Câu hỏi:
Thưa Thầy con xin trình pháp. Gần 1 tháng rồi kể từ ngày con không tu hành gì cả! Không ngồi thiền, bỏ hết mọi hình thức tu tập, vì con thấy nó… không cần thiết! để cái tự nhiên tự nó làm việc là đẹp nhất. Trước khi nghe pháp Thầy, thỉnh thoảng con cũng nhận ra, tu tập thật an lạc nhưng thật mất tự do! Con thấy giữ chánh niệm có cái gì đó sai sai, và cũng nhiều lần con trải nghiệm tánh biết rồi, đến khi nghe pháp Thầy thì con mới vỡ ra thật sự. Nhiều lúc khi bị bực con vẫn thấy mình phọt ra vài câu bực dọc, hay đập đồ đạc 1 tí!, nhưng ngay cả những lúc ấy vẫn có sự chứng kiến của một cái gì đó thuần tịnh, vẫn thấy Thầy ạ, không hoàn toàn mê. Lúc bực, con biết nếu con ráng 1 tí xíu nữa để đè lại thì con sẽ k nói năng hay hành động như vậy, nhưng k hiểu sao con k đè nó xuống, từ sâu bên trong có lẽ con biết đè là nhúng tay vào, con ” không làm gì cả” nên những câu nói cay đắng vẫn vọt ra, sau đó con như tỉnh táo hơn như vừa nhận sai lầm, con thấy hậu quả của câu nói đó với người kia, và với chính con, tâm trong lại khá là nhanh, một lúc sau thường trong vắt.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời