Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con có quen một người trẻ tuổi hơn con. Con muốn chia sẻ trải nghiệm của con với Phật tử này để có thể là một nhân duyên tốt đẹp giúp người đó có thể sống đạo. Thầy dạy tâm từ là tâm không sân. Vậy con xin nói về điều này. Khi có một ai đó làm một điều gì đó ngang ngược. Mà ngang ngược thật chứ không phải do mình phán đoán sai lầm. Thường thì mình sẽ sân. Đó là một phản ứng tự nhiên. Sân nơi mình và sân nơi đối tượng va chạm với nhau sẽ kích hoạt chiến tranh. Nếu mình sân thì mình khổ trước. Nếu mình lờ đi ra vẻ như không sân hay đè nén sân thì không lẽ cả cuộc đời mình cứ sống trong cầm cự, chịu đựng. Thật khó mà tìm ra một giải pháp. Thực ra không có giải pháp nào cả, vì tất cả những chuyện đến đi trong cuộc đời của mình đều giúp mình khám phá ra sự thật nơi chính mình và mọi người trong cuộc sống này. Nếu không có những chuyện trái nghịch thì có lẽ mình không hề biết rằng mình đang sống với cái ta ảo tưởng là nguyên nhân gốc rễ của mọi phiền não khổ đau. Những chuyện trái nghịch trong đời chỉ để tỉnh thức mình thôi. Tỉnh thức khỏi cái ảo tưởng cho là, phải là, sẽ là. Nhờ tỉnh thức ra khỏi ảo tưởng mà người ấy có thể sống tùy duyên thuận pháp. Khi một tâm sân khởi lên thì trước đó đã có một tiến trình nhận thức đối tượng qua quan niệm chủ quan của chính mình. Nếu một người thường tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác thì tánh biết sẽ bất động, trọn vẹn với sự sinh diệt của tiến trình sân. Hoặc do thường tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác mà trước sự ngang ngược của người khác tâm vẫn rỗng lặng trong sáng không khởi tham sân gì cả. Đây là thái độ chuyển nghiệp tự nhiên vô vi vô ngã. Chính vì thái độ nơi mình không sân trên bề mặt hữu thức và vô thức thì đối tượng sẽ tiếp nhận mình là một pháp không sân. Cho nên không có thức ăn cho tâm sân nơi họ trùng trùng duyên khởi. Theo qui luật thì sân nơi họ sinh rồi sẽ diệt. Và tất nhiên khi họ tiếp nhận mình là một pháp không sân thì khi tâm sân nơi họ diệt đi thì những tâm thiện tích cực sẽ ứng hợp khởi lên mà mình thường thấy là nơi họ trở nên mát mẻ, dễ chịu, dễ chấp nhận, cảm thông… Ngược lại nếu thái độ mình là sân thì đối tượng sẽ tiếp nhận mình là một pháp đang sân, đang chống chọi với họ thì chiến tranh tất yếu sẽ xảy ra. Một người khi đang sân hận thì biển hiện bên ngoài khó coi, lời nói khó nghe… Thì thực ra nơi người đó chỉ duy nhất là thái độ sân đang là mới là ảo thôi. Còn lại thì mọi pháp đều chân thật không có vấn đề gì. Ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều không có vấn đề gì. Chỉ duy nhất tâm sân có vấn đề. Tâm sân có vấn đề mà cũng không có vấn đề. Vì nhận thức của họ như vậy thì sân khởi là tất nhiên chứ không lẽ là tâm từ, tâm bi. Vì thấy ra bản chất vấn đề là như vậy nên chính mình sẽ thanh tịnh trong sáng ra khỏi cái vòng lẩn quẩn của đúng sai, hơn thua, được mất ở đời. Mà như vậy cũng là có từ bi rồi. Chứ rải tâm làm gì nữa. Vì ai đang rải và rải cho ai. Nếu có thể thì chỉ nên giúp người khác thấy ra sự thật chứ không nên nuôi lớn cái bản ngã nơi mình và người khác. Tâm từ thực sự nơi mỗi người là sự ứng ra tự nhiên của pháp đúng với hoàn cảnh cụ thể. Chứ không phải cái bản ngã sử dụng tâm từ để làm những điều tốt đẹp mà bản ngã cho là. Con xin cám ơn thầy đã đọc Con xin chào thầy.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời