Câu hỏi:
Thầy ơi, con xin được Thầy chỉ dạy, không có mình thì pháp vẫn vậy phải không Thầy? Có phải là mình không cần phải đóng một vai trò nào đó không Thầy?
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiDanh sách các chủ đề phổ biến
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐóng một vai trò, khác với một vai trò tự nhiên. Đóng vai trò thì có ngã, còn vai trò thì vô ngã. Vai trò tự nhiên là dụng của đạo.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCon đừng bận tâm do nhân duyên gì, chỉ cần chấp nhận mọi sự đến đi trong đời mình như bài học để phát huy trí tuệ và đạo đức. Trí tuệ cao nhất là đủ sáng suốt, đạo đức cao nhất là đủ trầm tĩnh để cảm nhận những sự thật ở đời, khi đó tự nhiên con sẽ hiểu do nhân duyên gì mà đời mình lại như thế, và đồng thời con sẽ mỉm cười cảm ơn mọi sự đã đến như thế một cách thật nhiệm mầu, kỳ diệu.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐúng, chỉ thế thôi chính là hành, là tu chứ không cần rèn luyện để đạt được gì khác.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiHồi trước anh ta buông là buông giả, con bây giờ anh ta mới thể hiện con người thật của mình. Hãy mừng cho anh ta đang đối diện thực với chính mình, đúng là anh ta đang sa đoạ, nhưng chỉ từ đó anh ta mới học bài học thực sự của mình để tự vượt qua. Tất nhiên con không thể ngăn được anh ta, có ngăn thì chỉ nên ngăn thái độ của mình mà thôi. Con cứ lo việc của con, còn việc anh ta để pháp lo.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐó là bài học của con về chính mình và cuộc sống hơn là học cách điều chỉnh người khác. Con không cần tìm hiểu người khác, khi con hiểu rõ chính mình thì sẽ hiểu người khác dễ dàng thôi.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiChính những tình huống ấy đang thử thách con và giúp con nhận ra mối quan hệ trong cuộc đời. Vấn đề không phải là lằn ranh giữa từ bỏ hay nắm giữ mà là học ra trong đó điều gì cho sự giác ngộ bản chất đời sống. Khi thấy việc đời là thế mà không tham ưu, không thủ xả mới là thái độ trí tuệ và đạo đức thật sự. Sự chọn lựa lấy hay bỏ chỉ là thái độ nhị nguyên khiến con không học ra được hai mặt của cuộc sống để thong dong tự tại “thỏng tay vào chợ” mà thôi.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐúng, như vậy mới đúng nghĩa chánh niệm tỉnh giác mà đức Phật dạy. Nếu còn người quan sát và đối tượng được quan sát tức vẫn còn cái “ta” đau thì chưa phải là chánh niệm tỉnh giác.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiTheo nguyên lý “năng lượng của nước” thì nước có thể hấp thu năng lượng, do đó khi mọi người thành tâm tụng kinh thì máu trong cơ thể mẹ con đã hấp thu được năng lượng ấy và mềm ra, nhưng đó là phần thể xác, còn phần tâm thức thì tuỳ theo nghiệp lực của mẹ con mà tái sinh. Do đó bổn phận của con cái là làm phước (bố thí, trì giới, tham thiền, cung kính, phục vụ, nghe pháp v.v…) để hồi hướng đến hương linh của ông bà, cha mẹ đã khuất hầu họ hoan hỷ với phước đó mà được thiện sinh.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐúng đó con, trống rỗng, vô nghĩa là đúng vì trên đời đâu có gì có ý nghĩa như mình mong muốn, ý nghĩa duy nhất của đời sống là giúp con người giác ngộ sự thật mà thôi. Mong cầu và chán nản, được và mất… là cặp đôi nhân quả rất chính xác. Chỉ có cách duy nhất là trở về trọn vẹn tỉnh thức nơi thực tại thân-tâm-cảnh thì sẽ không thấy chán chường, vô nghĩa nữa.