Kính Thầy,
Con có người bạn thân năm nay đã 67 tuổi, từ nhỏ đến giờ luôn đau ốm bệnh hoạn. Chị hiểu đó là do nghiệp quá khứ nhưng cũng rất ưu tư không biết phải làm sao để nhẹ bớt nghiệp này. Kính thỉnh Thầy dạy chị làm cách nào để sám hối nghiệp bệnh.
Kính chúc Thầy luôn an vui.
Xem câu trả lời
Tuy là nghiệp nhân quả có liên hệ đến quá khứ và sám hối cũng rất cần thiết nhưng đó không phải là tất cả. Chính yếu là học được bài học về những gì đang diễn ra trong hiện tại và nhất là học ra thái độ của chính mình đối với nhân quả hiện thời. Thực ra cuộc sống đâu phải chỉ có bệnh thôi, còn biết bao nhiêu chuyện trong ta và xung quanh ta để trải nghiệm và chiêm nghiệm ra những điều giác ngộ cao quý. Chẳng hạn như cách ăn uống, cách sử dụng thân tâm, cách đối nhân xử thế, cách hiểu biết về thời gian và môi trường sống v.v… là những điều cần phải thấy ra ngay trong thực tại đang là… Đừng để luống mất thời gian vì chỉ một chuyện mà mình quá bận tâm để rồi bị dính mắc và ràng buộc trong đó hơn là học ra từ nó sự thật muôn đời.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con đang có thắc mắc kính xin Thầy giải thích giùm. Đó là vì nhiệm vụ một vị tướng ra lệnh điều quân tiến công làm chết hàng vạn người thì nghiệp chướng của người đó nặng nhẹ như thế nào? Con xin cám ơn Thầy.
Xem câu trả lời
Không ai có quyền đánh giá được mức độ nghiệp chướng của một người. Đây là một trong những điều mà Đức Phật gọi là không thể nghĩ bàn (acinteyya), nếu suy nghĩ đến nhân quả của nghiệp trong từng trường hợp riêng như thế có thể đưa đến điên loạn. Chúng ta đâu có biết vị tướng nào sát hại với tâm nào để đánh giá. Thiền sư mà cũng là đức vua Trần Nhân Tông cầm quân đánh giặc vì ông biết rằng ông có thể làm cho cuộc chiến ít bị tổn thất nhân mạng và tài sản của nhân dân nhất, như vậy vẫn còn hơn để một vị tướng khác chỉ biết dụng lực mà không có tình thương yêu và trí tuệ thì sẽ thiệt hại biết bao. Một vị tướng có đức tất nhiên khác với vị tướng vô đức.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con có một thắc mắc xin được nêu lên với Thầy. Nếu người thân của mình đang gặp đau khổ (có thể là do duyên nghiệp của họ), mình sẽ phải làm gì? Cầu nguyện, tìm cách giúp đỡ người thân, hay là cứ để cho mọi việc xảy ra dù cho có đi đến kết quả xấu nhất. Xin nhận được sự chỉ dạy của Thầy.
Xin cám ơn Thầy và mong Thầy được dồi dào sức khỏe.
Xem câu trả lời
Người xưa nói: “Tận nhân lực tri Thiên mệnh”, vậy thì con cứ tận tình giúp đỡ người thân để tập sống không vị kỷ hay vô ngã vị tha, tuy nhiên được hay không lại còn tuỳ vào duyên nghiệp của họ nữa. Và cũng cần nhớ rằng lắm khi giúp đỡ lại hại người ta hoặc làm cho tình hình càng xấu hơn mà thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch Sư, cháu hiểu thế này, không biết có đúng không.
Nghiệp và quả của nghiệp vốn chẳng có, bởi vì chúng sanh còn ảo tưởng, thấy sai chấp lầm, phân biệt tốt xấu nên Đức Phật nói nghiệp và quả của nó. Mong Ngài xác chứng và chỉ bảo cho cháu!
Xem câu trả lời
Cháu đừng vội kết luận gì cả. Nghiệp nhân quả vốn chẳng có nhưng một khi cái ta ảo tưởng đã khởi lên một niệm tạo tác thì nghiệp nhân quả liền được thực hiện. Giống như chiêm bao vốn không có nhưng một khi cháu đã nằm mơ thì chiêm bao liền xuất hiện. Vậy vấn đề không phải là có giấc chiêm bao hay không mà là khi chiêm bao cháu phản ứng thế nào mới cần phát hiện.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Thầy, con đọc bức thư trả lời về chuyện đúng sai của Thầy, Thầy bảo ở đời không có cái gì đúng, cái gì sai, đúng với người này, sai với người kia… Vậy cho con hỏi có những việc thấy sai hoàn toàn như cướp của giết người thì mình phải hiểu như thế nào ạ? Con cám ơn Thầy.
Cướp của giết người là sai đối với nhận thức của con, nhưng hoàn toàn đúng với căn cơ trình độ của người đó, đúng với nhân quả duyên báo của chúng sanh. Hơn nữa, qua việc cướp của giết người đó, con có thể học được bài học về nghiệp oan oan tương báo của chúng sanh mà lo tu hành, và mở lòng đại bi. Phật có lòng đại bi chính là nhờ có nỗi khổ đau của những kẻ cướp của giết người ấy, nếu không có cảnh cướp của giết người thì chư Phật và Bồ tát đều thất nghiệp. Và hơn thế nữa, chư Phật và Bồ tát không ai chưa từng cướp của giết người mà giác ngộ được cả. Đó là quá trình tiến hóa tất yếu mà mỗi chúng sanh phải trải qua trên đường giác ngộ giải thoát.
Bậc giác ngộ thấy chúng sanh trải qua cái sai cái đúng là quá trình tất nhiên để điều chỉnh nhận thức và hành vi, nên các ngài không chỉ trích chúng sanh mà chỉ có lòng thương yêu vô lượng. Vậy phải chăng khi con thấy việc cướp của giết người mà phê phán là xấu, và kết luận là sai thì chính tâm con lúc đó đã sai rồi? Con có hiểu tại sao trong khi cũng qua tất cả những cảnh thế gian đó mà chư Phật lại chứng đắc được thiên nhãn minh thấy hết căn cơ trình độ của chúng sanh với tâm đại bi đại trí? Và vì sao Ngài lại dạy: “Khi tâm thanh tịnh thì thấy tất cả các pháp đều thanh tịnh” hay không?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính mong thầy giải tỏa điều thắc mắc nầy của con: Ví vụ như một người theo đạo công giáo họ sẽ không biết tí nào về lý nhân quả, nghiệp báo. Nếu họ giết hại những con gia súc để ăn thịt thì họ có phải chịu sự trừng phạt của luật nhân quả hay không?
Câu thắc mắc thứ hai của con là khi vua Trần nhân Tông đã lãnh đạo dân tộc Việt Nam chống quân Mông Cổ và làm cho quân giặc chết rất nhiều, như vậy theo Phật giáo, vua Trần Nhân Tông có phải chịu sự chi phối của luật nhân quả hay không? Nếu nhà vua chưa kiến tánh? Con xin cảm ơn thầy.
Xem câu trả lời
Dù có tôn giáo hay không tôn giáo, dù kiến tánh hay chưa kiến tánh thì luật nhân quả vẫn là sự vận hành chung cho muôn loài vạn vật không trừ một ai. Người làm đúng là đúng, người làm sai là sai, người làm tốt là tốt, người làm xấu là xấu, luật nhân quả không dành riêng cho người nào cả. Còn việc đúng sai tốt xấu thì cứ để luật nhân quả cân nhắc phán xét, chúng ta không nên dựa vào hiểu biết về nhân quả hạn hẹp của mình để đánh giá hành động của người khác.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thưa Thầy, nhà bạn con có một phòng ngủ mà gia đình họ thường có những cảm giác là có gì đó không được bình thường và lạnh lẽo. Nhà có một em bé năm nay 3 tuổi cứ nhìn vào tường rồi khóc đêm ngày và sợ vào phòng ngủ ấy từ khi simh ra. Người lớn thì bị phá quấy khi ngủ khi thức. Con xin thầy chỉ dẫn cho họ phải làm sao? Con cảm ơn thầy.
Tất cả mọi việc xảy ra đều có nhân quả duyên báo của nó. Nhân quả duyên báo lại do thái độ nhận thức và hành vi của mỗi cá nhân trong quan hệ với cộng đồng gồm vô số sinh loại hữu hình hoặc vô hình nơi chỗ ở của mình, trên trái đất hay trong vũ trụ bao la này. Những việc xảy ra giúp mỗi người học ra bài học gieo nhân gặt quả, qua đó mà biết cách điều chỉnh nhận thức và hành vi.
Không có cách nào tốt bằng chấp nhận trả quả để học ra nguyên nhân và biết được sự vận hành nhân quả của pháp. Từ đó mới biết nhận thức đúng để tự tháo gỡ những ràng buộc trong nhân quả nghiệp báo. Nếu vọng động dùng mọi cách để giải quyết như ý mình thì chỉ tạo thêm oan trái, buộc ràng và phiền não khổ đau sẽ không bao giờ chấm dứt.
Trong mối quan hệ giữa các sinh loại thì cơ bản vẫn là những đức tính bình tĩnh, sáng suốt, nhẫn nại, phước đức, từ bi, hỷ xả… thì mối quan hệ thiết lập trên nguyên lý lợi mình lợi người sẽ đem lại hòa bình an lạc. Còn sợ hãi, oán thù, trừ khử, lợi mình hại người đều chỉ đưa đến khổ đau bất hạnh cho mình và người trong mối quan hệ cộng sinh của muôn loài vạn vật.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy! Từ lúc con nghe Thầy giảng, và con đã nhận ra phần nào lẽ thật trong cuộc sống, nên tâm con dần chấp nhận tùy duyên thuận pháp, cũng chính từ lúc ấy cuộc sống của con gặp rất nhiều trở ngại, từ trong gia đình, đến ngoài xã hội, ồ ạt kéo đến với con, nhiều lúc làm cho con tưởng như không trở minh nổi nữa, con quan sát tâm mình, dùng tâm tình hồn nhiên của một đứa trẻ để đón nhận sự việc mà tùy duyên thuận theo pháp vận hành, nhưng con thấy tâm con có lúc đón nhận được, có lúc con thấy lo lắng lắm, mà ngay khi đó chuyện con đang lo nghĩ là cho người khác, vậy tại sao lo nghĩ cho người khác mà tâm lại bất an? Con kính mong THẦY chỉ dạy cho con, con cảm đức Thầy!
Có lúc được có lúc bất an cũng là chuyện đương nhiên khi một người mới tập sống tùy duyên thuận pháp. Lúc bất an thì con chỉ thấy là bất an thôi cũng tốt. Thấy bất an để thấy rõ dần nhân duyên sinh diệt của nó, thấy tại sao những ý tưởng quá khứ tương lai lại hiện đến rồi đi qua, thấy tại sao lại bị vướng mắc vào người khác, thấy quan tâm đến người khác có thật sự là vị tha không, thấy trong tâm vị tha còn có chất vị kỷ nếu như người khác vẫn chưa thoát khỏi ý niệm của ta, như cha mẹ ta, anh chị em ta, bạn bè ta v.v…
Con cứ thấy tất cả mọi tình huống với tâm trọn vẹn và trong sáng thì mọi chuyện sẽ rõ ràng minh bạch. Không phải vì con sống tùy duyên thuận pháp mà mọi rắc rối đến với con. Rắc rối, trở ngại là chuyện của nghiệp quá khứ đến hồi trổ quả, lúc đó nhờ biết sống tùy duyên thuận pháp nên tâm vẫn sáng suốt định tĩnh trong lành, nếu không khi quả đến mà tâm con phản ứng lung tung thì còn phải khổ nhiều hơn. Trở ngại đến có khi lại tốt cho con, một là con trả được nghiệp cũ, hai là nhờ đó mà con học ra được cách điều chỉnh thái độ hiện tại cho tùy duyên thuận pháp.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con đem hết lòng thành kính đảnh lễ Sư Ông ạ
Kính mong Sư Ông hoan hỷ chỉ giùm cho con hiểu biết được trên một sự việc, một hành động, một thái độ hay một trạng thái đâu là nhân, đâu là quả? Nhận biết được nhân quả rồi, con nên có thái độ và trạng thái như thế nào để điều chỉnh hành vi và nhận thức theo tùy duyên thuận pháp ạ?
Con đem hết lòng thành kính biết ơn Sư Ông ạ!
Mettatrieu
Thái độ nhận thức và thái độ hành động là nhân, trạng thái là quả. Ví dụ: Khi con hiểu lầm bạn mà nổi sân với bạn ấy thì hiểu lầm là thái độ nhận thức sai và nổi sân là hành động của ý không tốt, như vậy đó là nhân không đúng tốt. Sau đó hậu quả là con mất tình bạn và buồn khổ, như vậy do nhân không đúng tốt đưa đến quả là trạng thái hay tình trạng đau khổ.
Khi biết con đã có thái độ không đúng tốt và kết quả là trạng thái khổ đau thì đó chính là dịp để con điểu chỉnh thái độ nhận thức lại cho đúng, đồng thời điều chỉnh hành động thân khẩu ý cho tốt. Từ chỗ thấy ra sự sai xấu con điều chỉnh cho đúng tốt với sự thật trong thực tế gọi là điều chỉnh nhận thức và hành vi theo tùy duyên thuận pháp.