Kính bạch Chư Tôn Đức!
Đệ tử vì mang nhiều nghiệp tội nên phải mang bệnh lãng tai (điếc), và bệnh tim mạch. Nay con một lòng hướng về Phật pháp, nguyện tu học pháp thiền định. Ngưỡng mong Tôn Sư hoan hỷ dẫn dạy cho con pháp tu học Thiền Định.
Vì bị “điếc” nên chúng con không thể nghe được những lời giảng dạy qua hệ thống âm thanh (loa), mà chỉ nghe được trực tiếp tiếng nói người đối diện hay gần kế bên tai. Kính xin cảm tạ hồng ân của Chư Tôn Đức cho con lời khuyến tu học Phật.
Kính!
Con chỉ cần ngồi thư giãn buông xả – ngồi yên không cố gắng làm gì cả – cho thân tâm nghỉ ngơi vô sự thì tâm tự định, như khi con để ly nước yên thì nước sẽ không còn giao động, còn nếu con cố nắm giữ cho ly nước không động thì nước không thể lặng yên được. Tâm cũng vậy, nếu con cố tập trung thì chính cố gắng đó đã là động rồi làm sao tâm không dao động được.
Cứ để tâm tự nhiên mà thấy nó diễn biến thế nào, nếu tâm diễn biến thế nào con cũng đều thấy được thì tánh thấy ấy đâu có động. Tánh thấy không động tức là định, định của tánh thấy mới là chánh định, còn định do nỗ lực tập trung của bản ngã chỉ là tà định mà thôi. Vậy ngồi thư giãn buông xả là cách tốt nhất để trả tâm về với bản chất thanh tịnh trong sáng của nó.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, hôm nay con ngẫu hứng hoạ lại bài thơ của thầy:
“Không khởi tâm tu thế là tu
Khi động tâm tu dễ mê mù
Dễ bắt tâm tu theo bản ngã
Vô minh, ái dục mãi thiên thu”
Dạ thưa Thầy!
Ba con nghiện rượu nặng trong thời gian dài hơn 30 năm. Trong thời gian đó đã nhiều lần nhập viện vì sảng rượu nhưng khi thấy ổn tí là uống lại, uống từ sáng đến tối lúc nào cũng trong trạng thái đờ đẫn say mèm, nhà thì luôn nồng nặc mùi rượu và không khí u ám, tối tăm khiến ai cũng bị tâm bệnh. Lần nhập viện gần đây nhất cũng là lần nặng nhất là cách đây 2 năm, ba con bị xuất huyết não, lúc đó ba như bị liệt nằm 1 chỗ, tâm thần tán loạn không còn biết gì và không nhận ra ai, bác sỹ lắc đầu bảo chuẩn bị tâm lý là có thể không phục hồi hoặc có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nhưng kỳ diệu là sau gần 3 tháng nằm viện ba con phục hồi có thể đi đứng lại và bắt đầu có ý thức trở lại, đến nỗi bác sỹ cũng bất ngờ. Lúc đó ba con nói là sẽ bỏ rượu vì thấy cả nhà cực quá, ai cũng hết sức vui mừng.
Rồi gần đây, con phát hiện là ba con đã uống rượu trở lại, nhưng còn dè dặt chưa công khai. Đây là bước khởi đầu trong cơ chế tái nghiện diễn ra trong các lần trước: đầu tiên uống không công khai -> sau đó bị phát hiện thì sân làm dữ lên lật ngược tình thế đổ lỗi cho tất cả, còn mình bị hại bị ép, rồi công khai và nói bất chấp đạp tất cả sang một bên, phủ nhận tất cả sự lo lắng chăm sóc của gia đình trong lúc mình đổ bệnh -> tiếp đến hễ ai đụng chạm đến bia rượu là dùng tâm sân làm vũ khí để uống càng nhiều như để trừng phạt mọi người và muốn truyền thông điệp ‘càng nói sẽ càng uống cho thấy’ -> gia đình con thấy cảnh tự hành hạ và trừng phạt này đáng sợ quá nên bỏ cuộc và thất vọng -> cuối cùng là công khai. Hiện tại ba con đang ở giai đoạn chuyển qua công khai rồi.
Hai chị em con mới gặp Phật Pháp gần 1 năm nay và có dẫn ba con đi nghe pháp để có thêm hiểu biết mới. Lúc đi nghe giảng pháp ba con cũng khen hay và có những buổi giảng cũng nói đến sự nguy hại của uống rượu, tổn hại đến trí não, và con đường đi về đâu của 1 người chết vì rượu, có cách giải quyết đau khổ khác lành mạnh hơn thay vì tìm quên bằng rượu… Vậy mà vẫn không phá được nhận thức của ba con về rượu, ba con dùng những lý lẽ khiến con rất bất ngờ và bất lực. Con xin trích một vài lý lẽ: bạn bè cười ba hèn làm ba phải ấm ức và quá sức chịu đựng của ba, cuộc đời ba chỉ còn tầm chục năm không hưởng lúc này thì còn gì là công bằng dù uống rượu mà chết sớm ba cũng chấp nhận, ba uống rượu có bệnh thì ba tự lo không cần ai lo, chỉ có rượu mới giúp ba tìm quên và giải tỏa được ấm ức bức bối trong lòng nên uống rượu có ích chứ sao không có ích, ba không hạnh phúc vì như chim nhốt trong lòng son hay cá trong chậu vàng dầu có được ăn ngon được chăm sóc cũng không hạnh phúc mà hãy để ba tự do uống rượu như thế ba mới vui mới hạnh phúc,… Tất cả khiến con quá bất ngờ, đã bao nhiêu lần suýt mất mạng, gan thì đã xơ, bộ não thì hiện tại vẫn còn tụ máu trong đó có thể tái phát đột quỵ bất cứ lúc nào mà ba con vẫn chưa học được bài học nào và chưa biết sợ.
Hiện tại, mọi lời khuyên nào mà ngăn cản ba con uống rượu đều bị gạt ra và bị trừng phạt bằng việc uống càng nhiều. Con nói cho ba biết những tổn thương tinh thần của gia đình thời gian ba nghiện rượu để khơi dậy 1 chút tội nghiệp với gia đình thì ba giận dỗi nói ba không tệ như vậy, con nói những mặt tiêu cực của uống rượu thì ba gạt phăng đi vì bảo là khác quan điểm có nói cũng vô ích và chấm dứt ngang câu chuyện, con khuyên ba nghe giảng pháp thì ba nói là ba chỉ còn vài năm thì nghe làm gì nữa,…
Còn một chuyện mà con chưa thử là con định nói ba nếu ba còn uống rượu thì con không về nhà nữa để xem ba con có lung lay được chút nào không. Nhưng con còn phân vân là có nên dùng điều này làm phương tiện không vì không khéo sẽ làm tình hình thêm căng thẳng. Con có nên thử điều này không ạ?
Hiện tại, vì chuyện uống rượu mà con đang dần mất giao tiếp với ba và chỉ biết hồi hướng cho ba. Con suy nghĩ con sẽ làm hết sức có thể còn kết quả thế nào cũng phải chấp nhận, chấp nhận việc ba uống rượu đến chết vì đó là nghiệp của ba con. Con nghĩ vậy là ổn không Thầy hay có cách nào để giúp ba con không thưa Thầy? Xin Thầy cho con lời khuyên!
Con xin lỗi Thầy về bức thư quá dài ạ!
Con cảm ơn Thầy!
Chuyện gì con không thể lo được thì tốt nhất là để pháp lo. Càng can thiệp càng dồn ba con vào ngõ cụt chỉ phản tác dụng thôi. Để ba con tự nhiên thì ba con mới có cơ hội để hồi tâm.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy!
Theo con hiểu Thiền theo Đức Phật (theo kinh Tứ Niệm Xứ chẳng hạn), hay theo Thiền Tông (câu “Liễu liễu thường tri” của Tổ Huệ Khả) hay luôn trở về soi sáng tâm mình là giống nhau hay có thể nói là một, chỉ cách nói khác nhau thôi phải không Thầy?
Con chỉ mới nghe pháp thoại Thầy giảng, con chưa có điều kiện gặp Thầy. Xin Thầy chỉ dạy con thêm.
Con nguyện quy y! Nếu có thể xin Thầy cho con xin một pháp danh.
Kính lễ Thầy!
Đúng vậy, chỉ khác nhau trong dụng ngữ còn thực tế thì sự thực chứng đều giống nhau. Tất cả đều chỉ là trở về Tánh Biết sáng suốt, định tĩnh, trong lành của tự tâm nên gọi là quy y Tam Bảo. Thực ra ai cũng phải tự quy y thôi, chẳng quy y gì bên ngoài cả. Vậy tốt nhất pháp danh của con là Quy Nguyên.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy con đã hiểu, vậy là chỉ sống thôi, không cần lo nghĩ nhiều. Cảm ơn Thầy đã giúp con bấy lâu.
Kính Chào Sư,
Con xin sư giúp con cái chỗ này ạ.
Theo con hiểu và sống là: Khi con thấy tâm con, thì con sống với tâm con. Ví dụ, tới giờ ngủ thì ngủ, ăn thì ăn, uống thì uống, tập thể dục thì tập thể dục, và có khách tới thì làm việc với khách. Và con nghĩ là trong khi làm các việc này, là con thiền rồi, và con có hạnh phúc.
Nhưng có một người anh em nói với con là, khi con thấy tâm và kiến tánh xong thì con phải ngồi thiền để có năng lượng làm cho con có một kim thân, có hào quang.
Đây là điều làm con băn khoăn, bởi vì khi con trở về được với con, con có tất cả rồi thì con đâu có cần làm gì khác đâu.
Nếu có làm gì, thì đó là ý đồ của bản ngã mà thôi.
Xin thầy giúp con!
Con cảm ơn thầy!
Con hiểu và sống như vậy là đúng. Con không cần ngồi thiền để có năng lượng, kim thân hay hào quang gì cả, vì làm như vậy đức Phật gọi là còn “tư niệm, tư lường, thầm ý” đưa đến thức có chỗ trú, còn trụ tướng nên còn sinh tử và còn sầu bi khổ ưu não. Nhưng con có thể ngồi (hay đi, đứng, nằm) thư giãn buông xả hoàn toàn để trả tâm về tánh không rỗng lặng trong sáng của nó, vì không có năng lượng nào có thể hơn được sức mạnh của tánh không tịch tịnh tự nhiên.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Trong các sách và khóa học về tâm lý, người ta bảo nếu mình cứ nhắc về điều gì đó ở dạng phủ định, thì điều ngược lại sẽ đến với mình. Ví dụ, mình nói “không để bị bệnh”, thì não chỉ thu nhận được từ “bệnh” (có thể do nó không diễn giải/hình dung hóa được từ “không” cộng với từ “bệnh” để ra “khỏe”), nên kết quả là mình vẫn bệnh, mệt mỏi. Do đó, mình nên dùng trực tiếp từ ngữ ở thể khẳng định để truyền thông tin cho não, như “muốn khỏe mạnh”.
Con xin hỏi khi mình tu, sống để thấy ra sự thật và chuyển hóa tâm mình thì con áp dụng tương tự được không Thầy? Ví dụ, khi con thấy mình có tâm tham, thì:
Thay vì biết mình “đang có tâm tham”, thì con biết mình “đang có tâm không từ bi” (thay vì nói “tham” thể khẳng định, thì nói “từ bi” ở thể phủ định, để não thu nhận ấn tượng chữ “từ bi”).
Sau đó, thay vì nhắc mình “không nên tham”, thì nhắc mình “nên có tâm từ bi”.
Con thấy cái này hơi tính toán lý trí, nhưng áp dụng nghiên cứu tâm lý (tín hiệu truyền tải, xử lý thông tin của não) vào đạo thì có nên không Thầy?
Con cảm ơn Thầy!
Biết tham khác với muốn không tham. Muốn không tham thuộc lý trí tức hoạt động của thức tri và tưởng tri. Lý trí hay ý thức biết tham dưới dạng khái niệm và tư tưởng. Biết tham trong thiền minh sát thuộc tuệ tri tức hoạt động của tánh biết. Tánh biết biết tham dưới dạng thực tánh, vượt ngoài khái niệm và tư tưởng. Do đó con không thể so sánh tuệ tri với cách tự kỷ ám thị kiểu con đang nói được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính thưa Thầy,
Hiện tại con đang bị mất phương hướng trong cuộc sống. Con không biết mình là ai, làm được gì, sống để làm gì… Mặc dù mỗi ngày con vẫn sinh họat như một người bình thường, có một công việc tốt, thu nhập tốt, được gia đình và bạn bè yêu quý và nể trọng. Con vẫn hòan thành các trách nhiệm với gia đình, với đồng nghiệp… nhưng trong lòng con thì rỗng tuếch và trống trải. Con không thấy mình đang sống, mà chỉ thấy mình lờ đờ trôi qua thời gian. Con không cảm thấy có bất cứ niềm vui nào cả. Mọi thứ thật trống rỗng, vô nghĩa và lặp đi lặp lại. Xin Thầy cho con lời khuyên với ạ.
Con chán cũng phải vì thực ra nếu không tham ái thì có gì đáng hứng thú đâu. Tuy vậy cuộc đời lại giúp chúng ta giác ngộ nên nó vẫn có ý nghĩa của nó chứ không phải hoàn toàn vô nghĩa. Nếu biết trọn vẹn lắng nghe lại chính mình thì con sẽ phát hiện được nhiều điều kỳ diệu lắm đấy.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy cho con hỏi, vợ con vừa sinh con đầu lòng. Xin thầy nói cho con những nguyên lý cơ bản trong việc giáo dục con cái ạ.
Con kính đảnh lễ và xin chúc thầy nhiều sức khỏe ạ.
Bé sinh ra và lớn lên theo quy trình vận hành từng thời kỳ của nó:
– Thời kỳ phát triển theo bản năng (khoảng 1-5 tuổi): Thời kỳ này cháu phát triển tự nhiên, bản thân cháu sẽ thu thập thông tin cơ bản của đời sống qua sự tiếp xúc bên ngoài, nhất là nơi cha mẹ và bối cảnh của nó, do đó cha mẹ phải rất cẩn thận vì cháu sẽ dễ thu vào những tình huống xấu hay hành động sai lầm của cha mẹ. Ở giai đoạn này cha mẹ chỉ cần nuôi dưỡng, thương yêu, chăm sóc, nhẫn nại và dạy con bằng thân giáo thôi chứ không nên can thiệp chủ quan, vì nếu thân giáo sai thì vô tình sẽ ảnh hưởng đến tính cách của cháu sau này.
– Thời kỳ phát triển tình cảm (khoảng 5-10 tuổi): Thời kỳ này cháu bắt đầu bày tỏ sự yêu thích và không yêu thích giúp cha mẹ nhận ra bẩm tính của bé. Cha mẹ cần thận trọng chú tâm quan sát mọi diễn biến của bé để học hỏi và hiểu biết sự biểu hiện tình cảm của bé như thế nào hầu kịp thời giúp cháu nhận ra giá trị của mọi sự vật và biết thương yêu, trân quý. Nên gợi ý cho cháu nhận biết tình cảm của mình để tự phân biệt được tốt xấu, giúp cháu biết sống kỷ luật bằng cách nêu gương tốt để cháu noi theo hơn là áp đặt chủ quan.
– Thời kỳ phát triển lý trí và khẳng định bản ngã (khoảng 10-18 tuổi): Thời kỳ này cháu muốn khẳng định mình nên thường phản kháng lại những khuôn khổ mà cháu thấy là bị áp đặt, ngược lại cha mẹ cho là cháu hỗn hào hay “bất hiếu” nên tức giận và quá nghiêm khắc nhưng thường là phản tác dụng khiến cháu muốn xa lánh cha mẹ và thích chơi với bạn bè hơn. Giai đoạn này sẽ tự chấm dứt khi cháu trưởng thành sau 18 tuổi nếu cha mẹ biết cảm thông, gần gũi, nâng đỡ cho sự phát triển khả năng và cá tính của cháu.
Tóm lại, cha mẹ nên quan sát, học ra sự thật ở con cái để hướng dẫn đúng với thiên bẩm của chúng hơn là luôn nghĩ mình dạy dỗ cháu theo khuôn mẫu của mình.