Câu hỏi:
Kính thưa thầy, Vì nhân duyên mà con được biết đến kinh đại thừa trước, sau đó mới nghe pháp của thầy. Con cũng có duyên đọc quyển Thực Tại Hiện Tiền của thầy. Qua đó con luôn nhớ đến một câu chuyện về truyện kiếm hiệp Kim Dung mà thầy chia sẻ, đó là cách học Cửu Dương Thần Công của Trương Vô Kị (thấy trang nào hợp thì luyện, trang nào đọc không hiểu hay luyện thấy không thoải mái thì bỏ qua). Ngay từ đầu khi tìm hiểu Phật pháp con cũng hướng đến tinh thần ấy. Ban đầu vì chưa tìm được vị chân sư nào để theo học nên con đọc khá nhiều, thấy điểm nào các kinh sách, tác giả nói giống nhau thì con lưu tâm học hỏi, nếu khác nhau thì con bỏ qua, xem đó như bản sắc riêng của thời điểm, hoàn cảnh lịch sử hoặc thiện xảo riêng của vị ấy. Dần dần con thiển nghĩ, chân lý có trong từng ngọn cỏ, cành cây, thậm chí trong cả tiếng lao xao cãi vả ngoài chợ đối với người nhận được. Người nhận chưa được thì dù đọc thánh ngôn lượng do Phật truyền lại cũng có thể hiểu sai. Nhân đây, qua sự tìm hiểu của con về pháp môn Tịnh Độ và thế giới Tây Phương Cực Lạc, con xin mạo muội trình bày với thầy và cũng chia sẻ với các bạn có câu hỏi liên quan ạ. Trước đây có một vị sư chỉ bày cho con dùng Duy Thức học và kinh Lăng Nghiêm để hiểu pháp môn này. Đối với thế giới hiện tượng có không gian và thời gian thì một địa điểm dĩ nhiên được xác định rõ ràng, có thể nắm bắt và định vị được. Nhưng thế giới Tây Phương là thế giới sát-na, không gian bị hóa giải vào thời gian, là thế giới của dòng nước chứ không phải của sóng có hình tướng. Chính vì vậy mà 3 điều kiện để vãng sanh là Tín, Hành và Nguyện. (Vì không có phương hướng trong không gian cụ thể nên nếu tin là có thì có, không tin thì không có). Con nghĩ đây là thế giới độc ảnh cảnh do chính tâm thức hành giả xây dựng nên. Do “nhất thiết duy tâm tạo” nên khi chủng tử được huân tập đến mức chín mùi, tràn đầy, không còn tham luyến đối với thế giới hưởng thụ ngũ dục thì khi thân hoại mạng chung sẽ theo nghiệp niệm Phật đã huân tập mà sanh về Tây Phương. Nhưng dù có đi đâu thì cũng không ra ngoài chân tâm được vì thế giới Tây Phương cũng là một lâu đài ảo ảnh do chân tâm dựng nên (thù thắng là tạo được thuận duyên để tu học, không còn bị ngũ dục chi phối nữa). Nhưng vãng sanh theo hướng có Phật A Di Đà thật để mong cầu, có thế giới Tây Phương để đến thì vẫn chưa phải là đạo Phật, vẫn còn nằm trong phương tiện thiện xảo và đó mới là hạ phẩm vãng sanh vào thế giới Phàm Thánh Đồng Cư. Riêng từ trung phẩm và thượng phẩm vãng sanh mới thật dành cho người đã nhận được chân tâm (từ một phần cho đến toàn diện). Đối với hành giả đã nhận được chân tâm hay sống với tánh biết thì “tâm tịnh tức cõi Phật tịnh” và nhận được phật A Di Đà không ở ngoài tâm. Con thiết nghĩ tưởng uẩn là một họa sư đại tài, không gì mà không vẽ ra được. Trong cuộc sống hiện tại, con thấy chính ý nghĩ tạo nên cảnh giới, dẫn dắt ta đến nơi ta muốn và biến địa ngục thành thiên đường cũng chỉ qua một suy nghĩ. Vậy thì tại sao lại không thể có thế giới Tây Phương được tạo ra theo cách ấy. Những điều trăn trở này theo con đã lâu, nay con xin thầy từ bi điểm hóa thêm cho con, và chỉ ra những điểm sai vi tế mà con chưa nhận được. Mặt khác, thầy có dạy trong kinh Đại thừa có rất nhiều biểu tượng và ẩn dụ nên xin thầy cho con biết thêm ý kiến về câu “nhất thiết duy tâm tạo”. Đó chỉ là cách nói ẩn dụ, hàm ý nói về bản ngã vẽ vời che lấp tánh biết hay còn chứa đựng một sự thật ngoài tính chất ẩn dụ. Như một người thèm me chua, nghĩ đến tự dưng nước bọt lại tiết ra nơi miệng. Vậy đó có được xem là chính tâm đã chuyển hóa thành vật không ạ? Con thành kính tri ân và xin được lễ bái thầy.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời