Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Xin thầy cho hỏi bằng cách nào hay phương pháp nào để mình phát triển tánh biết ạ. Hằng ngày con vẫn quan sát thân tâm và mọi việc xảy ra xung quanh nhưng con có cảm giác đó là do con nỗ lực ý thức để quan sát chứ không phải do tánh biết tự soi chiếu sự việc. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy cho con hỏi: 1) Tiềm thức và tánh biết giống nhau hay khác nhau? 2) Nếu mình nhìn thấy, nhận biết các sự vật hiện tượng đúng theo quy luật, tất cả các pháp như nó đang là, không có sự can thiệp sự hiểu biết của ý thức vào để phân tích hay giải thích thì sẽ thấy tất cả các pháp một cách chân thực nhất. Chỉ có tâm chúng ta là xao động lăn tăn, biến đổi nên mới thấy có sự sai khác mà sinh lo âu, ưa ghét… đúng vậy không thầy? Kính bạch thầy chỉ dạy. Con thành kính tri ân thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy: con có một vài trải nghiệm con xin trình bày cùng thầy và một số bạn đạo hữu gần xa nhận xét cho ý kiến ạ. Có một lần con thấy một số bạn huýt sáo (tiếng kêu) bằng hai ngón tay đặt vào miệng để dưới lưỡi thổi kêu. Thế là con thấy hay hay bắt chước thổi hoài mỏi cả hai bên miệng mà không phát ra tiếng kêu. Đến một hôm con đi dạo trên một đồi núi không khí mát mẻ trong lành, con trèo lên một hòn đá cao ngồi trên đó ngắm cảnh, rất là dễ chịu và thoải mái. Bất chợt con đặt tay vào thổi chơi nó phát ra âm thanh, con rất thích từ đó trở đi hễ con đặt tay vào thổi là kêu. Vậy mà từ trước giờ mình tập hoài thổi mỏi miệng cũng không kêu. Từ đó con học ra bài học, mình cứ học tập, cứ tu tập, có duyên lành gặp bậc thầy giỏi giác ngộ mà học, kiên trì kiên nhẫn không bỏ cuộc, trọn vẹn trong sáng, tỉnh thức chú tâm quan sát thân và tâm… đến một lúc nào đó hội đủ duyên là giác ngộ sự thật tất cả các pháp một cách chân thật như nó đang là. Có đúng như vậy không thầy? Kính bạch thầy chỉ dạy, con thành kính cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Xin thầy chỉ bày cho con một phương pháp tu, vi con không biết phải bắt đầu từ đâu. Con tha thiết chí thành cầu đạo giải thoát – một con đường thẳng có thể đi đến hết cả cuộc đời. Con đã cảm nhận thế nào là khổ, thời gian không ngừng trôi, mọi thứ con yêu thích đã không còn, vì chúng làm thay đổi tất cả. Biển pháp mênh mông, cuộc đời vô thường, không có pháp môn nương tựa hành trì, e rằng con sẽ bị mọi thứ làm đau khổ. Con xin thầy có thể khai mở 1 pháp môn tu cho con để con khỏi uổng kiếp người – một pháp môn mà con có thể thoát khỏi sự ràng buộc trong cuộc sống thực tại, ngay tại đó cũng là pháp tu giải thoát. Mong thầy khai mở 1 con đường sáng cho con đi.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Con kính bạch thầy! Lời đầu con chân thành tri ân thầy đã dạy và chỉ thẳng cho chúng con thấy rõ con đường tu tập. Con nghe pháp của thầy giảng, trải qua thời gian chiêm nghiệm và cũng vài lần trình pháp về nhận thức và sự ứng dụng vào đời sống thực tế của chính mình. Con cảm nhận được hạnh phúc thật sự khi có tỉnh giác mỗi lần nghịch cảnh đến với con. Như lần trước trình pháp với thầy, sau khi nghe pháp của thầy con đã hiểu được và ứng dụng thực hành. Vì có rất nhiều người trình pháp nên có thể thầy không nhớ hết nổi nên con xin phép được nhắc lại để được rõ ràng và logic hơn. Khi xúc chạm trong sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, mỗi lúc có những nghịch cảnh đến làm con sân, lúc đó con quan sát được thân tâm mình đang diễn ra như thế nào. Nhưng khi tâm đang phân tích, bản ngã chỉ trích thì con bị chúng lôi đi và không thấy được như chúng đang là. Thông thường sau khi sự việc xảy ra xong thì con mới có sự nhìn lại tâm mình. Sau khi thầy chỉ dạy cứ thực hành như vậy và không cần vội để hoàn hảo ngay, thì con không ép buộc mình phải làm được hay đặt ra cho mình một quy định gì để đạt được hay không đạt được. Trải qua một thời gian, con chỉ nhận biết thân tâm mình đang diễn ra như thế nào khi ngoại cảnh tác động vào và cứ như vậy hôm qua có một việc xảy đến với con. Nếu là trước đây có lẽ con sẽ sân lắm và có thể bộc lộ ra thành hành động thì lúc này, khi tai con nghe những lời nói ấy, con tự quay về quan sát thân tâm mình đang như thế nào. Ngay lúc đó, con thấy tâm mình không có sự sân đang diễn ra, thân không có những cảm giác như nghe luồng khí nóng đang chảy, tim đập mạnh như trước đây nữa và lạ kỳ là lúc đó con không thấy ghét người đang nói đó mà con lại suy nghĩ làm sao để giúp người đó đây, mình cần làm gì lúc này và có sự trả lời trong con là “hãy im lặng”. Thưa thầy, con nhận thấy lúc đó trong con hoàn toàn tỉnh giác và tâm từ thật sự, hoàn toàn không có bản ngã hiện diện. Và một sự việc xảy ra giữa con và người đồng nghiệp nhưng người này có chức vụ cao hơn. Khi con thấy cách làm của anh ta còn thiếu sót gây ảnh hưởng đến công việc thì con nhắc nhở tế nhị (vì là người cao hơn mình tuy không phải là sếp), nhưng người đó trả lời có vẻ không hài lòng với lời góp ý của con. Lúc đó con cũng quan sát thân tâm mình đang như thế nào và con đã thận trọng đề xuất là, nếu anh làm không hết việc thì anh có thể nhờ tôi giúp. Nhưng người đó trả lời rất cáu gắt là không dám nhờ vì thấy con thế này thế kia. Lúc đó, con thấy trong tâm con đang diễn ra cơn sân, con quan sát tâm mình, chỉ im lặng và cứ để cho người đó nói. Sau đó, họ lại mở lời nhờ con giúp nhưng con thấy anh ta chưa nhận ra giá trị của sự chân thành, vẫn còn đố kỵ nên lúc đó con trả lời là, bây giờ tôi không muốn giúp anh nữa, anh hãy tự làm lấy. Nhưng sau này anh ta nhận ra điều sai của mình và nhờ con giúp đỡ trong khả năng của con thì con sẵn sàng giúp anh ta. Con kính trình lên thầy như vậy, mong thầy chỉ dạy cho con thêm ạ. Con kính chào thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Con cảm ơn Thầy đã tận tình hướng dẫn con vượt qua được Bài Tập khó trong trường đời. Nhóm con gồm 5 người cùng chung công việc, con giúp các bạn nhưng các bạn lại đối nghịch với con, con rất bực nhưng nghĩ lại, như lời thầy dạy, họ là những người thầy vĩ đại giúp con hiểu được mình và suy nghĩ của người khác trong mối quan hệ tục đế khiến con cẩn thận hơn và giúp con thay đổi thái độ thích ứng mới có thể sống đúng nguyên lý tuỳ duyên thuận pháp và vô ngã vị tha. Sau hơn 1 năm tu tập, mặt trời trong con có lúc sáng lúc tối, nên lúc tối con lại càng cần thận trọng chú tâm quan sát nhiều hơn để vượt qua đên tối, đúng không thưa Thầy? Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến. Thưa thầy, con xin được phép hỏi: 1. Thật sự có cái gọi là đau khổ không? Có phải khi ta ý thức được sự đau khổ thì điều này chỉ ra rằng khổ này nằm trong 6 thức, và nó chỉ giới hạn hoạt động trong phạm vi của “thức”. Mà thức này theo con biết thì không phải của riêng 1 cá nhân nào. 2. Con muốn nói về hai câu kệ của ngài thiền sư Huyền Giác. Vô minh thật tánh tức Phật tánh Huyễn hóa không thân tức Pháp thân Có phải bản ngã vô minh này cũng từ cái tánh biết thường hằng mà ra. Biết ăn, biết nói, biết nghe, biết thấy v.v… tựu chung lại thành tri kiến thức. Rồi chính tri kiến thức này xây dựng nên cái bản ngã ảo tưởng. Liệu con có thể nói rằng: Phật tánh bao trùm cả? Câu “Huyễn hóa không thân tức Pháp thân” con không hiểu. Sự hiểu biết vốn hạn hẹp. Con mong thầy chỉ dạy thêm cho. Con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, trước đây con rất tinh tấn hành thiền, nhưng từ khi gặp được thầy, thâm nhập nguyên lý tu tập của thầy thì con lại không muốn ngồi thiền hay lễ lạy nữa. Con trở về sống tự nhiên và rất vui. Con luôn sống trong cái biết trong sáng, ở đâu con cũng nhận thấy nó lặng lẽ chiếu soi, chỉ dạy mọi điều cho con trong mọi oai nghi. Nhưng trong con vẫn phân vân, sao mình lại không lễ lạy pháp? Con bị kẹt ở chỗ nào? Xin thầy chỉ dạy cho con, con tri ân thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Tại sao ý thức có thói quen định hình, nắm bắt, đóng khuôn điều mà nó tiếp xúc thông qua các giác quan? Nó giống như 1 cái máy liên tục gọi tên, thì thầm những từ ngữ, tưởng nhớ về các sự vật xung quanh mà nó tiếp xúc được. Mà rồi sau đó, nó nghĩ rằng đã biết sự thật – mà không gì khác hơn là ảo tưởng. Có thể nào chấm dứt cái tiến trình này không thầy? Không phải trong hôm nay, ngày mai, mà là dứt tuyệt đối cái tâm so sánh phân biện này? Nếu thầy nói rằng “khi con thấy tức là con đã chấm dứt nó” thì có lẽ nào mỗi khoảnh khắc của cuộc sống đều cần cái tâm trong sáng tỉnh giác? Con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời