó được bình an, hỷ lạc nhưng vì liên tục bắt chụp và duy trì từ đối tượng này qua đối tượng khác, và do tinh tấn từ ngày này qua năm kia nên cũng đến lúc tâm nó bị mệt mỏi, như tình huống của con là rơi vào trạng thái luôn nhìn mọi thứ không rõ ràng, mờ mờ.
Lúc này con mới thấy đúng là Thiền chánh niệm hoặc các phương pháp hành Thiền Vipassana mà các thiền sư chủ trương thực ra là 1 hình thức Thiền định nhưng kết hợp ưu điểm của Vipassana là có thể hành mọi lúc mọi nơi, cho hành giả dễ hành Thiền mà không vướng kẹt vào thời gian, không gian. Dù vậy nhưng từ nguyên lý cho đến hiệu quả và hạn chế của nó con thấy đều là đặc trưng của Thiền định, mặc dù trên hình tướng thì giống như hành Vipassana. Khi con hành theo Thầy thì đúng là Vipassana “chánh tông” nên tâm không còn trì trệ như hành theo kiểu tầm tứ nữa. Chỉ có 1 chỗ khác rất vi tế đó thôi nhưng cái trở ngại và hậu quả thì quá lớn.
Con xin trình với Thầy và các đạo hữu thấy vướng kẹt của con lúc trước. Nếu có gì sai xin Thầy chỉ điểm thêm cho con ạ.
Và nếu nó đúng thì con hy vọng những chia sẻ từ câu chuyện của con mấy hôm nay (cái nào cũng rất dài dòng, tốn không gian trang web hơn những người khác) cũng sẽ hữu ích cho các đạo hữu để không còn bị kẹt vào phương pháp như con.
Con cảm ơn Thầy.
Sādhu, con đã thấy ra rất đúng. Thầy cũng đã từng phân tích rõ điều này mà chỉ ai chứng nghiệm qua mới biết được sự thật này thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ con xin kính đảnh lễ sư ạ.
Thưa sư xin cho con hỏi một vài thắc mắc ạ. Con thường lặng lẽ ngắm nhìn và theo dõi các hoạt động của thân và tâm. Có lúc (dạo này thường hơn) con nằm con hay nghe tiếng rè rè như ve kêu (không có tác ý) mà cái nghe tự nhiên, và lúc nghe đó vẫn phân biệt được các âm thanh bên ngoài lúc đó luôn. Lúc làm việc mà rảnh thì quan sát hơi thở, tối trước khi ngủ con thực tập ngồi thiền, khi thực tập con có vài thắc mắc là dạo này con thấy con ngồi được 30p là thấy toàn thân như bị nghiêng, bị đè nặng xuống và cảm giác như sắp chìm, hoặc có lúc nghe tiếng ve kêu re re mà thấy điếc cả tai.
Ngoài ra lúc nước bọt tuôn ra nhiều (nước bọt khá trong).
Xin sư cho con biết con phải làm gì khi gặp những hiện tượng đó và cách vượt qua ạ.
Con xin cảm ơn sư ạ.
Con hơi nghiêng về định, thiếu sự điều hoà trong giới định tuệ. Trong 3 yếu tố nếu nặng giới quá thì trở ngại cho định, nặng định quá thì trở ngại cho tuệ, vì vậy giới định tuệ phải quân bình mới được. Trước hết con nên tinh tấn chánh niệm tỉnh giác trong các sinh hoạt đời sống hàng ngày, khi ngồi con chỉ cần thư giãn buông xả và cảm nhận sự thở tự nhiên, chứ đừng cố gắng theo dõi hơi thở, thì giới định tuệ mới quân bình và vượt qua những trạng thái con đang gặp phải.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin kính chào thầy ạ. Bạch thầy, con có cơ duyên may mắn thấy được giáo pháp của đức Phật và đặc biệt là cách truyền đạo giản dị chân thực của thầy, đó là dùng trí tuệ tánh không, rỗng rang, lặng lẽ, trong sáng để thấy mọi thứ như nó đang là, nhưng bởi vì con còn rất nhiều si mê nên còn rất nhiều nghi ngờ xin thầy mở cái gút mắc này cho con.
Đó là con đọc 1 bài viết dạy phải trải qua các tầng thiền cho đến Phi phi tưởng mới hành Tứ Niệm Xứ được, như vậy thì rất lâu. Con là Phật tử tại gia không thể nhốt mình ẩn dật để tu hành được. Khi con nghe những bài giảng của thầy thì con thấy mình có thể làm bất cứ việc gì đi bất cứ đâu cũng có thể hành được một cách thoải mái, dễ dàng. Chính vì điều đó thầy cho con hỏi là không cần hành các tầng thiền, mà đi thẳng vào quán như thực, như thế có đạt đến trí tuệ và niết-bàn được không ạ? Xin thầy từ bi mở đường cho con ạ. Con xin đảnh lễ và chúc sức khỏe thầy, con cảm ơn thầy.
Nhầm lẫn này đã đưa Đạo Phật trở về thời kỳ tu luyện thiền định của Bà-la-môn với ý đồ phát triển tiểu ngã trở thành đại ngã mà đức Phật đã từ bỏ trước khi hoàn toàn giác ngộ. Đây là lỗi của những nhà chú giải kinh Phật xuất thân từ Bà-la-môn xuất gia qua Phật giáo hàng trăm năm sau đức Phật Tịch Diệt.
Con có thể vào: http://coinguonhanhphuc.blogspot.com.au/2017/07/hieu-ung-thien-vipassana.html#more
để xem và nghe bài giảng của thầy trong buổi Trà Đạo ngày 18/07/17 nói về thiền định và thiền Vipassanā.
để nghe bài giảng về Phân biệt Thiền định và Thiền tuệ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con chào thầy ạ! Con vừa hoàn thành xong khóa thiền Vipassana 10 ngày trở về ạ. Khi con tham gia vào khóa thiền khoảng 5 ngày thì con bắt đầu bị đau khuỷu tay phải. Sau 10 ngày trở về, con ngày càng thấy đau hơn, không cầm, mang nặng đc vật gì bằng tay phải. Con đã đi khám và hiện đang điều trị bằng phương pháp châm cứu, bấm huyệt ở một bệnh viện y học cổ truyền. Bác sĩ lại khuyên con không nên ngồi thiền nữa. Con xin thầy giúp con hiểu tại sao con lại bị như vậy không ạ (con vẫn biết đó cũng là nghiệp của con ạ), con vẫn chỉ quan sát nó để thấy và biết vậy thôi với cái tâm bình thản. Nhưng con vẫn muốn xin thầy cho con biết vậy con có nên tiếp tục hành thiền mỗi ngày không, hay chờ điều trị khỏi rồi ngồi thiền tiếp ạ? Con cảm ơn thầy rất nhiều.
Thầy đã nói đừng cố ngồi thiền mà nên thiền mọi lúc mọi nơi trong mọi động thái của thân tâm. Ngồi nhiều sinh trệ khí đưa đến tình trạng con đang vấp phải. Con có thể ngồi bình thường trong bất cứ tư thế nào với thân thư giãn, tâm buông xả tự nhiên và cảm nhận lại chính mình một cách rõ ràng (hay sáng suốt biết mình) là được, không cần ngồi theo một phương pháp quy định sẵn nào cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thật lạ là khi có những thiền sinh đặt câu hỏi dạng, khi con gặp phải cảm thọ đặc biệt này thì phải xử lý ra sao, thì theo như những thiền sư khác con tìm hiểu, họ sẽ cho lời khuyên là: tiếp tục tinh tấn thực hành, rồi bạn sẽ vượt qua cảm thọ này, khi đã vượt qua thì nó sẽ không quay lại nữa, nó nằm trong tiến trình thiền, ai cũng phải gặp không cảm thọ này thì cảm thọ khác, bạn đừng lo lắng gì cả. Còn thầy có vẻ cho lời khuyên khác các vị này, thầy cho rằng thiền sinh này đã thực hành sai 1 cái gì đó và thầy gợi ý cho vị này 1 hướng hành thiền khác. Đây là điểm sai biệt con nhận thấy. Thầy nghĩ gì về những lời con trình bày ạ?
Trước hết cần phân biệt thiền sở đắc trạng thái và thiền minh sát thực tánh. Trong thiền sở đắc mới có tiến trình để trở thành, nên cần thời gian vượt qua trạng thái này để đạt đến trạng thái khác ở tương lại. Tiến trình này tạo thành thời gian vượt qua và đạt đến, trong khi Pháp đức Thế Tôn dạy thì ngay đó mà thấy (sandiṭṭhiko) không qua thời gian (akāliko) nên có tiến trình là đã sai hướng.
Tiến trình này không đúng với thiền minh sát thực tánh mà đức Phật dạy “chỉ có pháp hiện tại / tuệ quán chính là đây” chứ không hướng đến điều gì ở tương lai cả. Như vậy nếu hành thiền vipassanā thì tiến trình để vượt qua và trở thành là sai, cần thay đổi hướng trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại đang là mới thấy được thực tánh chân đế: Có cảm thọ thì chỉ thấy là cảm thọ thôi.