Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con có điều thắc mắc nhưng không dám hỏi thầy, con tự trải nghiệm nhưng cũng không hiểu được nên con nhờ thầy giúp con. Con thấy cái ta chấp ngũ uẩn là ta nên mọi thứ từ phản ứng tạo tác đến phiền não khổ đau, quá khứ, tương lai, bên trong, bên ngoài gì thì cũng từ cái ta mà ra. Khi không có cái ta thì các tiến trình tâm này cứ tiếp xúc, nhận biết, phản ứng rồi hết, cho nên không có nhận thức sai lầm, không có đau khổ, không có anh xúc phạm tôi, anh trái ý tôi… Điều con muốn trình bày tóm lại là: Tướng biết thì cứ tự nhiên phản ứng theo tiến trình ngũ uẩn, tánh biết biết tướng biết tự sinh rồi tự diệt. Điều con không hiểu là nếu theo đúng sự khai thị của thầy thì con thấy sự tu tập sẽ tự tiến triển theo đúng những gì thầy đã chỉ bày. Nhưng trên thực tế con thấy có nhiều đạo hữu thường thấy pháp tịch tịnh vi diệu nhưng mà hình như còn chấp cái ta. Thưa thầy có phải con sai khi thấy đạo hữu còn chấp ta hay không? Sở dĩ con chiêm nghiệm cũng không hiểu được là con nhận ra sự tương giao giữa tâm và pháp phải tự nhiên, vô tâm và giản dị. Trong tu tập tự nơi con nhận thấy nỗ lực để nhãy vọt chỉ là ý muốn của cái ta. Thấy ra cái ta là tiến trình tất yếu không thể bỏ qua, bằng không chỉ là kết quả của sự tạo tác của cái ta ảo tưởng. Vì vậy con thường sống với tâm giản dị, bình thường, nhẹ nhàng mà không có tâm của con. Con nhờ thầy giúp con. Con thành kính tri ân thầy. Con xin chào thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con tuy theo dõi mình nhưng cũng còn thất niệm quá, đi đụng đầu, chân đá cửa, rót nước bị đổ,… dù là sân hận hay vọng tưởng đều quán được nhưng đôi lúc nóng giận cũng không theo kịp. Con nghĩ việc tu tập của con về thiền cũng cần phải bài bản như nhạc sĩ cần phải học nốt nhạc trước, muốn qua sông phải tìm đò,.. Khi qua sông được rồi mình mới không cần đò hoặc hiểu rõ âm lý rồi mới sáng tác nhạc theo cảm xúc của mình được. Theo tình hình của con con thấy mình vừa phải thiền tuệ và cũng phải thiền định. Thiền tuệ giống như chăn trâu, theo dõi vọng tưởng của con và thiền quán hơi thở mỗi ngày khi nào có thể để mình giảm thất niệm lại và bản thân mình tỉnh táo hơn. Con thấy mình cần phải tinh tấn hơn. Con nghĩ như vậy có đúng không thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy! Con xin Thầy cho con vài lời khuyên về đời sống ạ! Khoảng thời gian này tâm con thường nổi lên nhiều niệm thô tục, không phù hợp. Hồi trước lúc con thấy rõ nó thì con lại rất lúng túng và sợ hãi vì nó thô tục. Từ khi con nghe Thầy giảng pháp, con trở về với nó, ở lại với nó, thừa nhận nó rằng nó có con đường riêng của nó, con không còn cảm giác sợ hãi, con thấy nó đến với con rất nhanh và cũng biến mất rất nhanh. Rồi sau đó con biết được một phần nguồn cội của nó là do hoài nghi, phóng dật và do việc giữ năm giới có nhiều chỗ bị khuyết. Nhưng giờ đây những niệm tương tự như vậy vẫn cứ lai rai hòai, mặc dù con không còn hốt hoảng nữa và con thường biết rõ mặt mũi của chúng nó. Con kính xin Thầy cho con vài lời khuyên ạ! Con cũng kính chúc Thầy luôn luôn dồi dào sức khỏe! Con kính chào Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy kính mến, Mỗi lần con đọc câu trả lời của thầy, hay nghe trà đạo, pháp thoại… với cái tâm không. Con quan sát có rất nhiều lần tự nhiên con lóe lên điều gì đó. Sau đó con sống cả ngày thấy biết những điều bình thường nhất đều bừng sáng, rõ ràng mà không phải nỗ lực cố gắng gì cả. Tuy nhiên chỉ hôm sau là hình như con lại bị quên mất thầy ạ. Con thắc mắc là đã chiêm nghiệm được cái thấy biết tự nhiên trong sáng nhưng sao lúc thấy lúc không ạ? Con cảm ơn thầy và mong thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, dù con biết đời là vô thường, không gì của mình cả, người khác không có lỗi nên buông xả và tha thứ cho họ. Nhưng mỗi lần bị ai bắt nạt, ức hiếp mà con không thắng hay trả thù, con rất cay cú ức chế và nhiều lúc tưởng như không kiềm chế được chỉ muốn sát hại người đấy và mình cùng chết đi. Dù lý trí biết điều đó là không nên nhưng càng ngày nỗi phẫn uất của con tưởng như càng lớn, khi bình tĩnh thì nguôi ngoai nhưng có những lúc tưởng như ý thức con không kiểm soát được. Con không biết làm sao nữa mặc dù con rất muốn có thể từ bi hỷ xả. Mà càng ngày sự tức giận muốn trả thù ấy không giảm mà còn tăng lên. Xin thầy hãy cho con lời khuyên với ạ. Con rất mệt mỏi khi người mình cứ bị phân mảnh và giằng xé như vậy. Con cám ơn thầy rất nhiều ạ.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Chào thầy! Tại sao khi con gặp những người như linh mục bên đạo Công Giáo hay các vị thầy tu bên Phật Giáo thì trong tâm con nhận thấy con không đủ lòng thành kính với họ, từ cách xưng hô như (Thưa cha, con…, hay Thưa thầy, con…)? Con chỉ muốn xưng hô theo cách bình thường là Cha và tôi… hoặc thầy và tôi… mặc dù con rất ngưỡng mộ sự tu tập của họ. Vậy con có phải là người tự cao, tự đại không? Xin cảm ơn sự giải đáp của thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Đầu năm con xin cúi đầu đảnh lễ thầy, và chúc thầy có nhiều sức khỏe, để dẫn dắt chúng con trên con đường học đạo. Thưa thầy con từ lâu đã có duyên với trang “web” và trước đây con luôn lắng nghe những lời thầy chỉ dậy cho các đạo hữu Thông qua trang này. Nhưng thời gian gần một năm con không còn vào đây hàng ngày và tâm con cũng không còn giữ được tỉnh giác như thời gian con vào đây hàng ngày, nhưng con hiểu cách dạy của thầy và luôn luôn kính trọng thầy như một minh sư đã soi đường chỉ lối cho con cách tu tâm theo con đường mà Đức Phật tâm huyết đã truyền lại cho chúng sinh. Nhưng con hiểu theo cách của con không biết có đúng không nữa, mong thầy từ bi chỉ dạy cho con những phần con đã đi sai đường. Con tin sau khi mất linh hồn sẽ đầu thai ngay tức khắc theo nghiệp dẫn, nên việc thờ cúng cha mẹ, ông bà chỉ là ngày để con cháu tưởng nhớ và biết nguồn cội. Con tin vững chắc vào luật nhân quả, nên không cầu xin, mong đợi sự ban ơn cứu chuộc, vì vậy con chấp nhận tất cả nghiệp xấu hay tốt khi nó trổ ra, con nhận lãnh và hiểu là đã đến lúc. Và có đôi lúc con thấy nhân xấu đã gieo trước đó sẽ nhận lãnh quả ngay trong kiếp hiện tại không phải chờ sau khi chết. Con đã từ bỏ các hủ tục mà từ trước nay con đã làm như cầu xin, coi ngày trước những sự việc trọng đại như cưới hỏi, ma chay, khai trương và sự bói toán vận mạng. Nhờ vậy tâm con thanh thản hơn đôi chút không còn lo sợ hão huyền trước những sự việc chưa xảy ra, chỉ do mình tưởng ra thôi. Tâm con dạo này bị buông lung, nên hay bị nó dẫn dắt đi thật xa, như hay nhớ về quá khứ rồi sân hận nổi lên làm người bị khó chịu, khi con nhận ra thì mọi việc trở lại bình thường, con hiểu rằng con đang bị thất niệm phải không thầy? Dạ thư cũng khá dài rồi, đầu năm con lại làm phiền đôi mắt của thầy, mong thầy thứ lỗi cho con vì con chỉ mong thầy chỉ dạy cái sai trên con đường tu học.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Trong thiền tọa, khi thực hành vừa đủ, dòng thức tạm thời dừng lại, hành giả sống với 1 thực tại tĩnh lặng – ở đây chỉ còn là cái thấy biết không khái niệm về sự vật, không gian và thời gian. Chỉ cái biết bao trùm khắp tất cả. Thực tại nầy sẽ biến mất khi ý thức hoạt động trở lại. Trở lại cuộc sống bình thường, thỉnh thoảng vui buồn, thương ghét có đến, 1 số phiền não có xuất hiện, biết rằng tập khí vẫn còn. Hành giả dùng quán để tiêu trừ hoặc chỉ thấy ra để chúng tự sanh tự diệt. Tùy công việc mà nhiều thực tại khác nhau xuất hiện, hành giả chỉ cần chánh niệm, thấy ra mà tùy duyên hóa giải tham, sân… Con xin được nhờ Thầy chỉ dạy là cứ thế mà vui sống, cảnh nào thì biết cảnh ấy hay cần tiếp tục chuyên tâm trong sự tỉnh lặng để ngộ ra những tầng mức sâu hơn của tâm thức. Con kính lạy Thầy. Con Minh Tịnh.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, chúng ta hay nói đến sự vận hành của Pháp hay thực tại. Như vậy sự vận hành này đã chi phối tiến trình Danh & Sắc, dòng tâm sinh vật lý như thế nào. Bởi theo kinh điển & hiểu biết của chúng ta Pháp là khái niệm phổ quát chỉ vạn hữu, để ngày càng toàn hảo hơn chúng ta đã không ngừng rèn luyện thân tâm hướng vào các yếu tố toàn hảo, như vậy vô minh & ái dục cũng đã góp phần vào tiến trình tác động vào thực tại, & tự nhiên sẽ là những trạng thái sinh diệt biến đổi không ngừng… Con có 2 ý thắc mắc đó là tại sao chúng ta lại cứ diệt ngã khi mà cái ngã (đã còn vô minh & ái dục) đó trong một đoạn đường rèn luyện là còn cần thiết? Và khi Đức Ngài nói trong kinh không sinh không hữu, không tác không thành.. là Ngài đã muốn nói đến quá trình nào chủ yếu ạ? Con chúc Tết Thầy, mong Thầy luôn được khỏe mạnh & minh mẫn ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời