Câu hỏi:
Kính đảnh lễ sư! Con gặp phải một vấn đề là con luôn cảm thấy có lỗi với gia đình, cảm thấy bất hiếu với cha mẹ. Hồi con là sinh viên, có quen chồng con, lúc đó chồng con bị bệnh nan y , ko hiểu sao con lại yêu, và muốn che chở cho anh. Trong suốt thời gian lấy nhau, con ko yêu cầu a phải kiếm tiền vì con nghĩ a bị bệnh thì việc sống vui vẻ là quan trọng nhất, con để a theo đuổi đam mê, rùi một mình con gánh vác gia đình. Nhưng về phần ba mẹ, con luôn thấy bất hiếu, vì con cái phải lấy chồng chỗ sướng mà con lại như đàn ông gánh vác hết, con cố gắng gồng mình lên ko than thở với ba mẹ, cố gắng làm nhiều tiền về để bù đắp khoản thiếu tiền mà chồng con ko kiếm đc. Để tránh việc ba mẹ hỏi tiền chồng con có làm ra ko. Con ko hề tâm sự với ba mẹ. Con tưởng là con sẽ đủ cao thượng và mạnh mẽ để vượt qua nhưng con đã đánh giá mình quá cao, trong thâm tâm con vẫn muốn chồng đi làm đem tiền về nhưng 10 năm chồng con vẫn đi làm, làm giám đốc công ty, tự kinh doanh nhưng vẫn ko đưa tiền cho vợ vì con hỏi thì anh nói là đầu tư mở thêm này nọ, con vẫn hy vọng. Nhưng con ko tâm sự với ba mẹ nên con bị stress nặng. Lúc đó con chưa biết đến Phật pháp nên luôn tìm cầu bên ngoài để giải toả. Rốt cục thì chồng con làm ăn vỡ nợ sau dịch. Con vì một mình gánh vác nên ko có tiền, ko có đất tích lũy, con phải vay nhiều ngân hàng giúp cho chồng, song món nợ lớn, giang hồ tìm đến nhà con. Thật sự con vỡ mộng. Trước đó một vài tháng con mới biết đc Phật pháp nên con hiểu nhân quả, ko có sân hận chồng. Sau đó giang hồ vào tìm nhà con. Lúc này mẹ và ba con mới biết sự việc. Vợ chồng con thống nhất li dị để bảo đảm việc con có công ăn việc làm nuôi con và trả nợ những khoản con vay cho chồng. Về phần ba mẹ con, con luôn cảm thấy mình có lỗi lớn, từ việc lấy chồng con, cho đến việc con lo cày cuốc kiếm tiền đem trả nợ hết, tài sản trong nhà ko còn gì, ba mẹ già yếu mà con ko có tài sản gì trong người để lo cho ba mẹ ốm đau. Con mong thầy cho con lời khuyên. Con có nghe những bài giảng của thầy và con biết việc quan sát sự sinh diệt của phiền não chứ ko phải đoạn trừ nó. Nhưng con hay bị cuốn theo cảm xúc chứ ko quan sát đc. Mỗi lần ba con trách con là có tiền đem cho họ hết là con lại khóc. Nghĩ đến việc mình bất hiếu quá con lại khóc. Làm sao để bình tĩnh quan sát đc cảm xúc của mình ạ. Con xin cảm ơn thầy ạ.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời