Câu hỏi:
Thưa Thầy! Con đang tập thiền niệm hơi thở, Sơ thiền thì có Tầm có Tứ, nếu vào Nhị thiền diệt Tầm và Tứ, vậy con trụ vào chỗ nào? Mong Thầy hoan hỷ giảng rộng nghĩa cho con hiểu.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiDanh sách các chủ đề phổ biến
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiKhông phải diệt tầm tứ để vào nhị thiền mà khi sơ thiền đã thuần thục thì tâm hành giả không cần phải tầm tứ nữa mà vẫn vào được hỷ, lạc và nhất tâm nên gọi là nhị thiền. Con đừng quan tâm đến các chi thiền như vậy vì chỉ làm cho tâm khó định hơn thôi.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiTầm và tứ là hai thiền chi khởi đầu rất quan trọng trong thiền định. Tầm là hướng tâm tìm đề mục thiền định, ví dụ hướng tâm tìm đến hơi thở. Khi tầm đã hướng đúng vào đối tượng (đề mục) thì Tứ bắt đầu thẩm tra kỹ lưỡng để đáp xuống đối tượng đó. Khi hai chi thiền này hoàn thành nhiệm vụ thì ba chi thiền hỷ, lạc và nhất tâm cũng sẽ xuất hiện tiếp theo và đạt được sơ thiền.
Tầm ví như con bướm bay về hướng một đóa hoa, tứ ví như con bướm quan sát để thử đậu xuống đóa hoa đó, hỷ ví như con bướm thích thú hút mật, lạc ví như con bướm đã cảm thấy no đủ thỏa mãn, nhất tâm hay định xả ví như con bướm đứng yên trên đóa hoa không mong muốn gì nữa. Do đó tầm trừ hôn trầm, tứ trừ nghi hoặc, hỷ trừ sân, lạc trừ trạo hối, nhất tâm trừ dục.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐiều con thấy và nghĩ là đúng, tuy nhiên cũng có thể vẫn chỉ là tưởng trong trạng thái thiền định nếu như đó chưa phải là tuệ thấy thực tánh. Dẫu sao tưởng đúng cũng vẫn tốt, vì đó là một cách tiếp cận với thực tánh chân đế. Trong thiền định về hơi thở con có thể chỉ nhận ra hơi thở là vô ngã, còn trong thiền tuệ thì một khi thấy vô ngã thì thấy tất cả cùng lúc đều vô ngã chứ không phải chỉ tướng hơi thở mà thôi.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời1- Đó là câu kệ Pháp Cú số 21:
“Appamàdo amatapadam
Pamàdo maccuno padam
Appamattà na mìyanti
Ye pamattà yathà matà”.
2- Cách xử lý phóng dật mỗi người một khác tùy căn cơ trình độ của mình, không có một phương pháp tiêu chuẩn nào nhất định. Chủ yếu cần biết rõ rằng nguyên lý không phóng dật chính là trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại mà Kinh Tứ Niệm Xứ gọi là tinh tấn chánh niệm tỉnh giác trên thân thọ tâm pháp. Để thực hiện điều này dễ dàng và hiệu quả thì chỉ cần thận trọng chú tâm quan sát mọi hoạt động của thân tâm trong tương giao với hoàn cảnh đang sống là được. Thấy ra là chính chứ không phải đạt được điều gì. Thấy ra cái sai để tự động điều chỉnh thì tốt hơn là cố đạt đến cái đúng như mình nghĩ.
Rốt ráo mà nói thì trú vào định cũng là một loại phóng dật cao cấp biểu hiện trong sắc ái và vô sắc ái nên Phật đã đạt được thiền định cao nhất vẫn từ bỏ để trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại và đã hoàn toàn giác ngộ. Định có thể là một phương tiện như bao nhiêu phương tiện khác, nghĩa là cần thì dùng không thì thôi chứ đừng để lệ thuộc vào nó. Giống như nước, khát thì uống, không thì thôi chứ uống quá nhu cầu cần thiết cũng vẫn sinh bệnh. Buông tốt hơn là trụ, vì pháp là vô thường vô ngã nên trụ vào đâu cũng khổ, dù động hay tịnh thì cũng chỉ là hai đối cực của sự sống mà thôi, trụ bên nào cũng khổ như nhau. Chủ yếu là sống thăng bằng không tấp vào bờ bên này bên kia là được.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐúng. Toàn bộ diễn biến dù vô ký, vô thức, thất niệm hay si thì tánh biết đều thấy được. Điều này cho thấy tánh biết không giới hạn trong lãnh vực ý thức mà thôi. Ý thức chỉ là một phần nhỏ của tánh biết. Mặt khác thiền định nhiều thì dễ rơi vào thói quen quán tính nên đức Phật cảnh báo là định nhiều thì bị hôn trầm thụ động – mà con gọi là định si cũng không sai.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời