Câu hỏi:
Con xin thành kính đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy! Hôm nay con xin trình bày về đề tài bất an. Với con, việc tu chỉ có một ý nghĩa đó là để chữa bệnh bất an vì con ý thức được bất an từ tâm là chủ yếu, đối cảnh bên ngoài chỉ là phụ. Bất an có hai giá trị. – Giá trị thứ nhất, bất an là một cái cân để xác định thái độ sống của mình như vậy đã đúng chưa. Không cần biết mình đi theo con đường nào Nho giáo, Phật giáo hay là tu thiền định, thiền tuệ… cái nào cũng được miễn sao tâm không còn bất an là được. Như vậy ngược lại, nếu tâm còn bất an hoặc bất an không giảm đi thì phải xem lại hướng tu và thái độ tu của mình, thậm chí là vị Thầy hướng dẫn mình. – Giá trị thứ hai, bất an có giá trị thức tỉnh. Còn bất an tức là tâm còn có vấn đề, không có câu trả lời nào chính xác cho một trình độ tu tập bằng chính thái độ của người đó khi ứng tiếp với đối cảnh bên ngoài. Khi ứng tiếp với đối cảnh bên ngoài mà còn bất an lo sợ thì việc học Phật pháp cho nhiều, đắc định này định kia hay thấy này thấy nọ hoăc được Thầy khen tặng, yêu mến… cũng vô ích luôn. Vì ngay nơi đó chỉ có mình mới là nơi nương nhờ. Với con, thái độ tu tệ hại nhất là xem thường cuộc sống này rồi rèn luyện để đạt được một trình độ tâm nào đó và hi vọng rằng với trình độ tâm đó sẽ kiểm soát được mọi thứ và đạt được hạnh phúc tuyệt đối. Với con tu rất đơn giản: 1. Nắm vững nguyên lý Thầy hướng dẫn. 2. Lấy cuộc sống làm môi trường trải nghiệm những điều Thầy dạy để thấy ra sự thật. Khi ứng tiếp với những nghịch cảnh của đời sống mà tâm vẫn bình thản ứng tiếp như vậy là tu đúng, tu có tiến bộ. Theo con một số ham thích cần phải loại bỏ: 1. Ham thích hiểu biết nhiều kiến thức Phật pháp mà mục đích là để khẳng định mình. 2. Ham thích đắc tuệ này tuệ nọ để tự thấy mình ngày càng ghê gớm. 3. Ham thích được Thầy biết đến, Thầy quan tâm chỉ là làm giàu cho tình cảm của bản ngã là đầu mối của sự rắc rối. 4. Ham thích được đạo hữu biết đến, tôn trọng chỉ làm bành trướng cái ngã mạn. Cuối cùng với con mình là nơi nương nhờ tốt nhất, con đường đạo là con đường cô đơn, cô đơn trên tục đế thì mới không cô đơn trên chân đế. Con xin kính chào Thầy. Chúc Thầy luôn mạnh khoẻ. Con Trí Chơn.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời