Câu hỏi:
Kính gởi sư ông, Con được nghe sư ông giảng về cách nhìn trọn vẹn khi tham, sân nổi lên. Con không hiểu cách nhìn trọn vẹn này là thế nào mới trọn vẹn. Con xin trình bày cách của con mong sư ông xem xét và chỉ bảo cho con rõ. Những việc mà con tạm gọi là “khổ” (có cả buồn và vui luôn). Khi có 1 việc đến với con, con sẽ nhìn nhận 1 cách thật công tâm, sau đó con phân tích tại sao con buồn (hay vui). Cái cảm thọ này có phải làm con ghét (thích) do chạm vào bản ngã của mình không. Nếu như cảm thọ vui thì con sẽ tự phân tích 1 mình và trả nó về thực tại 1 cách dễ dàng, còn khi cảm thọ buồn thì con phân tích tiếp: nếu buồn do người ta hiểu sai về con (hoặc ai đó) thì con sẽ tìm cách cho họ hiểu đúng, cách này con thấy “rút ngắn” thời gian hiểu lầm, hờn giận, nhưng rất tốn thời gian và nói chuyện nhiều (giống như thanh minh, làm con mệt, mỏi miệng), nhưng được cái là mọi người vui vẻ hiểu nhau và dần dần cũng bớt chuyện (bớt pháp). Còn chuyện buồn là thật sự do con gây ra thì con cũng phân tích xem tại sao con làm vậy, chia chẻ nhỏ ra để thấy thật sự mình sai ở chỗ nào mà tự sửa chữa. Nói chung là con không im lặng nhìn sự việc một cách hoàn toàn, mà tùy vào sự việc đến với con, cần nói, cần phân tích thì con cứ tích cực làm sao cho nó nhỏ đi nhất có thể. Sư ông cho con hỏi: 1. Việc con phân tích, chẻ nhỏ đó được gọi là gì, và như vậy thì kết quả lâu dài là ra sao, có tốt không sư ông? 2. Con hiểu cái nhìn trọn vẹn mà sư ông nói là sự im lặng, nhìn nhận có phải không ạ? Nhưng có 1 số sự việc trong cuộc sống mà im lặng thì sẽ đem lại hậu quả lớn cho cuộc sống người đó ví dụ như con thấy chị dâu con bị hiểu lầm, nếu con không lên tiếng giúp thì chị và các anh, chị em sẽ hiểu lầm, ghét nhau, dần dần trở thành hiềm khích bằng mặt mà không bằng lòng… mà người đời gọi là thành kiến (các mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu, anh chị e dâu, rể…) cũng xuất phát từ các thành kiến, sự im lặng, nhẫn nhịn nhau mà thành, và con là người trong nhà phá đi cái thành kiến này khi con học đạo, và anh em nhà con ít có chuyện giận hờn, nói xấu nhau (chí ít là đối với con, họ không dám nói xấu ai khi có con, con cũng không biết là họ “sợ” con giảng đạo hay sợ con “phân tích” hay thật sự là hiểu nhau… Nhưng có con là họ bớt nói xấu nhau. 3. Mẹ con qui y hơn 30 năm (theo Tịnh độ). Khi ba con mất mẹ con xuất gia (làm lễ cạo tóc) nhưng vì mẹ già 70 tuổi nên vẫn ở nhà. Hàng ngày bà đọc sách, và niệm Phật và mong muốn vãng sanh. Bà chỉ đọc những sách nói về cảnh tịnh độ, của những quý sư tu tịnh độ, không coi sách bất kỳ của sư thầy nào khác (thiền, mật…), hễ sách nào ai nói hay là bà hỏi thầy đó tu gì, nếu mẹ biết không phải tịnh độ là nhất định không xem, nên con khó “dụ” bà nghe pháp sư ông giảng dù rất hay, rất dễ hành (con xin nói thêm là mẹ con sinh 1942, là nữ sinh trường Trịnh Hoài Đức xưa kia chứ không phải “bà già trầu” không hiểu biết, thế mà theo tịnh độ gần 40 năm giờ gần như lẩm cẩm luôn rồi sư ông ạ). Nhìn mẹ mà con xót xa quá. Con phải làm sao giúp mẹ đây, sư ông cứu con? Con cám ơn sư ông nhiều lắm.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời