Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin thành kính đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy! Hôm nay con xin trình bày về đề tài bất an. Với con, việc tu chỉ có một ý nghĩa đó là để chữa bệnh bất an vì con ý thức được bất an từ tâm là chủ yếu, đối cảnh bên ngoài chỉ là phụ. Bất an có hai giá trị. – Giá trị thứ nhất, bất an là một cái cân để xác định thái độ sống của mình như vậy đã đúng chưa. Không cần biết mình đi theo con đường nào Nho giáo, Phật giáo hay là tu thiền định, thiền tuệ… cái nào cũng được miễn sao tâm không còn bất an là được. Như vậy ngược lại, nếu tâm còn bất an hoặc bất an không giảm đi thì phải xem lại hướng tu và thái độ tu của mình, thậm chí là vị Thầy hướng dẫn mình. – Giá trị thứ hai, bất an có giá trị thức tỉnh. Còn bất an tức là tâm còn có vấn đề, không có câu trả lời nào chính xác cho một trình độ tu tập bằng chính thái độ của người đó khi ứng tiếp với đối cảnh bên ngoài. Khi ứng tiếp với đối cảnh bên ngoài mà còn bất an lo sợ thì việc học Phật pháp cho nhiều, đắc định này định kia hay thấy này thấy nọ hoăc được Thầy khen tặng, yêu mến… cũng vô ích luôn. Vì ngay nơi đó chỉ có mình mới là nơi nương nhờ. Với con, thái độ tu tệ hại nhất là xem thường cuộc sống này rồi rèn luyện để đạt được một trình độ tâm nào đó và hi vọng rằng với trình độ tâm đó sẽ kiểm soát được mọi thứ và đạt được hạnh phúc tuyệt đối. Với con tu rất đơn giản: 1. Nắm vững nguyên lý Thầy hướng dẫn. 2. Lấy cuộc sống làm môi trường trải nghiệm những điều Thầy dạy để thấy ra sự thật. Khi ứng tiếp với những nghịch cảnh của đời sống mà tâm vẫn bình thản ứng tiếp như vậy là tu đúng, tu có tiến bộ. Theo con một số ham thích cần phải loại bỏ: 1. Ham thích hiểu biết nhiều kiến thức Phật pháp mà mục đích là để khẳng định mình. 2. Ham thích đắc tuệ này tuệ nọ để tự thấy mình ngày càng ghê gớm. 3. Ham thích được Thầy biết đến, Thầy quan tâm chỉ là làm giàu cho tình cảm của bản ngã là đầu mối của sự rắc rối. 4. Ham thích được đạo hữu biết đến, tôn trọng chỉ làm bành trướng cái ngã mạn. Cuối cùng với con mình là nơi nương nhờ tốt nhất, con đường đạo là con đường cô đơn, cô đơn trên tục đế thì mới không cô đơn trên chân đế. Con xin kính chào Thầy. Chúc Thầy luôn mạnh khoẻ. Con Trí Chơn.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con tự cảm thấy thích hợp với Theravada hơn Tịnh Độ Tông. Thế nhưng con “rất cần” một quyền lực siêu phàm, thiêng liêng để cứu độ cho con mỗi khi con bị đau ốm, tật bệnh. Xin Thầy chỉ bảo là con phải cầu xin ai cứu độ: Phật Thích Ca, Long Thần Hộ Pháp, Tứ đại thiên vương hay là…? Con chân thành cảm tạ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con xin đảnh lễ Sư ông ạ. Sư ông có dạy: “thuận pháp không phải là thuận theo đối tượng mà tuỳ đối tượng để ứng xử cho đúng pháp. Không phải không có thái độ mà là không có thái độ sai xấu. Một thái độ đúng tốt thuận theo Bát Chánh Đạo chính là thái độ thuận pháp”, nhưng trong hoàn cảnh này con không biết thuận pháp là như thế nào cả ạ. Ngày trước, khi có ý định đi tu con đã có ở chùa một Sư cô, sau này con về đi học không đi tu nữa thì con sống ở nhà trọ và vẫn thường xuyên liên lạc với Sư cô. Sư cô giúp đỡ con rất nhiều cả về tinh thần và vật chất trong cuộc sống hàng ngày, dường như con thấy con nợ tấm chân tình từ Sư cô. Trong mỗi lần trò chuyện Cô vẫn hướng con đi tu. Lần này cô mong con lên ở cùng cô và điệu. Thế nhưng có lẽ con không tha thiết với điều đó, một phần vì do đi học thì con muốn chú tâm vào việc học, phần khác nếu con đi tu thì con sẽ chọn con đường khác vì hiện tại con đã thấy con đường, môi trường tu thích hợp với mình. Con cảm thấy rất khó xử, xin Sư ông cho con lời khuyên ạ!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thưa Thầy! Con cảm ơn Thầy đã trả lời câu hỏi của con. Thưa Thầy con tu Thiền như sau: Khi đi đứng nằm ngồi con luôn quan sát tâm mình và nhận ra cái tham sân si… trong từng niệm để buông xả. Khi nói chuyện với ai đó thì con quan sát xem lời nói của mình có xen cái tôi vào không. Khi ngồi thiền thì con quan sát thân thọ tâm pháp tự nhiên, chỉ khi nào tâm loạn quá thì con mới trụ tâm vào hơi thở bằng cách theo dõi hơi thở vô ra. Thỉnh thoảng con có tự nhắc nhở là “buông bỏ vạn duyên”. Trong cuộc sống thì bớt nghe, bớt nói, bớt thấy bằng cách tránh tất cả các giao tiếp không cần thiết. Các ngày lễ tết con vào phòng riêng tắt điện thoại đóng cửa tịnh tâm. Nhờ tu tập như vậy mà con vượt qua bệnh hiểm nghèo khởi phát từ năm 1998. Nay con không bị xỉu vì những cơn tụt máu não nữa, thành mạch máu của con bền trở lại không còn bị vỡ mạch máu như trước. Sự nguy hiểm của bệnh qua rồi, chỉ còn lại cái đau thể xác (thỉnh thoảng làm việc quá sức, bị lên cơn thì con nhận biết trước khoảng 4 – 5 phút nên xử lí kịp thời tránh được nguy hiểm). Khi dạy học mệt (con là giáo viên cấp 2) con tranh thủ mấy phút thả lỏng toàn bộ cơ thể, từng cơ bắp từng khớp xương và giữ cho đầu óc thanh thản, yên tĩnh, không khởi niệm thô là bớt mệt liền. Khoảng 1 năm nay thì thời gian đó chính là lúc con thấy cái đau bên trong. Con hiểu bệnh là do nghiệp nên lo tu tập và sám hối chuyên cần. Nhưng nghiệp của con quá nặng nên con vẫn còn nhiều vất vả về bệnh tật. Kính xin Thầy hoan hỷ chỉ dẫn cho con. Con thành kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy cho con hỏi là có vài câu trả lời của Thầy về Định Hữu Vi Hữu Ngã và Vô Vi Vô Ngã. Hữu Vi Hữu Ngã có phải là cố ép tâm tập trung vào một điểm nào đó ví dụ như giữa hai chặng mày hoặc là một đề mục nào đó do tâm trí biến hiện ra. Định Vô Vi Vô Ngã là thả lỏng cả thân lẫn tâm, mặc kệ Pháp đến đi đúng như Thiền Tông có nói “vạn pháp như thế nào thì cứ để nó như vậy, không thêm bớt tăng giảm điều gì. Nhìn vạn vật như nó vốn là”. Lúc này con cảm nhận rõ những niệm niệm sinh diệt kia chỉ là sản phẩm của tâm, thậm chí việc cố ép tâm tập trung cũng chỉ là sản phẩm của tâm. Thực hành theo cách thứ hai dễ dàng và tuyệt vời hơn cách 1 rất nhiều Thầy ạ. Lúc đó tâm trí đầu óc rất thư thái, minh mẫn, tỉnh táo, dường như Định Tuệ đã là một chứ không còn phân ra Thiền Định hay Minh Sát gì nữa. Dù không chú tâm nhưng cũng chẳng nhầm lẫn. Những bài giảng, câu kinh về Pháp về Ngã cũng chẳng còn văng vẳng trong đầu nữa. Những từ ngữ “tâm, Phật, Thiền,…” cũng bặt tăm. Trong ngoài đều quên mà chẳng phải là đãng trí hay lầm lẫn. Cảm giác như con chả còn tu Phật nữa rồi nhưng lại tuyệt vời hơn rất nhiều so với lúc khởi tâm tu Phật. Trải nghiệm thực hành của con như vậy có đúng không ạ? Xin Thầy chỉ giáo thêm ạ!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư, con là Phật tử tại gia luôn học và hành theo lời Phật dạy. Trong quá trình tu học, có lúc tâm rất an nhàn thanh thản, có lúc lại gặp nghịch cảnh không thể ngờ được (thậm chí muốn buông tay, không thể tu được). Rồi con cứ tự hỏi mình, soi lại tâm mình và đánh dấu hỏi “tại sao như vậy?” Rất mong Sư chỉ dạy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Sau khi nghe qua vài bài giảng của Thầy con hiểu như sau: Chánh niệm tỉnh giác = Trọn vẹn tỉnh thức trong hiện tại. Tỉnh giác bất cứ cái gì khởi trên nhận thấy và biết sự hiện diện của nó không cần tìm hiểu xem đề mục thuộc loại nào hay chọn đề mục nào để quan sát. Dù cái gì nổi lên trong 4 xứ này, thì chỉ cần chánh niệm tỉnh giác, ghi nhận để khỏi tham đắm, dính mắc hoặc ưu phiền sân hận trên đối tượng mà mình đang quan sát này. Ðể khỏi bị tham, sân, si chi phối phải tinh tấn chánh niệm tỉnh giác. Nhưng thưa Thầy, hình như cái Thầy nói là chánh niệm, trong Bát Chánh Đạo có Chánh Định tức là Tứ Thánh Định… Xin hỏi Thầy tu tập chánh niệm như vậy đến khi nào mới có thể tu tập Tứ Thánh Định ạ? (Theo con hiểu Thiền ngoại đạo khác với Tứ Thánh Định của PG)

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy Viên Minh, Theo như con hiểu. Kiến thức để giác ngộ giải thoát khác với kiến thức chuyên ngành. Kiến thức chuyên ngành ví dụ như Toán Lý Hóa thì càng học nhiều càng tốt và càng giỏi và cách thức là áp dụng. Còn kiến thức giác ngộ giải thoát không phải cứ cố ép bản thân học nhiều là được, mà cần thay đổi thái độ bên trong rồi tự động sẽ thay đổi hành vi bên ngoài. Và cách thức là ứng dụng. Con hiểu như vậy giữa 2 loại kiến thức như vậy có đúng không thưa Thầy?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

A Di Đà Phật! Kính bạch Thầy. Con đã đọc lời khuyên của Thầy. Đúng như Thầy nói, con muốn tâm an tịnh mà rốt cuộc nó càng rối tung lên, còn phân biệt Thiền-Tịnh là còn loay hoay trong cái kén do mình tạo và chỉ làm cho mình thêm phiền não. Con biết điều đó mà vẫn không cách nào thoát ra. Có một lần, duy nhất-thời gian đó, con mới bắt đầu tập ngồi thiền, toàn thân ê ẩm, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, vì sợ mình ngồi dở, và vì không biết nên niệm Phật hay quán sát hơi thở. Như thường lệ, tối đó con lên thiền đường, chuẩn bị sẵn tinh thần “chiến đấu”. Thời gian trôi chậm thật chậm, rồi bỗng nhiên con thấy 1 cảm giác thật kỳ lạ. Con thấy như mình đang ở trong 1 vùng sáng, cả thân tâm mình như nhẹ bỗng. Con còn thấy rất rõ 2 người ngồi bên cạnh dù con không liếc mắt nhìn. Lòng con dâng tràn 1 cảm giác khinh an, hoan hỷ lắm. Con nghĩ rằng dù lúc đó con niệm Phật hay quán hơi thở cũng đều sẽ không chướng ngại. Và con thử, con niệm Phật, con nghe rõ từng tiếng trong tâm. Con quan sát hơi thở, con biết rõ hơi thở đang ra vào. Không lẫn lộn, cũng không ngăn ngại. Thật hoan hỷ làm sao. Và con giữ được trạng thái đó cho đến cuối giờ ngồi thiền hôm đó. Con tiếc thời gian lúc đó sao mà trôi nhanh quá. Con cứ tủm tỉm cười suốt, nhưng con cũng không bám víu vào điều đó, cũng không mong cầu nó đến trở lại. Mặc dù con không biết vì sao điều đó xảy ra, và nó cũng chỉ “đến 1 lần rồi thôi”. Có lẽ do quá mệt mỏi trong việc phân biệt Thiền-Tịnh, nên khi con không để ý đến, thì sự khinh an, định tĩnh đến với con chăng? Thế nhưng mọi người đều nói con phải quyết định dứt khoát, tu thiền thì lựa chọn thiền, còn nếu tâm nghiêng về niệm Phật thì nên tìm 1 ngôi chùa Tịnh độ để xuất gia. Con càng suy nghĩ càng chẳng tìm ra cách nào cả. Con không biết mình thật sự hợp với cái nào, nên đâm ra giận chính mình, sao đến cái gì mình thích cũng không biết. Thầy khuyên con buông ra ngay đó, có phải là buông cái ý niệm Thiền-Tịnh kia? Nhưng buông ra thì cuối cùng vẫn phải chọn lựa? Con thật thấy rối quá. Con ngu muội, xin Thầy chỉ dạy thêm cho con.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời