Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: thiền định

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy. Thưa thầy, Khi 1 người đã trở về với tự tánh, tự soi chiếu, thì không thể hành thiền định phải không thầy (hết ảo tưởng)? Lúc trước, khi con khởi tâm thiền định thử cho biết và hành tập trrung vào 1 đề mục, tự nhiên tánh biết thấy rõ đó vẫn là chiêu trò của bản ngã, và lại trở về với tâm rỗng lặng vậy. Con thấy rõ ràng là 2 con đường trái ngược nhau. Một là con đường giải thoát. Một là con đường trói buộc dính mắc. Khi nhận ra được con đường ảo tưởng kia thì sẽ tự bỏ chứ không thể theo con đường đó được. Con chỉ thắc mắc người tu thiền định hay không tu thiền định, khi thấy ra cái thực thì sẽ không thể tu thiền định đúng không thầy? Làm sao có thể “tu cho biết” và vẫn dưới sự soi sáng được chứ? Nếu thế thì vẫn là dính mắc chứ làm sao nói, “… cứ tu thiền định đi mà đừng dính mắc là được”! Trừ khi hiểu theo ý khai thị là lúc đầu căn cơ trình độ như thế thì cứ tu đi, đừng dính chấp gì vào đó hết (như một lời nhắc nhở). Nếu có hiểu lầm qua ngôn từ nào, xin Thầy từ bi chỉ dạy bỏ qua cho con. Con cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông, Sư Ông hoan hỷ giải thích giúp con với ạ. Khi con thực tập Thiền, con niệm đề mục hơi thở, nhưng khi đó lại thấy Tham, Sân,… trong hơi thở, rồi con phân tích, quán xét cái tham, sân ngay trong khi ngồi Thiền đó. Và con trình Pháp với Thiền Sư thì Vị ấy gọi là phóng tâm ạ. Thì ý con ở đây, con vẫn chưa muốn nhờ Sư Ông chỉ giúp con. là khi con ngồi xuống và chọn đề mục hơi thở, thì trong suốt khoảng thời gian ấy, con chỉ cần chú ý quan sát hơi thở ra – vào, hơi thở dài – ngắn (niệm Thân), và khi cảm giác thân nhức mỏi thì con cũng biết và ghi nhận (niệm Thân), cảm giác khó chịu – dễ chịu cũng ghi nhận (niệm Thọ), buồn ngủ hay không (niệm Pháp)… con chỉ cần biết thế thôi, biết nó khi đến và khi mất thôi. Rồi tự kệ nó chứ không được cuốn theo nó mà bỏ quên đề mục hơi thở, dù cho cảm giác gì hay cái gì xảy đến mà mình niệm hoài không hết cũng không bám chấp vào đó. Và khi muốn suy tư gì, thì phải xả thiền ra (buông bỏ đề mục hơi thở, để mà suy tư, nhưng vẫn có thể giữ trạng thái ngồi nhắm mắt) thì khi đó mới suy tư, chiêm nghiệm về những gì khi nãy mình ngồi thực tập đó và kết hợp với kiến thức mình đã được nghe, học. Dạ, con hiểu như vậy mới là Chánh Niệm trong đề mục đúng không ạ? chứ ví dụ như mình đã đặt ra đề mục hơi thở để trú vào trong thời gian 30p đi, mà khi đó mình lại quán này, quán kia ra khỏi đề mục đó, liên tưởng đến hơi thở khi này giống với cái này, cái kia thì như vậy mà bỏ quên đi hơi thở là không đúng, là phóng tâm đúng không ạ? con thắc mắc mà chưa có dịp hỏi kỹ hơn Vị Thiền Sư ạ. Sư Ông hoan hỷ chỉ bày giúp con, con xin cảm ơn Sư Ông ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Sư Ông 1/ Khi ngồi thiền buông xả thư giãn. Bất kì mọi trạng thái hiện tượng dù thô đến tế, thần kì hay gì đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là tâm lúc đó có soi sáng thấy biết hết tất cả những điều đó mà tâm vẫn không dính mắc. 2/ Tầm và tứ chỉ có trong định ngoại đạo. Nhưng khi con ngồi buông xả tự nhiên con thấy ra rằng tâm tự hướng đến đối tượng mà không cần nỗ lực và trọn vẹn với đối tượng đó. Đây là thấy biết trọn vẹn tự nhiên đúng không ạ, vì con vẫn cảm thấy nó giống tầm tứ theo kiểu vô vi vô ngã. Con xin lỗi Sư Ông, mặc dù con vào được pháp thư giãn buông xả nhưng trong tâm con ý muốn hiểu tên gọi của sự thấy biết trên cứ khởi lên và con tìm kiếm thì thấy có vẻ giống tầm tứ, có điều tầm tứ thì dùng bản ngã, còn cái này cũng tầm tứ nhưng rất tự nhiên không nỗ lực. 3/ Khi con thư giãn buông xả tự nhiên, có những lúc tâm con khởi lên ý muốn hướng đến để thấy đối tượng nhưng không phải hướng đến để tập trung vào đối tượng. Ví dụ: Hướng đến hơi thở thấy sự thở vào ra tự nhiên chứ không tập trung vô bụng hay mũi. Cho con hỏi vậy sự hướng đến này có được gọi là Tầm Tứ hay không? Con xin kính tri ân Sư Ông ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư ông, ta có nên thực tập thiền định để cho tâm định tĩnh trước khi bước vào thiền minh sát hay không. Xin Sư ông từ bi khai thị. Con xin cảm ơn.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ, con thưa Thầy! Trong lúc ứng dụng thận trọng – chú tâm – quan sát, vì căn cơ còn yếu nên con bị nghi không phân biệt được giữa theo dõi và quan sát; chú tâm và tập trung. Con kính xin Thầy từ bi khai thị để con thấy ra sự khác nhau của theo dõi và quan sát; chú tâm và tập trung? Mà không bị nhầm lẫn ạ (Thầy kèm ví dụ cho dễ hiểu). Con cảm ơn Thầy! Mong Thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông, con có 3 điều mâu thuẫn muốn hỏi, kính xin Sư Ông chỉ dạy cho con: 1/ Tại sao khi tiếp xúc với một số vị thầy, con lại không cảm nhận được sự cảm thông, vị tha, mà việc vị đó dạy dỗ con cảm thấy áp lực và căng thẳng. Ví dụ như con gặp đau khổ và sám hối với vị đó cho nhẹ lòng, nhưng lại bị trách mắng rằng con đã phạm giới và họ tỏ ra bất ngờ đến mức thất vọng về con. Trong khi nghe Pháp của Sư Ông thì con học được quá khứ là quá khứ, cái sai đã phạm nếu nhìn sâu thì nó thành bài học giác ngộ. Con đã lấy cái sai đó thành bài học cho sự tu, và thấy bản thân trưởng thành nhiều hơn trước, nhưng khi nghe vị đó nói vậy, con vô cùng áp lực và sợ hãi, tâm lý như bị đày xuống địa ngục và sợ trả nhân quả. Từ đó con có tâm lý mặc cảm tự ti, đến giờ đã gần 1 năm vẫn chưa thoát khỏi. Con có nên gần gũi vị thầy đó nữa không, thưa Sư Ông? 2/ Khi con quan sát 1 cách trong sáng định tĩnh, ngay đó gần như chạm vào “diệt đế”, thì có 1 ý niệm nảy sinh rất nhanh, đó là ý niệm sợ hãi sẽ rơi vào “không” – không có chỗ bám, không nhân cũng không quả. Và lúc đó con bị rớt mất sự chú tâm trong sáng đó. Cảm giác ấy chới với bất an, dù lúc chú tâm trong sáng, con không hề nảy ý muốn là được buông hay diệt hay khởi bất kỳ điều gì. Thưa Sư Ông, con đã sai điều gì chăng? 3/ Thỉnh thoảng lúc nghe Pháp của Sư ông, con chợt được bình an trong sáng trong hiện tại, nhưng cái “chợt” đó cũng đi rất nhanh. Vậy đó là cái gì ạ, nó có thể kéo dài lâu hơn nếu như định lực của tâm vững chắc hơn không, thưa Sư Ông? Kính xin Sư Ông chỉ cho con được sáng rõ để con không lầm lẫn nghi hoặc trên đường tu. Con chào Sư Ông.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch thầy! Con đọc quyển soi sáng thực tại của thầy, trong mục trà đạo ngày 02/08/2016 thầy có nói “… Chánh định là định đúng hướng, Ko vô tướng vô tác vô cầu mà Đức Phật dạy, vì vậy chỉ cần thân thư giãn, tâm buông xả mọi ý đồ trở thành của bản ngã để trả tâm trở về với bản chất thanh tịnh văng lặng tự nhiên của nó, đó là định vô vi vô ngã…” Trước nay khi hành thiền (đặc biệt là thiền ngồi) con theo hướng dẫn này của thầy để tâm buông xả thì tâm liền lắng dịu và tự đi vào định, lúc đó tâm tự an trú tự nhiên. Tuy nhiên ngày 03/03/2020 con thấy thầy trả lời cho một đạo hữu rằng: “2) Định có hai yếu tố chính là nhất tâm và xả, vậy khi hoàn toàn thư giãn buông xả chính là định, mà định thì hiện tại lạc trú.”. Con phân vân quá ko biết hành thế nào cho đúng mong thầy chỉ dạy giúp con (là với thân thư giãn, tâm buông xả để đi vào định thì đó là định vô vi vô ngã hay là hiện tại lạc trú ạ). Con kính chúc thầy vạn an.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con cám ơn Sư Ông đã trả lời câu hỏi giúp con. Con xin được làm phiền Sư Ông thêm về câu số 2. Dạ cho con hỏi Hiện Tại Lạc Trú của Định buông thư thân tâm có đi theo hướng hạnh đoạn giảm “xả ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, chánh trí giác ngộ Niết-bàn” không ạ?. Trong sự trải nghiệm của con khi ngồi buông xả như vậy những tập khí hay suy nghĩ hằng ngày do hoạt động không thấy được khi ngồi sẽ trồi lên và con chỉ thấy cho đến khi chúng diệt đi. Nó không phải là cảm giác căng thẳng do đè nén. Con xin tri ân Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Hôm qua con được nghe trà đạo trên youtube của thầy về tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác, con rất hoan hỷ. Con muốn hỏi thêm là nếu một người đang nghe pháp một cách chú tâm và lúc đó mọi thứ biến mất chỉ còn mỗi lời giảng, trong trường hợp này không có sự quan sát bên trong thân tâm thì trạng thái đó như thế nào, con hiểu đây là điều tốt nhưng có phải là thất niệm không? Vì con hiểu cũng với tình trạng tương tự nhưng thay vì nghe pháp hay làm một hành động lợi ích, thì làm việc có hại hoặc giải trí như xem phim thì là thất niệm. Có trường hợp mình làm một việc gì đó với sự tập trung trọn vẹn với công việc, nhưng không có sự quay về với thân tâm, ví dụ như một nhà khoa học tập trung nghiên cứu giải một bài toán, tâm trí trọn vẹn trên đề mục mình đang suy nghĩ, thì con hiểu là vẫn chưa phải là chánh niệm, mà chỉ là yếu tố định rất mạnh, vì không có sự quay về với thân tâm. Con xin thầy chỉ dạy cho con được hiểu.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời