Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tâm không

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con thấy thế này có đúng sự thật không thưa Thầy. Khi con sống có rất nhiều loại tâm mà con cũng không cần biết nó là tâm tên gì, chỉ cần cảm nhận thấy nó là được. Ví dụ như khi tham sân nổi lên, con cảm nhận sẽ có căng thẳng vì có đấu tranh đúng sai, vì nhất niệm khởi là đã nhị phân. Nên khi con căng thẳng thì con có cách đối trị là kệ nó. Hoặc nhiều lúc tự trở về được với thực tại thì đỡ mệt hơn là đối trị. Còn si với con mệt hơn, vì tâm không khởi nhiều nhưng rất mệt mỏi không muốn làm gì cả, tâm si với con khó thoát ra khỏi hơn tham và sân. Còn có 1 cái tâm không là có việc gì thì mới khởi, nhưng khác với tâm si là rất tỉnh thức, biết rất rõ mọi chuyện xung quanh nhưng rất nhẹ nhàng. Con sống và làm việc với cái tâm này cảm thấy thoải mái nhất. Làm được nhiều việc hiệu quả mà cảm giác không thấy mệt. Tại thời điểm hiện tại, khi con cảm thấy căng thẳng, con như là có thể điều khiển để trở về với cái tâm này, chắc là con dùng lý trí nhưng cho dù thế nào thì con cũng cảm thấy hiệu quả và sống cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cũng có nhiều lúc con không làm được phải đối trị như tập trung hơi thở một lát thì tâm tự lắng lại. Dạ con xin cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Con có 1 trạng thái này xin Thầy chỉ giúp ạ. Khi tâm rỗng lặng, tỉnh giác, con thấy mọi việc rất sáng tỏ. Ứng vào công việc làm con thấy mình “thông minh” và nhạy bén hơn, xử lý mọi việc trôi chảy, rất tự nhiên mọi ý tưởng cứ tự bật ra mà không phải do tư duy suy nghĩ lý trí mới làm đc. Khi con trả lời thắc mắc cho mọi người thì ai hỏi gì tự bản thân con bật ra câu trả lời, mà con thấy câu trả lời đó tự đến, con ko cần phải suy nghĩ hay nhớ lại vấn đề đó thế nào rồi mới trả lời đc. Nhưng có một lần, mặc dù con buông xả mọi suy nghĩ, ý niệm nhưng con lại thấy kiểu hơi bị “đơ”, con bị hỏi một vấn đề nhưng con không có đc cái nhạy bén để nắm đc ý tứ người hỏi mà trả lời không đúng trọng điểm mặc dù con vẫn nhận biết được đầy đủ mọi việc đang diễn ra. Chỗ này con thực sự vẫn chưa rõ lắm tại sao. Nó khác hoàn toàn khi con cảm nhận được sự rỗng lặng, tỉnh giác. Con xin Thầy chỉ giúp con với ạ. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa sư, con có nghe 1 vài vị nói: “Người giác ngộ giải thoát hoàn toàn là người chứng ngộ pháp vô sanh. Chứng ngộ pháp vô sanh tức là chạm đến cái biết chân thật vốn chưa từng sinh ra. Do chưa từng sinh ra tức không đến, không đi, không sinh, không tử tức Như Lai.”, đây có phải là sự nhận định đúng không ạ?

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy! Con được biết đến Thầy qua 1 người chỉ dạy, Con luôn nghĩ rằng Con phúc đức lắm mới được gặp Thầy trong đời này, từ ngày nghe pháp Thầy, Con như quay về thực tại hơn, không vọng niệm, không hoài cổ nữa ạ Chuyện Con thưa là vầy ạ Đôi lúc có nhiều dòng suy nghĩ chợt đến nhưng lại nhẹ nhàng ra đi, hiện tại tâm Con hầu như trống rỗng, chuyện gì đến với Con thì Con giải quyết xong là thôi, tâm của Con không buồn, không vui, không sầu, không khổ về bất cứ chuyện gì cả. Đôi lúc chuyện gia đình đến làm Con sân si lên, nhưng lát sau lại nguội và cho qua đi, Con không nhớ hay lo lắng bất cứ điều gì cả, Con luôn nghĩ việc gì đến sẽ đến, có lo cũng không được gì ạ. Thưa Thầy, Con như vậy thì có phải gọi là sống tuỳ duyên thuận pháp, là biết buông bỏ không thưa Thầy? Hay là Con bị lạc qua là vô tâm, sống không có ý chí phấn đấu, không có trách nhiệm lo toan cho gia đình ạ. Xin Thầy hoan hỷ cho Con xin lời khuyên ạ Con xin đãnh lễ và tri ân Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Con mới biết thầy mới 3 ngày nay thôi. Qua bài giảng trên mạng. 37 phẩm trợ đạo. Con thấy hay quá vì con như người đi tìm mà tới nay mới gặp. Con xin thầy giải cho con chỗ con kg hiểu. 1) Lúc con bình thường kg có suy nghĩ, kg tư duy, kg có niệm gì trong ý tưởng. Trạng thái này gọi là gì? 2) Giờ con tập thiền tuệ như thầy dạy. Thì cái trạng thái như trên con mới hỏi đó. Con phải bỏ trạng thái đó để chuyển qua niệm trên thân thọ tâm pháp? 1 là liên tục, 2 là khi cần mới niệm? Con xin cám ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, thầy giải nghi dùm con điểm này, tâm từ và tâm bất động có tồn tại cùng lúc được không? Khi tâm từ nảy sinh với 1 trường hợp nào đó có gọi là động tâm không? Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con là người hỏi về tâm bất sinh mà không phân biệt hôm qua và thầy khai thị nó giống tâm si hay tâm vô ký. May quá con hỏi thầy ngay vì con đang kẹt đúng chỗ này thầy ạ. Con đọc lời thầy giải thích cho đạo hữu qua mục hỏi đáp về tâm si hay tâm vô ký con hiểu ngay và con xin trình pháp thế này mong thầy khai thị. Đúng là khi tâm bất sinh hay tâm không, hay tâm tịch tịnh mà nó lại có hai loại. Một là thiên về định. Yếu nhất là tâm si. Con cảm nhận khi tâm si khởi lên với con tâm si khó nhận biết hơn tâm tham và tâm sân nhiều vì nó đâu có gì mới. Tâm si là khi con thấy cơ thể vật lý, sinh lý nó yếu, buồn buồn chán chán ai làm gì cũng kệ. Hay khi chìm đắm trong một ảo tưởng, một nỗi buồn, niềm vui nào đó mà tự mình không thoát ra được cho tới khi giật mình tỉnh ra. Tâm vô ký con cảm nhận nó khỏe hơn tâm si, là tâm cũng không khởi nhị phân thiện ác gì cả, mà nó thiên về định, thiên về thư giãn buông xả, là ai làm gì cứ làm, tôi cứ thư giãn buông xả là được. Vẫn thấy biết nhưng không khởi tâm vì có thể là chọn xả vì thiên về định. Thứ 2 là tâm bất sinh, tâm không hay tâm tịch tịnh mà nó thiên về trí tuệ thì nó vẫn có phân biệt. Cái tâm này nó nhạy bén vô cùng, nó nhận biết được mọi thứ trong ngoài nhanh hơn cả lý trí. Con ví dụ trước giờ con có hiểu lời thầy dạy thấy ngũ uẩn là gì đâu. Mà giờ con hiểu đơn giản như con nhìn một người, vì một điều gì đó con sợ hãi con quay mặt đi sau đó một giây, vì con dựa vào kinh nghiệm, trải nghiệm quá khứ nên đưa ra một lời phán xét, khi đó quá trình ngũ uẩn đã trải qua rồi. Hay thích ai nhìn lâu hơn 1 chút thì nó cũng vậy cả. Thấy tập để, khổ đế là gì. Đơn giản là thấy cái tâm dính mắc vào tham, sân, si. Hay dính mắc vào hiện tại, quá khứ, tương lai, Hay dính mắc vào ngoại cảnh. Hay dính mắc vào thân, thọ, tâm, pháp. Mà liệt kê thực ra chỉ là để cho giai đoạn đầu dùng lý trí để nhắc nhở trở về hiện tại. Chứ về sau con thấy tâm dính mắc là tự cái tâm nó biết phải làm gì. Thấy diệt đế, đạo đế cũng đơn giản là thấy được cái tâm nó rỗng lặng, thấy tâm không, thấy tâm tịch tịnh là vẫn biết rõ trong ngoài có chuyện gì tâm cũng không sinh. Và khi đó tâm tự biết ứng xử lý thế nào. Nó khác với tâm si hay tâm vô ký là không biết làm gì tiếp. Con cũng trải qua nhiều được mất hơn thua thành bại vui khổ. Có những lúc con chạm tới đáy con đã muốn nói với Thầy là giác ngộ mà khổ thế này thì con cũng không cần giác ngộ. Mà khi vượt qua được thì con lại ngộ được ra nhiều điều mới và con cảm nhận nó thực sự là một món quà vô giá đối với cuộc đời con. Đạo chọn con thầy ơi chứ con không chọn được đạo. Đó là điều con ngộ ra ngay bây giờ. Con tự nhiên cảm thấy buồn cười vì những lời này chắc con chỉ có thể nói với Thầy, chứ con cũng không thể nói với ai. Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con có nghe bài giảng đầu tiên khoá 18 mà con chưa hiểu sự khác nhau giữa sự thật viết thường và sự thật viết hoa. Vì theo trải nghiệm của riêng con thì khi nhìn như thị thì tâm bất sinh, là khi đó không cần phân biệt bất cứ gì cả kể tập đế hay đạo đế. Kính mong Thầy khai thị.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ kính bạch Thầy, Con ngộ ra cái tâm bất sinh thế này thầy khai thị thêm giúp con: Cái tâm đó là nó, tự nó như vậy, khi cần là nó có ở đó vì ví dụ bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra thì cái tâm đó nó tự biết phải làm gì. Nó đúng một cách kỳ diệu mà nếu dùng lý trí ngẫm lại cũng không thể hiểu nổi được. Tâm đã bất sinh thì hầu như không phải nghĩ lại. Chỉ là nếu con chưa tin nó, hoặc con dùng lý trí ngẫm lại là ủa sao lúc đó mình làm vậy thì khi đó mới phải nghĩ lại. Mà con chiêm nghiệm thì kết quả của tâm bất sinh thường mỹ mãn hơn quá nhiều so với điều mà con có thể tưởng tượng. Tâm bất sinh là khi buông được, ko bị chấp vào điều gì. Kể cả có ai nói gì nếu tâm bất sinh thì cũng như nhau. Và với tâm bất sinh mình có thể làm mọi điều một cách thoải mái theo ý mình. Và điều lạ là mình nhận ra khi giao tiếp với ai đó ko có tâm bất sinh ngay, nó y hệt như mình cái hồi chưa tâm bất sinh. Nào là tham, sân, si của người khác mình nhận ra hết. Mình cảm nhận được và mình thông cảm. À với con còn thêm một điều nữa là đôi khi mình buông được cái là phải làm đúng, phải hoàn hảo, tâm bất sinh kể cả trông mình có hơi ngu ngốc, khờ khờ mọi người cười thì cũng chẳng sao cả. Tính con trước giờ như là một học trò ngỗ nghịch, luôn muốn tự mình khám phá mọi thứ. Con cảm nhận con đang đi đúng hướng. Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ. Con ngộ ra câu này khi con gặp được Thầy: khi học trò sẵn sàng thì người Thầy xuất hiện.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời