Câu hỏi:
7 năm trước, con đã thích thả lòng trong thang bộ của tòa nhà cao tầng nơi làm việc. Từng bước, từng bước đi lên để thấy mình vẫn còn có thể, và đích đến thật ra không quá cao. Rồi lại từng bước từng nấc đi xuống, như từng ngày rồi từng ngày trôi qua. Có ngày vui, có ngày buồn; có ngày được, có ngày mất; có ngày thất bại, có ngày thành công. Bình tĩnh và im lặng, im lặng nhưng vẫn mỉm cười với mọi người. Hiện nay, trong thang bộ của một tòa nhà khác. Đã biết cuộc sống có ngày vui, ngày buồn, ngày được, ngày mất như từng bậc thang nối tiếp nhau vậy. Con lại nhận biết thêm những ngày buồn, những cái mất, những điều không như ý muốn là tất yếu trong cuộc sống này; đã, đang và sẽ tồn tại như cái cầu thang kiên cố đã đang hiện hữu của tòa nhà vậy. Vậy thì cứ bình tĩnh, chú tâm, quan sát với từng nấc thang xuống rồi từng nấc thang lên; nhẹ lòng nghe thấy biết với những nốt thăng trầm của cuộc sống. Có thể mãi như thế với chính mình và với lòng thanh vắng lặng. Nhưng rồi, tất cả sự nhẹ nhàng, tĩnh lặng, có thể “nghe thấy biết” sẽ KHÔNG CÒN khi con trở ra và đối diện với con người. Ở công ty, ngoài xã hội và gia đình, nơi nào con cũng có những khắc tinh, không muốn nghĩ đến, không muốn nhìn thấy, không muốn nghe nói. Ra khỏi lòng thang, ra khỏi giờ tập yoga, khi đối diện với chính mình vào từng phút giây thực tại mà có người con khắc, con lại sân si. Cho dù con không ham muốn nhiều như người khác, nhưng chính cái muốn cái không cũng đủ làm con luôn sân si. Ba mẹ con ở trong chùa, con cũng biết phải buông bỏ, bác ái nhưng không thể. Con cũng được nghe nhiều bài giảng của Thầy, con tìm thấy mình trong đó, con đang biết con ở đâu, con nghĩ là con hiểu lời Thầy. Nhưng sự nghe thấy biết, sự chấp nhận những thứ đang là, không khiến con có thể đối diện một cách hiếu lễ và bác ái với những người con không muốn thấy, nghe và nói với. Con bất thường, mà tự con không thể trở nên bình thường. Nếu con bình thường, chẳng qua là con diễn. Con biết mình sai với bố mẹ chồng, nên con tự dần xa chồng. Con biết mình không phải gương tốt, nên con tự dần xa con cái. Chẳng những thế, con còn dễ nổi nóng khi phải đối diện với họ. Con thấy để yên cho con không gặp ai và đừng ai gặp con thì mọi sự êm hơn. Nhưng không thể luôn là vậy. Hình như là, chỉ có Thầy cho phép con buồn nghe thấy biết mình buồn, ghét nghe thấy biết mình ghét. Những người khác bảo con buông bỏ cái ghét, sống vui vẻ yêu thương, con không làm được.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời