Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tà kiến

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Hôm nay con đọc được câu hỏi của đạo hữu hỏi về cảm xúc đối với loài cây cỏ. Về vấn đề này con cũng có một thắc mắc xin chia sẻ với đạo hữu và kính xin Thầy chỉ dạy. Trước đây, khi hái lá rau con cảm thấy mình đau, khi nhìn nhựa chảy ở cành do mình gây ra con cảm thấy mình chảy máu. Con đã rất sợ cảm xúc này và theo dõi nó, suy nghĩ về nó. Sau đó con nghĩ, “Nếu con người không ăn rau củ, động vật không ăn cây cỏ thì làm sao để sống? Như vậy thì sự sống trên trái đất này sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ đó là quy luật, tuy hơi khắc nghiệt nhưng cũng không thể vượt qua nó được”. Rồi cảm giác này cứ nhẹ dần, khoảng 3 năm thì mất. Con không biết mình suy nghĩ có đúng không? Nhưng bây giờ trong lòng con vẫn còn một chút “không nỡ”, nhưng nếu cần thì con vẫn có thể làm một cách bình thản. Kính Thưa Thầy! Trong quá trình tu tập con nhận thấy nếu như con thực hành và hiểu được một pháp môn nào đó thì ngay lập tức con không thể dùng nó được nữa. Như vậy thì khi một pháp nào đó khởi lên trong tâm, ta chỉ cần nhìn nó và hiểu nó cho thấu đáo thì nó sẽ tự diệt nhanh hơn là chỉ nhìn nó đúng không ạ? Kính xin Thầy hoan hỉ chỉ dạy, con cung kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, con xin Thầy chỉ dạy cho con. Trong tứ oai nghi và những lúc làm việc, con luôn có niệm biết. Cái biết này hầu như lúc nào cũng sáng trong Thầy ạ. cái biết này không phải cái biết của tâm thức mà là cái biết của tự tánh thanh tịnh thưa Thầy. Đó là theo chỗ hiểu của con. Những lúc ngồi thiền, con cũng chỉ duy trì niệm biết thôi, mặc kệ những gì xảy đến cho thân hay ngoài thân. Và dĩ nhiên khi niệm biết có mặt thì không một niệm nào khác xen vào. Bạch Thầy, cứ như thế con hành trì trong suốt thời thiền, có đúng không ạ? Con mong Thầy hướng dẫn cho con. Con kính chúc Thầy luôn khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư, con có 1 vướng mắc xin Sư gỡ giúp con! Trong Kinh có dạy, A-la-hán là bậc không còn tái sinh lại nữa. Theo lời dạy này rất dễ làm cho người đọc hiểu rằng đích đến cuối cùng của sự giải thoát là mất đi hay chết đi vĩnh viễn, vì không còn tái sinh, luân hồi? Mà như vậy thì có rơi vào đoạn kiến hay thường kiến không? Vậy phải hiểu lời dạy đó như thế nào để không rơi vào tà kiến? Kính cám ơn Sư.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con may mắn đọc được công án: con chó của Ngài Triệu Châu. Lúc đó con không hiểu vì sao ngài Triệu Châu lại nói con chó không có Phật tánh (vô), trong khi đức Phật lại nói rằng tất cả hữu tình đều có Phật tánh. Nhưng suy nghĩ lại con giật mình vì thấy chẳng khác. Dù là người chăng nữa, bị vô minh che mờ mà tạo nghiệp thì cũng là nhân làm vô minh dày thêm, che khuất Phật tánh. Vậy dù có Phật tánh mà không nhận ra thì cũng như không có (vô). Nghĩ về chữ “vô” trong công án của Ngài Triệu Châu thì chữ “vô” không phải đối lập với “hữu” mà chính là vô phân biệt. Chìa khóa của công án này có phải hướng đến phá bỏ chấp ngã, xem giữa có và không, hữu hình và vô hình… đều chẳng khác? Giống như khi đối diện giữa cái sống và cái chết thì đều bình đẵng như nhau, không tham ái cũng không chán ghét bên nào. Đó chính là Phật tánh, là chữ “vô” mà Ngài Triệu Châu ám chỉ? Xin bạch Hòa thượng hoan hỷ chỉ dạy cho con.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, xin thầy giải thích rõ hơn thế nào là tà kiến, thế nào là thường kiến, thế nào là đoạn kiến? Con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. 1. Theo con nhận thức được, pháp Thầy chỉ dạy luôn nhấn mạnh vào Tánh Thấy vốn đã sẵn có, đầy đủ nơi mỗi người. Cốt lõi của việc tu tập là buông bỏ cái bản ngã ảo tưởng che lấp để Tánh Thấy soi chiếu trọn vẹn dòng chảy của pháp. Tướng dụng cũng do tùy thời, tùy duyên mà tùy ứng từ tánh thấy, trực tiếp ngay trên mỗi pháp. Con có một điều thắc mắc: Chỗ Tánh Thấy này, nếu hiểu chệch đi một chút sẽ trở thành cái Đại Ngã của Bàlamôn giáo, dễ rơi vào Thường Kiến mà Đức Phật đã phê phán. Con chỉ cảm nhận được mà không biết diễn đạt ra sao ạ. Kính xin thầy giải nghi cho con. 2. Trong cuộc sống của con, khi con ứng dụng sáng suốt định tĩnh trong lành để sống trực tiếp trên pháp, con nhận thấy cuộc sống của mình là một vai diễn trong một vở kịch lớn, và nhiều lúc con thấy ngột ngạt khi phải đóng một vai diễn quá sức. Con nghĩ ý muốn thoát ra khỏi vai diễn đó cũng là bản ngã, mà cuộc sống là vậy không thể nào thoát ra khỏi nó nên con làm theo lời Thầy dạy, nhẫn nại với vai diễn của mình để học ra bài học giác ngộ. Nhưng con vẫn có cảm giác rằng, nếu mình được đóng một vai diễn hợp với mình, hợp với khả năng, hợp với tính cách của mình thì mình sẽ dễ dàng học ra hơn, ít bì gò bó ức chế hơn. Có phải như vậy không thầy? Khi nhận thức ra điều đó, nếu con chủ động đi tìm một vai diễn khác (dù chưa biết cái đó có hợp với mình không), và dám chấp nhận sự thành bại của một vai diễn mới để tiếp tục bài học giác ngộ thì có phải là hành động của vô minh ái dục không thưa Thầy? Con kính chúc Thầy luôn khỏe mạnh.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, làm thế nào để chữa được cái bệnh tham kiến thức ạ? Thuần túy nghe người khác chỉ trích bệnh sách vở không làm con biến mất đam mê với kiến thức. Nếu con có thể nói thành thật nhất thì khi con thấy trống trải con thường tìm đến sách báo, thông tin. Liệu có một khả năng cho con có thể chấm dứt ham thích kiến thức đến từ người khác và tự làm ánh sáng cho chính mình?

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời